Nghiêm Cấm Tỏ Tình Với Bạn Thân - Chương 12

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

Hyun Kyu Jin nhấp một ngụm trà sữa béo thơm vì không cho thêm đường, rồi khẽ lắc đầu. Mấy viên trân châu ngày xưa từng thấy là có cảm giác rất ghê tay, nhưng nhờ Yoo Won mà giờ hắn cũng thấy khá ổn.

“Hồi đó có lần bọn tớ đến nhà một đứa chơi, mà bọn nó gọi mấy đứa con gái đến.”

“…Khi nào?”

“Hồi cậu đi resort với nhóm đó.”

“À….”

“Hôm đó mới gặp một lần, mà sau đó chắc cứ nhắn tin cho tớ mãi.”

“…Cô ấy nói gì?”

Dù biết là giữa bạn bè cũng nên có sự riêng tư, hỏi kỹ những chuyện thế này có vẻ không hay, nhưng Yoo Won vẫn không ngăn được mình tiếp tục.

“Nhắn rủ gặp riêng. Rủ cuối tuần đi ăn. Rồi để lại cả số.”

“À….”

Yoo Won thừa biết chuyện Hyun Kyu Jin được nhiều người thích đâu phải mới đây. Làm sao mà không biết được. Những người từng thổ lộ tình cảm với Kyu Jin, chỉ riêng Yoo Won thấy tận mắt thôi đã không đếm xuể bằng hai tay.

Cứ đến mấy cái “ngày gì gì đó” là chỗ ngồi hay tủ đồ của Kyu Jin lại đầy ắp quà. Có lần còn có cả một cô sinh viên dạy kèm đến nhà thổ lộ tình cảm với Kyu Jin nữa. Sau vụ đó nhà bị xáo trộn cả lên, và từ đó trở đi chỉ có giáo viên nam mới được ra vào nhà.

Kyu Jin thật sự nổi tiếng đến mức có chuyện như vậy xảy ra. Ngay cả bây giờ, cũng cảm nhận được có vài ánh mắt liếc nhìn từ mấy bàn khác. Yoo Won bỗng thấy ly trà sữa bây giờ không còn ngon như lúc đầu, hút một hơi mà lòng chợt siết lại.

“Vậy… cậu sẽ gặp cô ấy à?”

“Không? Sao phải gặp?”

“Cậu sẽ không gặp thật chứ?”

“Ừ.”

Nhìn Kyu Jin trả lời như thể chuyện đương nhiên, Yoo Won buông ống hút mà cậu đang mím chặt.

“Sao, cậu muốn tớ gặp à?”

“Chuyện đó là tùy cậu thôi… Nếu cậu thích thì cứ gặp…”

“Thích thì cũng không đến mức đó. Mặt mũi trông thế nào còn chẳng nhớ.”

Yoo Won liếc nhìn Kyu Jin đang chống cằm uống nước, rồi cũng hút thêm một ngụm nữa từ ly màu tím nhạt đã vơi một nửa. Kỳ lạ thay, ly trà sữa lại trở nên thật ngọt ngào.

***

Cuối tuần đó, vì lịch quay kéo dài nên ba mẹ không về nhà. Yoo Won sang nhà Hyun Kyu Jin vào tối thứ Bảy, cùng cả nhà ăn một bữa tối thật ngon. Thịt mềm đến mức nhai vài cái là trôi tuột xuống cổ họng. Ăn thịt xong còn húp một ít canh trong, rồi chan cơm vào ăn tiếp. Sau đó còn ăn táo nướng do mẹ Hyun Kyu Jin làm, rồi ăn thêm hoa quả tráng miệng, đến khi không thể ăn nổi nữa mới rời khỏi nhà.

“Mẹ ơi, con ngủ ở nhà Jung Yoo Won nha.”

Nói là giờ đến cái tuổi bắt đầu sợ ở một mình, Hyun Kyu Jin vừa đi theo sau, Yoo Won vừa liếc hắn rồi lén ấn nhẹ lên ngực trái. Dạo này không phải sợ ở một mình mới là vấn đề, mà chính là việc tim cứ đập loạn khi ở cạnh Kyu Jin mới khiến Yoo Won thấy phiền.

“Tớ ở một mình cũng không sao đâu.”

“Nếu ở nhà thì mẹ lại càm ràm. Với lại, cậu cũng sắp đến lúc biết sợ rồi đó.”

Hyun Kyu Jin nhào nhào vào gáy Yoo Won như đang nhào bột, rồi xuống thang máy, kéo nắp khóa cửa lên và nhập mật mã.

“……”

Dù bàn tay kia đã rời đi, Yoo Won vẫn đưa tay lên ôm lấy vùng da như vẫn còn cảm giác bàn tay đó đang lưu lại. Cậu hít một hơi sâu. Không hiểu sao linh cảm mách rằng đêm nay sẽ chẳng yên ả chút nào.

“Chơi game không? Hay coi Netflix?”

“Dạo này Netflix có gì hay không?”

“Muốn coi phim 19+ không?”

“…Về nhà giùm.”

“Biết rồi, biết rồi. Đúng là trai nghiêm giáo. Vậy coi phim tài liệu nha, phim tài liệu á. Cái này dễ thương nè. Sức mạnh tiềm ẩn của thú cưng.”

Giả vờ mở một bộ tài liệu về động vật, Kyu Jin nhanh chóng chuyển sang một series thú vị khác và bấm chọn. Yoo Won nhìn hắn, rồi cảm thấy không nên ở gần bên, thế là lại đi tới đi lui trong nhà cho bận rộn.

“À, cậu coi phim có mẹ cậu đóng chưa?”

“Chưa, vẫn chưa xem.”

“Vậy coi cái đó đi. Đây này, có luôn.”

“Ừ, vậy coi cái đó.”

“Mau lại đây đi. Sao cứ đi tới đi lui vậy.”

“…Tại no quá. Ăn nhiều quá rồi.”

“Cậu biết mẹ tớ sống vì cái niềm vui cho cậu ăn mà, đúng không. Hôm nay lúc cậu ăn là bà ấy phấn khích thấy rõ luôn.”

Cuối cùng cũng chịu ngồi xuống sofa, Yoo Won khẽ đập nhẹ vào đầu gối Hyun Kyu Jin rồi kéo một cái gối ôm lên ôm vào lòng.

“Nói chuyện với dì tớ cho nhẹ nhàng chút coi.”

“Bên này cũng càm ràm, bên kia cũng càm ràm.”

Thở dài một hơi đầy trêu chọc, Kyu Jin bấm nút play và đoạn mở đầu của phim tràn đầy màn hình.

“Wow, dì cậu mặc suit ngầu ghê.”

“Nhớ mẹ quá…”

Lời mà Yoo Won đã giấu kỹ trong lòng khẽ buột ra khỏi miệng. Hyun Kyu Jin liếc nhìn Yoo Won đang lặng lẽ dán mắt vào màn hình, rồi bất ngờ nghiêng người và đặt đầu lên đùi Yoo Won như đang đùa.

“Nằm xem luôn.”

“Gì… gì mà lại nằm lên người tớ…”

“Tại đùi Jung Yoo Won thoải mái mà.”

Yoo Won bối rối khi Kyu Jin bất chợt gối đầu lên đùi mình. Dù chuyện Kyu Jin nằm xem phim hay đọc truyện tranh gối đầu lên đùi cậu không phải lần đầu, nhưng đó là chuyện của những ngày còn bé hơn bây giờ nhiều.

Từ khi lên cấp hai, chưa từng có chuyện nằm gối lên đùi như vậy nữa. Mọi thứ đến quá đột ngột… và tim Yoo Won thì đang đập loạn lên như điên. Yoo Won nhìn xuống Kyu Jin đang gối đầu một cách rất tự nhiên lên chân mình, bình thản xem phim như chẳng có gì đặc biệt.

“……”

Cơn run rẩy mà cậu gạt đi cho rằng chỉ là cảm giác lạ trong khoảnh khắc lại không biến mất dù đã mấy ngày trôi qua, ngược lại còn lan rộng hơn nữa. Ban đầu chỉ run khi mặt hai người đến gần nhau, sau đó chỉ cần tay của Hyun Kyu Jin chạm vào người là lại run lên, còn bây giờ chỉ cần nhìn thấy Hyun Kyu Jin thôi là tim đã đập thình thịch.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà có thể thành ra thế này sao? Yoo Won siết chặt cái gối bằng đầu ngón tay, len lén đưa mắt ngắm gương mặt của Hyun Kyu Jin. Dù người mẹ mà cậu muốn được nhìn thấy đến thế đang hiện trên màn hình, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía Hyun Kyu Jin. Dù cố không nhìn, mắt vẫn hạ xuống. Dù cố không ý thức, tất cả giác quan đều kéo về phía Hyun Kyu Jin đang gối đầu lên chân mình.

“…Dậy đi… khó chịu lắm.”

“Không. Thoải mái, thích mà.”

Dù nằm xuống cũng phải co chân dài lại một cách khó chịu mà còn cố chấp, đúng là không biết phải nói sao, nhưng thật ra… cũng không ghét. Có chút đáng yêu, hơn nữa vì cậu biết mỗi khi bản thân thấy cô đơn, hắn sẽ cố gắng nằm cạnh, cố tình gần gũi hơn như thế này nên cũng thấy biết ơn.

“Cậu thì thoải mái nhưng tớ thì không.”

“Vậy thì buông lỏng người ra rồi nằm thoải mái đi. Thả lỏng chân ra.”

Khoảnh khắc tay Hyun Kyu Jin đặt lên đầu gối, Yoo Won cảm thấy một luồng cảm giác tê rần lan lên theo chân. Đồng thời bụng dưới quặn lên, sống lưng lạnh buốt. Không hay biết gì, bàn tay vẫn tiếp tục vuốt ve đầu gối cậu, bảo cậu thả lỏng. Những đầu ngón chân trong đôi tất trắng dưới ghế sofa khẽ co lại vì sợ.

“…Nhột quá. Đừng, đừng làm nữa.”

“Đầu gối cậu nhỏ thật đấy.”

Bàn tay ấm áp to lớn vuốt ve xương bánh chè, rồi như để xác nhận kích cỡ, đầu ngón tay bóp nhẹ một cái, Yoo Won liền đẩy Hyun Kyu Jin ra và đứng dậy khỏi sofa. Hyun Kyu Jin chậm rãi nhấc nửa thân trên ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng Yoo Won đang bật dậy và đi đâu đó.

“Đi đâu đấy.”

“…Đi tắm. Tắm xong… xem một lát rồi ngủ…”

“Ừ, thế thì tốt hơn. Cậu tắm trước đi. Trong lúc đợi cậu ra tớ chơi game cái đã.”

Yoo Won vội vàng đi về phía hành lang như thể đang trốn chạy, tiện tay lấy đại một bộ đồ rồi vào phòng tắm, khóa cửa lại.

“…Haa…”

Không hề có lý do gì để thở dốc, vậy mà lạ lùng thay, hơi thở lại trở nên gấp gáp. Vừa khóa cửa xong, Yoo Won lập tức co chân ngồi xuống, vùi mặt vào hai đầu gối.

“……”

Rồi cậu chợt nhớ đến đầu gối mà Hyun Kyu Jin vừa vuốt ve khi nãy, khẽ ngẩng đầu nhìn xuống cái đầu gối có phần xương trồi lên. Đó là bàn tay đã chạm tới hàng trăm lần thì ít, hàng ngàn lần… không, có khi đến cả hàng vạn lần cũng không ngoa. Không phải hành động gì kỳ quặc, chỉ là đặt tay lên đầu gối thôi mà. Vậy mà làm sao có thể cảm thấy thế này với một người bạn được chứ?

Y hệt buổi sáng tỉnh dậy sau khi mơ thấy Hyun Kyu Jin mấy hôm trước, giữa hai chân lại nóng bừng lên. Từ lúc cảm nhận được lòng bàn tay đang di chuyển trên đầu gối là sống lưng bắt đầu cong lại, đầu ngón tay siết chặt. Không, có lẽ ngay từ khoảnh khắc Hyun Kyu Jin tựa đầu lên chân cậu thì đã bắt đầu rồi.

Điên rồi… Thật sự điên mất rồi. Sao có thể thế này chứ.

Hôm đó thì còn là lúc chỉ có một mình, nhưng lần này lại xảy ra ngay trước mặt Hyun Kyu Jin. Vì sợ hắn phát hiện nên Yoo Won đã viện cớ là đi tắm để bỏ chạy, nhưng lại lo không biết trông mình lúc đó có kỳ lạ quá không.

“……”

Yoo Won kéo cái quần đang mang theo lên che đầu gối, rồi vùi mặt vào mảnh vải ấy. Bụng dưới cứ quặn lên, đầu ngón chân không ngừng co lại. Không muốn nghĩ tới nữa, vậy mà khuôn mặt của Hyun Kyu Jin lại cứ hiện ra trong đầu, thật sự rất khổ sở.

Chỉ biết co người lại không biết phải làm gì, Yoo Won ngồi im rất lâu đến khi cảm thấy cả cơ thể lẫn tâm trí như đã bình tĩnh lại đôi chút mới đứng lên. Cậu chỉ muốn mau chóng tắm sạch sẽ. Cởi quần áo ra, Yoo Won bước vào phòng tắm.

Nước ấm chảy dọc theo thân thể. Trôi qua bờ vai mà Hyun Kyu Jin đã từng chạm vào, lướt qua đùi mà hắn vừa gối lên, rồi chảy xuống đầu gối vừa bị bàn tay ấy chạm đến, Yoo Won lại khẽ co người.

“…Phải làm sao đây.”

Tất cả những gì cậu cố gắng nhẫn nhịn, kiềm nén, cuối cùng cũng đổ vỡ. Hơi nước trắng xóa phủ mờ phòng tắm như thể đang che đi phần nào tội lỗi đang dâng lên trong lòng Yoo Won. Dưới dòng nước trôi dọc thân thể, Yoo Won đưa tay run rẩy chạm vào mình, mang theo cảm giác tội lỗi khó mà chịu đựng nổi.

Khoảnh khắc bàn tay chạm đến mang theo tội lỗi, một hơi thở nghẹn ngào mà trước nay chưa từng thoát ra bật khỏi môi. Dòng nước chảy theo đôi tay lóng ngóng, dọc xuống cặp bắp chân dài mảnh khảnh, lướt qua mắt cá chân như vuốt ve rồi bị cuốn trôi vào cống thoát nước, cùng với cảm giác tội lỗi sâu thẳm và đen đặc ấy.

Hơi thở tuôn ra còn nóng hơn cả nhiệt độ của nước, và cảnh vật quanh Yoo Won càng lúc càng mờ nhòe, như thể đang bảo rằng điều này, tuyệt đối không được để Hyun Kyu Jin biết.

 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo