Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Sau khi lấy hết mọi thứ cần thiết ra và đặt cặp lên ghế đối diện, Yoo Won nhấp một ngụm sinh tố. Vốn đã rất thích món sinh tố xoài ngọt ngào, mềm mượt này, nên khi uống vào, tâm trạng cậu cũng dịu lại đôi chút. Đúng là nguyên nhân có lẽ nằm ở việc cứ nằm lì mãi trong căn phòng yên tĩnh ở nhà.
Yoo Won đeo tai nghe vào và phát playlist nhạc sôi động mà mình thường nghe. Ánh nắng tràn qua cửa sổ, ly nước ngọt lịm, và cả bài hát yêu thích — mọi thứ đều hoàn hảo. Có vẻ như giờ chỉ cần đợi tâm trạng tốt lên giống như trước đây là được.
“……”
Không biết Hyun Kyu Jin giờ đang làm gì nhỉ... Vô thức nghĩ đến hắn, Yoo Won giật mình lắc đầu. Cậu ra khỏi nhà chính là vì cứ bị mắc kẹt trong suy nghĩ về hắn, thế mà giờ lại nghĩ đến hắn nữa sao. Yoo Won vỗ nhẹ vào má, rồi cố gắng dán mắt vào những bài tập cần giải quyết.
Khi đã uống hết nửa ly smoothie và hoàn thành được nửa số bài tập, điện thoại rung lên. Nhìn thấy cái tên “Kyu Jin” hiện lên màn hình, Yoo Won hơi căng thẳng.
[Kyujin: Tớ tập xong đang trên đường về nhà, cậu có muốn ra ngoài không?]
[Kyujin: Hôm nay nhà tớ cũng không có ai, mình ăn tối cùng nhau đi]
Vì đã ở ngoài nên cậu chỉ cần nhắn hắn đến đây là được, nhưng lời nói lại không dễ dàng thốt ra. Yoo Won hết viết rồi xóa, lại viết rồi xóa tin nhắn không biết bao nhiêu lần. Việc làm mỗi đêm khiến cậu thấy thật xấu hổ khi phải đối mặt, nhưng đâu thể vì thế mà không gặp mặt mãi mãi được. Tình huống này thật khó xử.
Phải làm sao đây… Cậu viết “Không đói lắm” rồi xóa đi, lại thử gõ “Tớ đang ở quán, cậu đến đây đi” rồi lại xóa. Thời gian cứ thế trôi, đã hơn năm phút kể từ tin nhắn đầu tiên của Hyun Kyu Jin. Yoo Won cắn chặt môi, mặt lộ rõ vẻ sắp khóc, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tin nhắn.
[Kyujin: Cậu đang làm gì ở đó vậy?]
Ngay lúc đó, một tin nhắn hoàn toàn khác bối cảnh xuất hiện. Và rồi, có tiếng gõ cửa kính. Yoo Won giật mình ngẩng đầu lên và thấy Hyun Kyu Jin đang đứng bên ngoài cửa sổ. Vì là một quán cà phê mà hai người hiếm khi lui tới nên cậu mới cố ý đến đây, nhưng giờ mới chợt nhớ ra là cuối con đường này có phòng tập nhu thuật mà hắn thường đến.
“Vào nhé?” — khẩu hình miệng của hắn hiện rõ. Khi Yoo Won khẽ gật đầu, hắn lập tức bước vào trong quán. Nhìn hắn nhấc cặp lên đầu gối rồi ngồi xuống, Yoo Won chỉ biết cười gượng. Hoàn toàn không ngờ đến tình huống này nên cậu thấy bối rối đến mức không biết xoay sở ra sao.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy? Bài tập học thêm à?”
Ánh mắt Hyun Kyu Jin liếc qua tập bài tập đặt trước mặt Yoo Won rồi lại hướng lên khuôn mặt cậu. Chính xác thì ánh mắt đó chạm vào chiếc điện thoại trong tay cậu trước, rồi mới dừng lại ở khuôn mặt.
“Ở nhà không tập trung được nên ra đây làm… Còn cậu lại đi tập nữa à? Hôm qua cũng tập lâu rồi mà.”
“Muốn tranh thủ lúc còn có thể tập được thì tập nhiều chút. Vận động hết người xong thấy dễ chịu lắm. Mà sao cậu không trả lời tin nhắn?”
“À… chuyện đó… không phải tớ cố tình không trả lời đâu…”
Không phải là hắn đã nhắn gì khó hiểu, chỉ là một lời rất bình thường, thậm chí có thể xem là hiển nhiên — cùng nhau ăn tối — thế mà lại thấy Yoo Won do dự, khiến Hyun Kyu Jin nghiêng đầu chậm rãi.
“Gì vậy.”
“……”
Hắn nhìn lại tin nhắn của mình, tự hỏi chẳng lẽ mình đã nói gì kỳ quặc sao, rồi lại đưa ánh mắt sang Yoo Won. Hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc có chuyện gì.
“Cậu không muốn ăn tối với tớ à?”
“Không phải thế…”
Rõ ràng là có điều gì đó lạ. Gần đây, cậu hay thẫn thờ, đắm chìm trong suy nghĩ riêng nhiều hơn trước, khiến hắn băn khoăn có chuyện gì xảy ra không, nhưng mỗi khi hỏi thì lại chỉ nhận được câu trả lời là “không có gì”. Hắn không thể hiểu nổi lý do.
Cảm giác như cậu cứ chần chừ trước những việc mà trước đây lẽ ra đã đồng ý ngay không cần suy nghĩ. Yoo Won vốn không phải kiểu người chần chừ như thế, nên khi thấy cậu do dự, Kyu Jin không thể không cảm thấy chạnh lòng.
“Nếu không muốn thì nói không là được rồi, suy nghĩ gì lắm.”
Khi Kyu Jin đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Yoo Won ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt bối rối, môi mấp máy. Rõ ràng cậu nên nói rằng không phải như vậy, nhưng nếu mở lời, cậu sẽ phải giải thích hết từ đầu vì sao mình lại như thế này. Và cậu không thể dễ dàng mở miệng được. Cũng không có đủ dũng khí để giả vờ như không có gì xảy ra mà ngồi ăn tối cùng Kyu Jin. Chỉ cần nhìn bàn tay hắn đặt trên bàn thôi, Yoo Won đã nhớ lại cảm giác khi hắn chạm vào mặt mình — làm sao có thể giả vờ bình thản đây.
Ánh mắt Yoo Won dõi theo Kyu Jin khi hắn quay người đi thẳng ra khỏi quán cà phê. Khi đi ngang qua chỗ cậu ngồi, gương mặt hắn lạnh lùng thấy rõ. Không phải do hắn làm gì sai mà là vì cậu thấy khó xử — Yoo Won không nên khiến hắn khó chịu vì chuyện đó, nhưng cậu lại lỡ gây ra một sai lầm quá lớn. Cậu vội thu dọn đồ đạc vào cặp, dọn ly nước rồi chạy theo ra ngoài quán cà phê.
Kyu Jin bước nhanh và sải chân dài nên đã đi được khá xa, trông chỉ còn như một dáng người nhỏ phía trước. Yoo Won liền cắm đầu chạy theo hướng hắn.
Cơ thể yếu, chưa bao giờ có mối liên hệ gì với việc vận động, thể lực cũng chỉ vừa đủ để xoay xở sinh hoạt hằng ngày — với thể trạng như thế, Yoo Won nhanh chóng kiệt sức là điều đương nhiên. Một người bình thường chạy với tốc độ này cũng không mệt đến thế, nhưng cậu thì đã thở không ra hơi. Dù vậy, thấy mình đang dần rút ngắn khoảng cách với Kyu Jin, Yoo Won lại tiếp tục chạy. May mắn là có một đoạn đèn đỏ phía trước, nên khi hắn phải dừng lại ở vạch qua đường, Yoo Won mới có thể bắt kịp trước khi bản thân gục xuống vì kiệt sức.
“Haa…”
Vừa nắm được tay Hyun Kyu Jin, ngay khi Yoo Won chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn mình, cậu liền khuỵu xuống tại chỗ.
“Này!”
Việc Yoo Won đến tận đây đã là chuyện đáng ngạc nhiên, vậy mà giờ cậu còn đột ngột đổ gục như sắp ngất xỉu khiến Kyu Jin càng hoảng hốt hơn. Hắn vội dùng cả hai tay đỡ lấy Yoo Won, kéo cậu đứng dậy đàng hoàng, rồi dẫn vào tòa nhà thương mại yên tĩnh ngay phía trước, để cậu ngồi xuống bậc thềm thoát hiểm. Bản thân hắn cũng ngồi xuống phía trước, co đôi chân dài lại.
Trời đã gần tối, ánh sáng nhập nhoạng khiến khu vực cầu thang thoát hiểm chưa bật đèn trông càng mờ mịt. Trong không gian đó, tiếng thở dốc của Yoo Won vang vọng.
“…Ha… Haa…”
Thường ngày, khi đi cùng Yoo Won, Kyu Jin sẽ chủ động điều chỉnh bước chân cho phù hợp với cậu. Còn lúc đi một mình, hắn vốn sải chân dài và đi nhanh. Việc Yoo Won – người vốn không đi nhanh – lại chạy từ quán cà phê đuổi kịp hắn, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Hắn biết rõ Yoo Won không thể theo nổi các tiết thể dục, chỉ có thể tham gia mấy môn thể dục nhẹ như khởi động hay giãn cơ. Thế nên khi thấy cậu thở không ra hơi đến mức chẳng thể nói thành lời, lòng hắn chợt nhói đau.
Vì quá xót nên hắn cũng muốn nổi giận, muốn hỏi tại sao biết khổ vậy mà vẫn cố chạy đến. Nhưng rồi, Hyun Kyu Jin chỉ lặng lẽ ngồi xuống, co chân lại đầy bất tiện, nhẹ nhàng vuốt lưng Yoo Won. Hắn cứ lặng lẽ nhìn gương mặt cậu — khuôn mặt đang rớm nước mắt vì kiệt sức, hơi thở vỡ vụn — trong sự im lặng tuyệt đối.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Yoo Won vẫn đang ôm lấy vùng ngực đau như muốn xé toạc ra, cố nén cảm giác chóng mặt và buồn nôn, từ từ ngẩng đầu lên. Khi nãy, cảm giác thực sự như sắp chết đến nơi, nhưng sau một hồi ngồi xuống thở đều và nghỉ ngơi, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn rõ mặt Hyun Kyu Jin.
“…Rồi.”
“Cậu nên gọi điện cho tớ. Nói tớ chờ chứ.”
Giọng hắn mềm mại, chứa đầy lo lắng chứ chẳng phải trách móc. Điều đó khiến lòng Yoo Won thêm một lần chao đảo. Nhưng lần này không phải vì hụt hơi, mà là cảm xúc… vô cùng mong manh, khiến từng đầu ngón chân cũng phải co lại.
“…Tớ không nghĩ được đến đó. Lúc đó chỉ muốn nhanh chóng đến chỗ cậu thôi…”
“……”
“…Lúc nãy… xin lỗi. Không phải vì tớ không muốn ăn tối cùng cậu đâu… chỉ là dạo gần đây tớ nghĩ ngợi nhiều quá nên…”
“Thôi được rồi.”
“……”
“Lúc nãy tớ bực mình thấy mẹ. Nhưng thấy cậu chạy đến thế này thì hết rồi. À, mẹ nó. Hết giận vì chuyện này thì đúng là chó chết thật, nhưng mà… hết thật rồi.”
Hyun Kyu Jin nhẹ nhàng dùng hai tay lau đi viền mắt ướt đẫm của Yoo Won – nơi nước mắt đã lan ra khi cậu thở dốc, rồi hắn cũng chỉnh lại mái tóc dính mồ hôi của cậu.
Yoo Won lặng lẽ dõi theo khuôn mặt và đôi môi của Hyun Kyu Jin, cảm nhận rõ ràng bàn tay hắn đang chạm vào mặt và tóc mình. Có lẽ vì đêm qua hắn xuất hiện trong giấc mơ của cậu, đặt lên môi cậu vô số nụ hôn khiến tiếng chụt chụt vang lên suốt đêm… nên ánh mắt cậu cứ không rời khỏi đôi môi ấy.
Cảm nhận được ánh nhìn ấy, ánh mắt của Kyu Jin cũng chậm rãi di chuyển đến gương mặt của Yoo Won. Ánh nhìn từng chạm qua môi cậu, khẽ dịch lên trên, rồi ánh mắt hai người chạm nhau.
“……”
“……”
Phải nói gì đó mới đúng, nhưng vì ánh mắt đối diện có chút kỳ lạ khiến khoảnh khắc thích hợp vuột qua, giữa họ chỉ còn lại sự im lặng. Yoo Won không nói lời nào, cũng chẳng tránh ánh mắt ấy – điều đó vừa lạ lẫm, vừa khiến người ta muốn níu giữ. Vậy thì bản thân hắn có phải cũng kỳ lạ không? Nhìn Yoo Won đang hơi rướn về phía mình, Hyun Kyu Jin bỗng thấy đầu ngón tay tê rần.
Khuôn mặt Yoo Won càng lúc càng gần. Cứ như… sắp hôn đến nơi. Hôn với Jung Yoo Won – hai điều không hề ăn nhập gì với nhau. Dù ý nghĩ đó lướt qua, Kyu Jin lại không thấy chút phản cảm nào. Dù rất xa lạ, hắn cũng chẳng thấy cần phải né tránh. Điều duy nhất hắn nghĩ đến là khuôn mặt đang tiến lại gần kia… thật đẹp. Chẳng lẽ vì đánh quá nhiều mấy tên biến thái mà giờ mình cũng thành biến thái luôn rồi? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trong đầu hắn lướt qua đủ loại suy nghĩ.
“……”
“……”
Ngay lúc Yoo Won gần hơn một chút nữa, khiến Kyu Jin nghĩ rằng khuôn mặt ấy sắp chạm vào mình thì… âm thanh mở cửa từ tầng trên vang lên. Một nơi từ nãy đến giờ chỉ có tiếng thở khe khẽ, đột nhiên vang lên âm thanh lạ đủ để kéo cả hai người trở về thực tại. Khuôn mặt tưởng như sắp chạm vào nhau liền lùi nhanh về sau, Yoo Won lập tức bật dậy.