Editor: HThanh.
“Khoan đã, anh.”
Trong một tình huống đảo lộn hoàn toàn giữa chủ và khách, khi con người nhìn zombie với ánh mắt thèm thuồng, con zombie vốn hiền lành chưa từng đi săn hay có ý định săn mồi, hoàn toàn không nhận ra mình đang đối mặt với nguy cơ bị ‘ăn thịt’ theo một nghĩa khác.
‘Nếu hạ chân xuống thì sẽ khó nhìn thấy hơn, anh ấy sẽ phải quỳ gối nữa.’
Moo Young chỉ bận rộn tìm tư thế ít xấu hổ nhất có thể.
Cậu suýt nữa đã để lộ cảnh tượng không đẹp mắt khi vô tình nghe theo lời Seok Jae, dạng chân ra trong lúc gót chân mấp mé trên mép cửa sổ.
Sau một hồi cân nhắc giữa việc nhấc chân lên rồi hạ xuống, dạng rộng rồi khép lại, cuối cùng cậu chọn tư thế một chân co lên, còn chân kia duỗi thẳng.
‘Như vậy thì không cần phải dạng rộng chân cũng được.’
Dù có chút bất tiện khi phải đổi tư thế giữa chừng, nhưng so với việc để lộ thứ ‘khó coi’ kia, điều này chẳng đáng là gì.
Khi những cử động loay hoay của cậu dừng lại, anh lập tức lên tiếng như đã chờ sẵn.
“Giờ tôi xem được rồi chứ?”
“Vâng! Em sẵn sàng rồi.”
Trước vẻ mặt đắc ý của cậu, anh chợt bật cười khẽ.
Anh tự hỏi tại sao việc ngồi trên mép cửa sổ chật hẹp và thay đổi tư thế vài lần lại khiến cậu thỏa mãn đến thế.
Nếu đó là vì cậu đã thành công giữ thăng bằng và thay đổi tư thế mà không rơi xuống, dù khả năng vận động hạn chế, trên một khoảng không chật hẹp chỉ đủ để lọt bàn tay thì anh sẵn sàng khen ngợi.
‘Nhưng chắc không phải vậy.’
Dù Moo Young có vẻ ngoan ngoãn đến mức không có chút tự ái nào, nhưng có vẻ cậu vẫn cảm thấy nguy hiểm khi phơi bày những chỗ nhạy cảm.
Điều này rõ ràng khi cậu vội vàng khép đùi lại ngay trước khi phần trung tâm lộ ra, sau khi suýt nữa nghe lời Seok Jae dạng chân.
‘Hức.’
Chát!
Cậu vội đến mức phần đùi ẩm ướt ép vào nhau, tạo ra âm thanh tương tự khi anh vỗ vào mông cậu lúc trước.
Và sau đó hành động kỳ lạ đó bắt đầu, khiến anh nghi ngờ rằng mục đích thực sự của cậu là ‘trông ít hấp dẫn hơn’….
‘Dù sao nếu là như thế, thì không thể khen ngợi được.’
Vì đã thất bại hoàn toàn.
Trong lúc cậu cựa quậy, phần đùi mềm mại lộ ra dưới chiếc quần đùi bó sát đè lên bệ cửa sổ, càng trở nên rõ nét.
Cái âm thanh khi làn da còn ẩm ướt cọ xát vào nhau, thật là kích thích làm sao.
Nghĩ đến mức độ anh đã khao khát được chạm vào cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, những gì cậu đã làm có thể nói là công cốc.
Sau khi đưa ra đánh giá mang tính chủ quan cực độ, anh khẽ vươn tay ra ngay khi cậu cho phép.
‘Trước tiên là…’
Anh nhắm vào bàn chân đang đặt trên mép bệ cửa sổ.
Bàn tay rắn chắc nắm lấy cổ chân mảnh khảnh, từ từ lần theo lên đùi.
Không lâu sau, đầu ngón giữa chạm vào chỗ đầu gối gập lại, nơi đùi và bắp chân chạm nhau, nhưng anh không dừng lại mà luồn ngón tay vào khoảng trống đó.
Khối thịt mềm mại quấn lấy ngón tay anh.
Ngay lúc anh định tách các ngón tay ra để tăng diện tích tiếp xúc vì cảm thấy mềm mại đó, đột nhiên áp lực đang siết chặt bàn tay anh biến mất.
“A… anh muốn em duỗi chân ra ạ?”
Đó là vì Moo Young đã duỗi chân về phía trước.
Cậu tự trấn an lòng mình rằng sự đụng chạm của Seok Jae có vẻ nhạy cảm là do chính cậu đang ôm ấp những suy nghĩ không đứng đắn về anh, và đó là phán đoán khách quan cậu đưa ra.
Trong mong muốn tuyệt vọng là nhanh chóng kết thúc tình huống này bằng cách hợp tác tối đa, cậu đột nhiên rất chú ý đến tình hình khác với mọi khi.
Dù sự chính xác khá thấp nhưng với vị thế là người có ý đồ đen tối, anh không thể nói thật nên đành phải đồng ý.
“… Không, được rồi.”
“Vậy anh cứ tiếp tục đi ạ, anh cũng cần thay quần áo nữa. Các nhóc kia chắc cũng thay xong hết rồi ra ngoài rồi, mình không nên nhanh chóng kết thúc ạ?”
Cậu nhẹ nhõm khi thấy mình đoán đúng, cố tỏ vẻ bình thản và tuôn một tràng lý do cần nhanh chóng kết thúc việc khám.
Bàn tay giữ chặt áo phía trên để che tối đa bên dưới và đôi mắt đảo đi đảo lại không dám nhìn thẳng vào anh đã cho thấy rõ tâm trạng bồn chồn của cậu.
‘Thật biết cách né tránh nhỉ.’
Nhưng làm sao Seok Jae có thể không nhận ra điều đó.
Anh thầm cười khẩy và bắt đầu trút sự nghịch ngợm của mình lên Moo Young đang giở trò vô ích.
“Được, em nói đúng. Tôi sẽ xem nhanh thôi.”
Như thể muốn chiều theo lời yêu cầu nhanh chóng kết thúc, bàn tay đang di chuyển chậm rãi như để cho cậu có thời gian thích nghi, đột ngột thay đổi tốc độ.
Anh chạm vào cơ thể cậu tùy tiện như thể đó là cơ thể của chính mình.
Bàn tay đang vuốt ve nhẹ nhàng trở nên thô bạo hơn, như thể sẽ để lại dấu vết ở mỗi nơi chạm tới và với những phần nhạy cảm như mặt trong đùi, anh vừa xoa bóp vừa cúi đầu xuống gần như thể trời tối khó nhìn.
‘Đây, đây chỉ là bàn tay không có ý gì cả. Giữ vững tinh thần đi, Kang Moo Young!’
Mỗi khi tóc và hơi thở của anh chạm vào da thịt, cậu lại lẩm bẩm trong lòng, kéo áo xuống thật sâu như thể không quan tâm nếu áo bị giãn.
“Sao thế?”
Có lẽ ngạc nhiên vì cậu cựa quậy nên anh nhìn thẳng vào cậu, khiến cậu chỉ biết cười ngượng.
“Tóc, tóc anh… làm em nhột ạ…”
“Em ráng chịu một chút được không? Sắp xong rồi.”
Đó là một trong những lời nói dối phổ biến của bác sĩ, nhưng may mắn thay lần này anh không nói dối, bàn tay đã chuyển sang chân bên kia.
Trên đôi mắt đang cứng đờ của cậu lộ ra chút nhẹ nhõm.
‘Được rồi, cứ chịu đựng thêm một chút nữa như thế này, anh ấy sẽ kết thúc mà không nhìn thấy gì. Mình đã che kỹ rồi.’
Có lẽ vì nghĩ rằng sắp kết thúc rồi.
Hoặc có lẽ vì đã quen một chút với ánh mắt và động chạm của anh như đang xem xét một món đồ sứ cao cấp.
Cậu đã bớt căng thẳng đến mức có thể suy nghĩ lung tung trong tình huống khó xử đó.
‘Thật may mắn là mình đã nhìn thấy trước khi anh ấy nhìn thấy…’
Cậu khẽ thở dài khi nhớ lại tình trạng chiếc quần lót đang cố gắng che đậy bằng vải.
Trước đó khi dạng chân ra, cậu đã vô thức nhìn xuống vì cảm giác trống trải ở nửa dưới cơ thể, và rồi cậu đã nhìn thấy.
Chiếc quần đùi bó sát đã bị ướt, lộ rõ cả hình dáng bộ phận sinh dục một cách trần trụi.
Không biết có phải vì thị giác bị bóp méo trong tình huống nguy hiểm tột độ đó không, nhưng trong mắt Moo Young, hình dáng bộ phận sinh dục trông còn rõ nét hơn cả khi hoàn toàn khỏa thân.
May mắn thay, cậu đã nhận ra trước khi hai đùi đang khép lại tách hẳn ra nên kịp thời che giấu.
‘Mình không muốn cho anh ấy thấy dáng vẻ xấu xí này.’
Tuy nhiên, hỏi xin được thay quần lót trước cũng kỳ lạ, nên cách tốt nhất là cậu có thể làm là kéo vạt áo thun xuống hết mức có thể để che đi.
Cậu lo lắng không biết nếu anh ấy bảo đừng che thì sao, nhưng có lẽ là vì cái cớ lạnh lúc nãy, hoặc có lẽ vì anh ấy cũng không có ý định kiểm tra đến bộ phận sinh dục của người khác.
Seok Jae không ngăn cản gì cả, khác với lúc anh vỗ mông cậu và cằn nhằn bảo dạng chân ra.
Nghĩ đến đó, ánh mắt cậu tự nhiên quay lại nhìn anh.
Cậu thấy đỉnh đầu tròn trịa của anh đang cúi xuống gần để xem kỹ đùi mình.
‘Sao cả đỉnh đầu anh ấy cũng đẹp trai vậy chứ?’
Nhìn mái tóc rẽ ngôi được cắt tỉa gọn gàng, cậu với thói quen xu nịnh sẵn có, chớp mắt khi thấy gáy cổ sẫm màu lộ ra lúc anh hơi ngẩng đầu lên.
‘… Anh ấy không sợ sao?’
Chính bản thân cậu thì biết việc mình bị zombie cắn hay không cũng vậy, nhưng anh thì không.
Có lẽ vì thế mà anh ấy mới cởi sạch quần áo của cậu ra và kiểm tra kỹ lưỡng đến vậy.
Nhưng sao anh ấy lại để lộ điểm yếu như vậy chứ, nếu thực sự bị zombie cắn và đột nhiên biến đổi rồi tấn công thì sao?
Tất nhiên phản ứng khi một người biến thành zombie không hề hiền lành, nên đương nhiên anh ấy sẽ nhận ra thôi.
Hơn nữa anh ấy cũng là người mạnh mẽ, có thể hạ gục một con zombie gầy gò như cậu chỉ bằng một cú…
Không.
Ngược lại, có lẽ là vì thế.
Seok Jae ít cẩn thận hơn những người bình thường.
‘Quá không phòng bị…’
Thật nực cười khi Moo Young lại lặp lại chính suy nghĩ mà anh đã nghĩ về cậu.
Mặc dù đối tượng đang được lo lắng là anh lúc này đang cố gắng kiềm chế không muốn cắn vào đùi của cậu.
‘Quả nhiên mình vẫn phải bảo vệ anh ấy, nhưng… có cách nào để đứng ra mà không bị nghi ngờ không nhỉ?’
Cậu biết rằng anh đã có những hành động và lời nói thô lỗ như vậy để bản thân không bị nghi ngờ.
Cảm thấy rằng việc đối xử tùy tiện với cơ thể mình trước mặt người đã vì mình mà làm như vậy là không nên, cậu rơi vào suy tư.
Moo Young khẽ giật mình.
Vì mãi suy nghĩ, ranh giới của các cơ bắp đang gồng lên để xua tan cảm giác dần dần thả lỏng.
Và đương nhiên, phản ứng của cậu với động chạm của anh trở nên thành thật hơn trước.
Ngay lúc đó, đột nhiên đầu ngón tay anh ấy xuyên sâu vào bên trong chiếc quần đùi bó sát đang che bắp đùi phía trên.
“Ưm!”
Vì đang mải suy nghĩ vẩn vơ, Moo Young giật mình trước cái chạm sâu bất ngờ, bật nhảy lên như một con mèo bị dẫm đuôi.
Ngay lập tức, toàn bộ sự chú ý của cậu đổ dồn về phía đùi, nơi tay Seok Jae đang chạm vào.