Nghiêm Cấm Tỏ Tình Với Bạn Thân - Chương 11

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

“À, lần đó mày với tụi kia uống rượu đấy. Tao về nhà sau một lúc mà.”

“Mày không nhớ lúc đó có một đứa con gái xinh vãi đến làm quen à? Chính là Jin Soo Ji đấy. Tao thấy hai người nói chuyện với nhau mà.”

“Không biết nữa. Hình như cậu ấy xin ID thì phải. Chỉ vậy thôi.”

“Này, mày thử vào Instagram xem đi.”

“Tao xóa app rồi.”

“Trời ơi, tải lại đi mà. Tao tò mò chết mất, muốn biết cậu ấy nhắn gì.”

Thấy mấy đứa khác bắt đầu bu lại, Hyun Kyu Jin liếc nhìn rồi tải Instagram xuống. Hắn vốn chẳng quan tâm đến mấy cái mạng xã hội, cũng không có ý định dùng, nhưng tụi bạn cứ nằng nặc bắt tải về, thế là đầu năm nay hắn đành cài app, lập tài khoản chung với Yoo Won, chỉ đăng đúng một tấm ảnh rồi đăng xuất luôn. Từ đó đến giờ đã hơn sáu tháng hắn chưa từng đăng nhập lại.

“ID là gì ấy nhỉ.”

“Đợi chút, tao có follow mày mà.”

Kim Jun Jae nhanh chóng vào tài khoản của mình, tìm ID Instagram của Hyun Kyu Jin rồi cho hắn xem. Nhìn cái ID đặt qua loa cũng biết hắn chẳng muốn tạo tài khoản chút nào.

“À, được rồi.”

Lần đầu đăng nhập sau sáu tháng, Hyun Kyu Jin thấy tấm ảnh duy nhất mà hắn từng đăng — một bức cắt ra từ bộ ảnh bốn khung mà hắn chụp với Yoo Won hồi đầu học kỳ — bỗng nhiên có cả đống bình luận.

“Wow, hai nghìn bình luận, đệch. Là idol à?”

“Có mỗi tấm ảnh mà tận ba ngàn người follow. Mày dính thuật toán rồi. Này, điên thật, 248 tin nhắn riêng là cái gì đấy hả.”

Hyun Kyu Jin lướt mấy dòng bình luận dưới ảnh với vẻ mặt lạnh tanh. Chủ yếu là khen đẹp trai, hỏi có đang hẹn hò không, còn lại là kiểu tag bạn bè vào xem.

“Này, mau bấm cái ở trên đi.”

Làm theo lời Kim Jun Jae, hắn bấm vào phần trên, hiện ra một loạt tin nhắn chưa đọc. Bọn bạn cứ giục đọc đi, nhưng hắn lười quá nên đưa luôn điện thoại cho Kim Jun Jae và Choi Hae Young. Cả hai bắt đầu hí hửng xem tin nhắn.

“ID của Jin Soo Ji là cái này đúng không?”

“Đúng rồi, nhanh lên. Wow, chết tiệt.”

“Này, Jin Soo Ji bảo muốn gặp riêng chỉ hai người đấy? Điên thật.”

“Ở dưới là Shin Tae Ri này. Nói là vui vì gặp lại. Này, mày gặp Shin Tae Ri bao giờ thế?”

“Gửi từ lúc nào vậy... 17 tuần trước?”

Hyun Kyu Jin chẳng hứng thú gì với những gì hai đứa kia đang nói, chỉ thẫn thờ dùng chân cọ xuống nền đất. Rồi hắn giật lại điện thoại, bấm vào danh sách chỉ có đúng một người đang follow. Hắn nhấn vào tài khoản của Yoo Won — ảnh đại diện là Yoo Won đang tạo hình chữ V. Yoo Won cũng chỉ đăng đúng một tấm, là ảnh chụp cùng hắn trong bộ ảnh bốn khung.

“Đúng chuẩn ‘lovestagram’ luôn ha?”

“Chắc Jung Yoo Won cũng nhận được mấy tin nhắn kiểu vậy nhỉ.”

“Chắc chắn luôn. Này, nhưng mày không định trả lời Jin Soo Ji à?”

“Trả lời làm gì. À, hết giờ rồi, tao đi đây.”

“Đồ điên, thế thì bán cái tài khoản này cho tao đi. Không thì bán enzyme cũng được, chắc lời to lắm. Bảo uống vô cao lên đấy.”

Hyun Kyu Jin từ tốn giơ ngón giữa rồi hạ xuống, rời khỏi con hẻm mà không buồn quay đầu lại. Nhìn theo dáng hắn đi khuất, Kim Jun Jae và Choi Hae Young chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đối với hai đứa bọn họ, đó đúng là một tình bạn không thể nào hiểu nổi.

***

Chưa đến năm phút sau khi đến trước học viện, Yoo Won đã đi ra. Vừa vẫy tay chào rồi đi vào, lúc đi ra lại vừa thấy hắn là đã cười tươi vẫy tay chào lần nữa. Thấy Yoo Won như vậy, Hyun Kyu Jin cũng bật cười, tự nhiên cầm lấy cặp của cậu và đeo lên một bên vai. Hắn định hỏi trên đường về có muốn uống gì ấm ấm không, thì bỗng thấy một gương mặt lạ từ học viện bước ra và nắm lấy tay Yoo Won. Ánh mắt Hyun Kyu Jin lập tức dừng lại ở bàn tay đó.

“Jung Yoo Won, tớ sẽ chụp lại sổ sai và gửi qua Kakao nhé.”

“Ừ, cảm ơn cậu. Hẹn gặp tuần sau. Bye~”

Thấy Yoo Won còn vẫy tay chào "bye" với một người lần đầu gặp, chắc là trong thời gian hắn không biết, Yoo Won đã làm quen với bạn mới ở học viện. Hyun Kyu Jin đứng sau, chống một chân, nghiêng đầu nhìn cảnh hai người chào nhau.

“Ai vậy?”

“À, là Yoon Sung.”

“Yoon Sung là ai.”

“Là bạn mới hôm nay. Lớp 1. Nghe bảo chuyển đến từ tuần trước.”

“Thân thiết dữ ha.”

“Hôm nay ngồi cùng nên trong giờ nghỉ có nói chuyện, rồi thân luôn. Yoon Sung nói đã thấy tớ mấy lần ở trường rồi.”

‘Chỉ là’, ‘thân luôn’, ‘Yoon Sung’, ‘thấy tớ mấy lần’ — đã lâu rồi Hyun Kyu Jin mới lại thấy khó chịu với gần như từng từ trong câu nói như vậy. Hắn cứ nhìn chằm chằm Yoo Won đang nói như không có gì to tát.

“Sao nó thấy cậu được?”

“Chắc là đi ngang qua thôi.”

“Này, không phải chuyện để nói qua loa như thế đâu. Biết đâu thằng đó cũng là biến thái, cố tình tạo cơ hội tiếp cận cậu thì sao?”

“…Cái đó thì hơi quá rồi.”

“Cẩn thận cũng chẳng thiệt gì.”

“Nói chuyện thì thấy hiền mà….”

Thấy Yoo Won cứ liên tục nói tốt cho cái người tên Yoon Sung gì đó, Hyun Kyu Jin hơi bực bội, liền im bặt. Cùng lúc đó, một khoảng im lặng hiếm hoi kéo dài giữa hai người.

“Sao vậy chứ….”

“Sao gì.”

“Không hài lòng cái gì mà làm thế.”

“Tớ làm sao.”

“Đúng là trẻ con. Giống hệt hồi mẫu giáo. Chẳng lớn thêm được chút nào.”

Hồi đó, mỗi khi Yoo Won có bạn mới, Hyun Kyu Jin cũng tỏ vẻ giận dỗi như thể bị bỏ rơi. Dù Yoo Won cũng từng cảm thấy như bị cướp mất bạn mỗi khi Hyun Kyu Jin chơi với người khác, nhưng cậu chưa bao giờ bộc lộ rõ ràng như hắn.

“Tớ lớn vãi ra rồi còn gì.”

“Lớn mỗi cái chiều cao thì được gì. Tính tình vẫn y như cũ.”

“Nếu tớ vẫn y như cũ thì tức là cậu cũng thế. Cậu vẫn vậy nên tớ mới thế.”

“Chẳng qua bạn mới chuyển đến tuần trước học chung học viện, bọn tớ ngồi cùng nhau trong lớp, rồi lúc nghỉ giải lao nói chuyện nên mới thân. Tớ còn sót nên bảo bạn ấy chụp gửi lại thôi. Có gì đáng để nổi giận chứ?”

Trong đầu Hyun Kyu Jin vẫn văng vẳng từ “bye~” ban nãy. Dù rõ ràng đó không phải lời tạm biệt đặc biệt gì, chỉ là chào xã giao thôi, nhưng hắn vẫn thấy khó chịu mà chẳng thể nói ra. Hắn cũng tự biết rõ bản thân đang vô lý đến mức trẻ con như thế nào.

“……”

“……”

Khoảng lặng, vừa hiếm vừa không thoải mái, lại kéo dài thêm chút nữa. Hyun Kyu Jin bước chậm hơn thường ngày để đi cùng tốc độ với Yoo Won. Khi thấy quán trà sữa ở cuối khu học viện, hắn khẽ chạm vào tay Yoo Won.

Cậu nghĩ mình sẽ không bao giờ bị dụ dỗ bởi mấy thứ như trà sữa, vậy mà khi thấy Hyun Kyu Jin cứ nhìn mình rồi lại liếc về phía quán, Yoo Won không nhịn được bật cười.

Cả hai cùng vào quán, đặt món bằng máy: một ly trà sữa taro và một ly trà sữa Earl Grey, rồi đi tới bàn trong cùng — nơi gần như là chỗ ngồi cố định của hai người mỗi khi ghé qua trên đường về nhà.

Khi chuông rung lên, Hyun Kyu Jin nhanh chóng đi lấy nước, còn bóc sẵn cả lớp bọc ống hút to và cắm vào cho Yoo Won. Yoo Won liền hút một ngụm trà sữa taro màu tím nhạt. Những viên trân châu tròn trịa, dai dai trôi theo ống hút lên khiến cậu thấy thích thú.

“Ngon quá trời…”

Nhìn Yoo Won vui vẻ thưởng thức trân châu, Hyun Kyu Jin như sực nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay ra.

“Cho tớ mượn điện thoại chút.”

Yoo Won không hỏi vì sao, cứ thế đặt điện thoại lên tay Hyun Kyu Jin. Hắn mở khóa bằng Face ID rồi tìm ứng dụng Instagram của Yoo Won để vào. Thấy cũng giống như hắn, lâu quá không vào nên bị đăng xuất, Kyu Jin bật cười.

“Cậu nhớ ID Instagram của cậu không?”

“Ừm... chả biết nữa? Từ lần lập với cậu rồi tớ không vào nữa… mà sao thế?”

“Lúc nãy có người bảo gửi gì đó, nên tớ vào lại sau cả đống thời gian thì thấy tụi rác rưởi gửi nhiều lắm. Cậu chắc cũng bị như vậy.”

“Rác rưởi?”

“Ờ. Có quảng cáo, có cả mấy cái nhảm nhí rủ gặp mặt nữa.”

Kyu Jin vào Instagram bằng điện thoại mình, tìm tài khoản của Yoo Won, nhìn ID rồi ghi lại, sau đó đưa điện thoại lại cho Yoo Won.

“Mật khẩu.”

Hắn hỏi cho có lệ, chứ chắc chắn mật khẩu là dbdnjsl0630. “dbdnjsl” là Yoo Won viết bằng tiếng Anh, còn “0630” là ngày sinh. Đúng như dự đoán, thấy Yoo Won đang chăm chú gõ mật khẩu, Kyu Jin bật cười rồi nhận lại điện thoại để kiểm tra tài khoản.

Quả nhiên, Yoo Won cũng nhận được hơn cả trăm tin nhắn. Nhiều người nhìn thấy đồng phục trong ảnh rồi đoán ra trường để bắt chuyện, còn lại thì toàn tin kiểu quấy rối như rác. Có đứa nói trông gợi dục, có đứa hỏi người bên cạnh có phải người yêu không, có đứa để lại số bảo “đáng yêu đúng gu”, rồi còn cả mấy tấm ảnh đính kèm. Kyu Jin lỡ ấn vào một cái thì thấy hình bộ phận sinh dục ai đó, lập tức chửi to.

“À, cái đệt mẹ nó!”

“Sao vậy?”

“...Không, có thằng tâm thần gửi hình ghê tởm. Xóa được chứ?”

“Ừ. Dù sao tớ cũng không dùng…”

Không thể mở miệng kể cho Yoo Won nghe là mình đã thấy ảnh gì. Mắt mình bị bẩn một lần là đủ rồi, đâu cần làm lung lay tâm hồn cái người vốn đã nhạy cảm như cậu nữa. Kyu Jin báo cáo tài khoản đó rồi chặn luôn, sau đó xóa tin nhắn. Tiếp theo, hắn xóa sạch các tin nhắn còn lại rồi đăng xuất tài khoản trước khi trả điện thoại lại cho Yoo Won.

“Hồi đó lập rồi đăng ảnh cùng cậu xong tớ không dùng nữa, mà ai lại gửi gì cho tớ sao? Người lạ à?”

“Ờ. Thấy ảnh của cậu rồi bảo là thích.”

“À… người ta gửi mấy lời như vậy cơ à. Hồi nãy cậu cũng thấy mấy cái đó hả?”

“Ờ. Có mấy đứa như Jin Joo Hee, Jang Soo Mi, kiểu kiểu vậy gửi tin nhắn cho tớ, mà vì tớ không trả lời nên nghe bảo tụi nó đi kể khắp nơi.”

“Là người cậu quen à?”

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo