Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
“T–Tớ, tớ ổn rồi! Thật sự bây giờ ổn hẳn rồi… Mau đi thôi… Tối nay ăn gì đây nhỉ?”
Yoo Won lúng túng đẩy cửa thoát hiểm bước ra trước, đối mặt với làn gió chiều se lạnh. Khi không khí bên ngoài ập vào, đầu óc cậu cũng tỉnh táo hẳn.
Mình điên thật rồi… Vừa nãy định làm cái gì cơ chứ? Không lẽ Hyun Kyu Jin nhận ra rồi? Cậu ấy đã nghĩ gì nhỉ? Có phải thấy mình đột nhiên kỳ quặc không? Nhưng mà… cũng chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn thôi mà, chắc cậu ấy sẽ nghĩ là tại mệt quá nên người hơi nghiêng về phía trước thôi…? Trong đầu chưa kịp sắp xếp lại gì, hàng trăm suy nghĩ đã ùa tới cùng lúc. Yoo Won quay lại nhìn Hyun Kyu Jin – người vừa bước ra sau cậu, đeo chiếc ba lô của cậu lên vai.
“Tối nay ăn thịt nha? Hôm trước thi xong mình đi ăn sườn ở quán đó, thế nào? Hôm đó ngon mà.”
“À… Ừ. Đi chỗ đó đi… Nghe cậu nhắc đến sườn tự nhiên đói bụng quá.”
Cùng đứng chờ ở vạch qua đường, Yoo Won len lén nhìn khuôn mặt của Hyun Kyu Jin. Không có gì khác thường cả, hắn cũng chẳng hỏi gì về chuyện khi nãy, xem ra thật sự hắn không thấy lạ gì cả. Thật, thật sự là nhẹ cả người. Yoo Won lặng lẽ thở phào một hơi, rồi đan hai bàn tay lại, dùng móng tay bấm nhẹ đầu ngón tay.
“……”
Như thể muốn đè nén trái tim vẫn đang đập dồn dập, càng lúc càng mãnh liệt vì Hyun Kyu Jin.
***
Vào cái ngày Yoo Won suýt chút nữa nghiêng người lại gần để hôn Hyun Kyu Jin – và chính cậu là người phạm vào tội lỗi ấy, thì đêm đó, cậu đã mơ thấy mình trèo lên người Hyun Kyu Jin trước, rồi hôn tới tấp lên mặt, lên môi hắn. Mọi thứ đảo ngược hoàn toàn so với mọi khi.
Cảm thấy chuyện này thật sự không ổn chút nào, Yoo Won đã ra khỏi nhà sớm hơn mọi ngày. Cậu để lại một tin nhắn ngắn cho Hyun Kyu Jin, bảo rằng mình đến trường trước.
Hôm qua, tuy cuối cùng chỉ dừng lại ở mức chưa ai nhận ra, nhưng nếu để tình trạng này kéo dài, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ hành động bốc đồng rõ ràng hơn. Nếu không có tiếng mở cửa vang lên hôm qua thì sao? Cậu sẽ tiến gần thêm một chút, thật sự hôn Hyun Kyu Jin mất thôi. Nếu chuyện đó xảy ra thật… nếu cậu dám làm thế thật… phản ứng của Hyun Kyu Jin sẽ ra sao?
Chắc chắn hắn sẽ tức giận, sẽ hỏi cậu đang làm cái quái gì, sẽ đẩy cậu ra và bảo rằng ghê tởm. Tình bạn 18 năm có thể sẽ tan thành từng mảnh chỉ vì một cái hôn đó. Nghĩ đến những điều đáng sợ đó, Yoo Won khẽ run vai. Cậu thậm chí còn muốn tìm cho được người đã tạo ra tiếng động mở cửa ngày hôm qua để nói lời cảm ơn và hậu tạ nữa là đằng khác.
[Kyujin : ?]
[Kyujin : Gì mà đi học sớm vậy?]
[Kyujin : Sao đấy]
Khi gần tới trường, tin nhắn lại tới liên tiếp. Yoo Won băng qua sân vận động mà chẳng tìm được lời nào để chống chế một cách hợp lý.
Lại là tình huống y hệt hôm qua. Tin nhắn của Hyun Kyu Jin rủ cùng ăn tối, cậu vẫn không thể trả lời ngay, cứ chần chừ mãi. Yoo Won lắc đầu, nhớ lại chuyện hôm qua – mình cứ xử sự như một đứa ngốc, cuối cùng để Hyun Kyu Jin nhận ra có gì đó không ổn, rồi còn khiến mọi chuyện rơi vào một tình huống chẳng đâu vào đâu. Cậu cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.
[Học thêm có nhiều bài tập quá]
[Ở nhà thì cứ buồn ngủ, không tập trung được]
Việc bài tập nhiều là thật, mà không thể tập trung ở nhà cũng đúng. Vấn đề lớn ở chỗ, đó không phải toàn bộ lý do.
[Kyujin : Vậy phải nói trước là muốn đi sớm chứ]
[Do tớ nôn nóng quá… Xin lỗi]
[Kyujin : Không có gì phải xin lỗi cả]
[Kyujin : Gặp sau nhé]
Yoo Won thở phào khi thấy cuộc trò chuyện kết thúc trong yên ổn. Nếu tiếp tục như vậy, dần dần cậu có thể giữ được khoảng cách an toàn với Hyun Kyu Jin, giảm bớt việc cùng làm gì đó, và theo thời gian, tình cảm trong lòng cậu cũng sẽ được dọn dẹp gọn gàng. Vì càng ít thời gian bên nhau thì càng ít những khoảnh khắc khiến tim đập thình thịch.
“……”
Mình làm được. Mình có thể quay lại làm bạn như trước. Yoo Won mím chặt môi với vẻ kiên quyết, bước lên cầu thang một cách chậm rãi.
***
Việc cố gắng tránh mặt Hyun Kyu Jin – người học cùng lớp – là một điều vô cùng khó khăn. Nếu chỉ là kiểu bạn bè bình thường thì còn đỡ, nhưng Hyun Kyu Jin luôn đặt cậu lên hàng đầu, luôn quan tâm cậu trước tiên, nên việc thoát khỏi tầm mắt của hắn không phải chuyện đơn giản.
Giá mà cậu phản ứng nhanh nhẹn hơn thì còn có thể xoay xở được, nhưng dù đã cố gắng tỏ ra lanh lẹ, Yoo Won vẫn thường xuyên thất bại – vì Hyun Kyu Jin hành động quá nhanh. Chẳng hạn như định ra ngoài để tránh đi căn-tin cùng hắn, cuối cùng lại bị kéo xuống cầu thang đi cùng. Hay khi cậu xách cặp ra ngoài, định đi về trước một mình, thì cũng bị hắn bắt gặp và rủ cùng về.
Dù việc đi cùng Hyun Kyu Jin vốn là chuyện quá đỗi quen thuộc và tự nhiên, đến mức cả hai hòa vào nhau như mọi khi, nhưng Yoo Won chẳng thể thực sự thấy yên ổn hay nhẹ nhõm trong những khoảnh khắc đó.
Cánh tay choàng qua vai, những ngón tay bẻ đầu que kem hộ cho cậu, bàn tay bóp bẹp vỏ lon rỗng rồi ném vào thùng rác, chiếc cà vạt nới lỏng, áo sơ mi đồng phục không cài hết nút để lộ chiếc áo phông trắng mặc bên trong, khuyên tai nhỏ trên dái tai — tất cả những thứ đó cứ liên tục lọt vào tầm mắt, khiến từng phút, từng giây đều trở nên khó chịu.
Phải dập tắt tình cảm này mới đúng, thế mà lại ngày càng thích nhiều hơn. Những điều nhỏ nhặt trước đây không để ý giờ lại biến thành lý do khiến tim rung lên, vì thế tình huống này với cậu thật sự quá khó khăn.
“…Ờm, hôm nay chắc tớ không ăn tối cùng được đâu. Cậu cứ ăn ở nhà rồi tới trước buổi học thêm nhé…”
“Vì sao?”
“Có bạn ở học viện rủ ăn tối… tớ đồng ý rồi…”
“Bạn ở học viện? Là Lee Yoon Seong hả?”
“Không… là bạn học trường khác…”
“Là ai cơ?”
“Cậu không biết đâu… Tớ cũng sẽ tới trước khi buổi học thêm bắt đầu nên gặp sau nhé. Tớ đi trước đây. Bye.”
Yoo Won vẫy tay chào với vẻ gượng gạo rồi cố tỏ ra thật bình thường bước ra khỏi lớp. Cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hyun Kyu Jin phía sau lưng, nhưng không quay đầu lại.
“……”
Việc bạn ở học viện rủ đi ăn tối không phải nói dối. Hôm thi kiểm tra phân lớp, cậu từng giúp một cậu tên là Park Seung Joon, và cậu ta ngỏ ý mời cơm để cảm ơn. Yoo Won chỉ chọn hôm nay mà thôi. Dĩ nhiên, phần lớn lý do là để tránh phải ăn tối trong sự hồi hộp cạnh Hyun Kyu Jin.
Cũng chẳng phải làm điều gì sai trái hay đáng trách, nhưng lòng cậu vẫn không yên. Nhất là khi nhớ lại gương mặt Hyun Kyu Jin nhìn mình trầm mặc khi nãy. Yoo Won lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ đó rồi hòa vào sân trường đang đông đúc. Bước chân không còn có Hyun Kyu Jin đi cùng vẫn chẳng thể nào thấy quen.
***
Tteokbokki ăn cùng với Park Seung Joon ngon hơn cậu tưởng. Có rất nhiều loại topping phủ lên, ăn mỗi thứ một ít tạo cảm giác thú vị, lại không quá cay nên ngay cả Yoo Won – người gần như không ăn được cay – cũng ăn khá ngon miệng.
Vừa ăn, hai người vừa trò chuyện về trường học của nhau, rồi nói về những người quen chung vì từng học chung cấp hai, thế là thời gian trôi qua nhanh chóng. Trước khi tình cờ cùng học ôn cho bài kiểm tra phân lớp, hai người vốn không thân thiết lắm, nhưng sau khi ăn tối, lại đi ăn tráng miệng cùng nhau, cậu cảm thấy hai người đã thân thiết hơn trước khá nhiều. Ít nhất, cảm giác gượng gạo khi bước vào quán tteokbokki lúc đầu cùng nhau đã không còn nữa.
Thế nhưng, ngay cả khi đang trò chuyện với Park Seung Joon, Yoo Won vẫn liên tục nghĩ đến Hyun Kyu Jin. Khi cảm thấy tteokbokki ngon, cậu liền muốn ăn món đó cùng Hyun Kyu Jin. Khi vào quán cà phê cùng nhau và chọn món, cậu lại bất giác nhớ đến Hyun Kyu Jin, người lúc nào cũng tự động gọi món sinh tố xoài yêu thích của cậu, khiến cậu thoáng ngẩn người ra.
Và cả lúc này, khi đang một mình trên đường về nhà, cũng không khác gì. Con đường từ khu học viện về nhà này, hầu như — thật sự là ngoại trừ một, hai lần trên trăm — cậu luôn đi cùng với Hyun Kyu Jin. Dưới dãy đèn đường thẳng tắp, hai người vừa đi vừa uống trà sữa, ăn bánh cá hay bánh quế mua ven đường.
“……”
Cuối cùng, Yoo Won thở dài khi nhận ra mình lại đang chìm trong suy nghĩ về Hyun Kyu Jin. Việc đi ăn tối với người khác, tránh mặt Hyun Kyu Jin một lúc thế này… liệu có thực sự hiệu quả không? Cậu lê bước, và chẳng mấy chốc đã thấy toà chung cư hiện ra trước mắt. Yoo Won băng qua đường, bước vào khu chung cư rồi một lần nữa siết chặt quyết tâm, tiến về phía cửa ra vào của toà nhà.
Còn 15 phút nữa là bắt đầu buổi học thêm, nên nếu về nhà thay đồ trước, đánh răng, rồi rót ba ly nước ép, chuẩn bị vài món như bánh quy mà bố đã mua sẵn, thì có lẽ thời gian sẽ vừa khớp. Vừa nghĩ mình lẽ ra nên về sớm hơn một chút, Yoo Won bước ra khỏi thang máy và bắt gặp Hyun Kyu Jin đang đứng dựa vào lối vào thang thoát hiểm.
“Đi nhanh nhanh đi chứ.”
“…Cậu làm gì ở đây?”
“Chờ cậu đó.”
“…Thì vào nhà đi chứ.”
“Không có ai ở nhà, vào làm gì.”
Yoo Won bấm mật khẩu với đầu ngón tay tê rần. Nghe tiếng Hyun Kyu Jin di chuyển tới gần, cậu không ngừng bị thu hút bởi cảm giác phía sau lưng.
“…Tớ vào thay đồ đây.”
Yoo Won bước vào trong cửa, khẽ liếc nhìn Hyun Kyu Jin. Cậu không dám nhìn vào mắt hắn nên chỉ dừng ánh nhìn ở ngón tay của Hyun Kyu Jin.
“Cậu ăn tối chưa?”
“…Tteokbokki. Cái chỗ mới mở ở khu học viện ấy, chỗ bữa trước mình thấy đó. Có nhiều loại topping lắm. Lần sau cùng—”
Yoo Won khép miệng lại, cảm thấy mình vừa lỡ lời. Cậu đi ngang hành lang, bước vào phòng. Vì nghe tiếng bước chân của Hyun Kyu Jin đi theo sau, cậu không thể đóng cửa ngay mà chỉ đứng chần chừ. Khi Hyun Kyu Jin đến gần và dừng lại trước cửa phòng, Yoo Won ngước nhìn hắn.
“Cùng gì?”
“…….”
“Nếu đã bắt đầu nói thì phải nói cho rõ ràng chứ. Sao dạo này cứ mập mờ vậy?”
“…Lần sau cùng đi ăn đi.”
Cảm nhận ánh nhìn rơi thẳng xuống khuôn mặt mình, bàn tay đang nắm lấy tay nắm cửa của Yoo Won bất giác siết chặt. Không nói thêm lời nào, Yoo Won chỉ dõi theo Hyun Kyu Jin khi hắn cầm lấy tay nắm và đóng cửa lại giúp cậu. Cánh cửa từ từ khép lại, và Yoo Won cứ đứng yên nhìn cánh cửa vừa đóng kín ấy.