Buổi tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của Ling Huirong, chủ nhân gia tộc Linga, hoành tráng hơn nhiều so với dự kiến.
Dù nghĩ rằng mình cũng đã thấy qua không ít những ngôi nhà toát ra khí thế giàu sang, Jeong Taeui vẫn ngước nhìn những dải lụa đỏ bay phấp phới, trang trí tỉ mỉ trên trần nhà cao vút, và nhấp một ngụm champagne với tâm trạng mệt mỏi.
Trần nhà trông phải cao hơn cả mười mét mà còn được trang hoàng đến vậy, thì khỏi cần phải nói đến sàn nhà.
Bên trong đại sảnh rộng lớn đến mức có thể tổ chức một trận bóng đá, các bàn tiệc bày biện khắp nơi đều trang trí vô cùng xa hoa, bày biện đủ loại sơn hào hải vị.
Nhưng thứ thực sự ngoạn mục lại chính là những gương mặt đang ngồi vào những chiếc bàn ấy. Những nhân vật chính trị và kinh doanh trên khắp thế giới, những người chỉ từng thấy trên các phương tiện truyền thông, lại xuất hiện rải rác như những người chú, người dì trong khu phố.
“Ồ… Nếu chúng ta ném bom ở đây, nó sẽ gây ra sự hỗn loạn toàn cầu.”
“Có vẻ em thích cuộc sống của một tội phạm truy nã quốc tế nhỉ?”
Khi Jeong Taeui vô thức lẩm bẩm, Kyle thản nhiên đáp lại. “Không.” Jeong Taeui nhún vai nói.
“Em tự hỏi liệu có ổn không khi những người này tụ tập ở một nơi. Cảm giác như thể cho tổng thống và phó tổng thống lên cùng một máy bay vậy, quá nguy hiểm rồi.”
“Không dễ mà ném bom đâu. Em thấy trên đường tới rồi còn gì.”
Đúng vậy. Người cầm chổi quét vườn cũng là lính đánh thuê, còn người đang bưng đĩa heo quay đằng kia là cựu lính đặc nhiệm.
Ngay cả khi có thể vượt qua kiểm tra an ninh nghiêm ngặt ở cổng biệt thự Linga nằm ở vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố một chút, thì ngay cả một tổ chức khủng bố cũng không dễ dàng đạt được mục tiêu của mình trong bầu không khí mà ngay cả những người hầu làm những công việc lặt vặt cũng được coi là chiến binh.“
“Thật khủng khiếp.”
Jeong Taeui lại thở dài khi anh cảm thấy như mình đã thoáng thấy bản chất thực sự của Linga mà anh chỉ mới nghe nói đến. Sau đó tôi liếc nhìn Kyle, anh ấy đang nhìn vào điện thoại với vẻ mặt thoải mái như thể đang ở nhà.
Quả thật nếu là người đứng đầu một tập đoàn quốc phòng hàng đầu thì cảm giác bị áp đảo cỡ này cũng chẳng thèm để tâm đến… Không, đúng hơn là, anh ta còn chưa kịp cảm nhận được bầu không khí này.
Mải đến mức không hề nhận ra xung quanh. Từ ngón tay gõ chữ hiện rõ sự hào hứng.
“Tốt rồi. Hẹn gặp lúc hai giờ chiều mai.”
Cuối cùng, Kyle cất điện thoại và nói. Jeong Taeui đáp lại một cách thờ ơ khi thấy anh ta đầy vẻ phấn khích.
“Anh nhận được tin nhắn từ anh Gable à?”
“Ừ. Mai hai giờ tới nhà cậu ấy. Địa chỉ nhà cũng nhận được rồi. Cách khách sạn chúng ta ở lái xe tầm bốn mươi phút.”
Linga, người đã tổ chức tiệc mừng thọ long trọng đến thế, không chỉ nổi tiếng về tài sản kếch xù, mà còn vì số lượng báu vật quý hiếm mà ông sở hữu. Quy mô của chúng lớn đến mức không thua gì các bảo tàng của các thành phố cỡ trung.
Một gian trong kho của nhà Linga chất đầy những cuốn sách và tài liệu cổ có niên đại hàng trăm năm tuổi, trong đó có cả một bộ tuyển tập thơ gồm bốn mươi hai tập trước thời nhà Minh.
Và đó chính là quyển sách quý hiếm mà Kyle đã ao ước được xem một lần từ rất lâu rồi.
Gần đây, khi Kyle có việc gọi điện cho một nhân viên từng làm việc tại công ty mình,Yuri Gable, cựu nhân viên hiện đang làm việc tại Linga. Khi nghe Kyle nhắc đến quyển sách, anh ta nói chuyện với Ling Xinlu đang ở bên cạnh một lúc, rồi thản nhiên bảo: “Nếu anh muốn xem thì họ có thể mang đến cho anh.”
Hình như Kyle còn nghe thấy tiếng Ling Xinlu lẩm bẩm bên cạnh với vẻ ngớ người: “Không, ý tôi là nếu Gable-ssi muốn xem, tôi có thể mang đến cho anh ấy...”
Nhưng Kyle dĩ nhiên không thể bỏ lỡ vận may từ trên trời rơi xuống này, nên đã phớt lờ tiếng xì xào đó và cảm ơn đối phương hàng trăm lần trước khi người kia có thể nói bất cứ điều gì khác.
Thậm chí là nhà họ Linga đấy, chẳng lẽ họ đã quên ai là thủ phạm khiến đứa con út quý giá của nhà đó bị hỏng đôi mắt sao? Không, dù gì thì hiềm khích cá nhân và hợp tác công việc là hai chuyện khác nhau, và rằng đã có mối quan hệ kinh doanh bình thường giữa T&R và Linga. Cũng biết rằng việc gửi thiệp mời dự yến tiệc đồng nghĩa với việc muốn để quá khứ qua đi. Nhưng mà, dẫu vậy...
‘Tôi có thể đến một nơi như thế không…?’
Jeong Taeui nghi hoặc hỏi lại, rồi lén liếc nhìn Ilay đang ngồi ở ghế đối diện.
Ngay cả khi bỏ qua sự thật rằng người đàn ông này chính là nguyên nhân căn bản khiến một bên mắt của Ling Xinlu bị hỏng, nhưng dù sao đi nữa, Ling Xinlu và Jeong Taeui chưa bao giờ gặp nhau kể từ vụ việc Ling Xinlu cố gắng bắt cóc Jeong Taeui.
Nếu thực sự đến gặp lại một người có "duyên nợ" cũ như thế, thì liệu tên này có chấp nhận nổi...
‘Muốn đi thì cứ đi.’
Nhưng ngoài dự đoán, Ilay trả lời ngay. Haha, không có chút giọng mỉa mai kiểu “thử đi xem nào”.
‘Nếu là yến tiệc của Ling Huirong thì tôi không đi được.Tôi phải làm việc ở Nga vào ngày đó. Dù không thể đi cùng, em cứ gửi lời chào của tôi đến Ling Xinlu nhé.’
‘…….’
Làm sao anh chàng này có thể bảo tôi đi một cách bình tĩnh như vậy…Jeong Tae-ui đảo mắt nghi ngờ rồi nuốt cốc bia.
Được rồi, giờ mọi chuyện đã kết thúc, Ling Xinlu sẽ không thể làm hại Jeong Taeui được nữa, và ngay cả khi cậu ta có làm vậy, anh cũng tự tin rằng mình có thể tránh được bằng cách nào đó.. Nhưng dù sao Ling Xinlu cũng là người từng “có ý định cướp lấy Jeong Taeui vì thích anh”, nên cứ tưởng tên này sẽ bảo tôi đừng đi chứ. Kỳ quặc thật.
Nghe lời hắn nói nhẹ nhàng như không, Jeong Taeui cũng nảy ra ý định “lâu rồi chưa đặt chân lên đất châu Á, thử đi xem sao”. Trong khi đó, tôi nghĩ thật tuyệt nếu được đến Hàn Quốc một chút và khám phá quê hương mình.
‘Tiện thể gửi lời hỏi thăm đến Gable luôn nhé.’
‘À, ừ. Lâu rồi mới gặp lại anh Gable. Đã lâu rồi tôi không nghe nói anh ấy làm việc cạnh Shinru, nhưng tôi không biết là anh vẫn còn ở đó. Nghe nói anh ta không hay làm lâu một chỗ, chắc điều kiện làm việc có vẻ khá tốt?’
Khoảnh khắc Jeong Tae-ui lẩm bẩm một cách vô thức, một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm phòng khách. Ánh mắt từ Kyle, James và Ilay đồng loạt đổ dồn về phía anh khiến Jeong Taeui phải quay sang, ngơ ngác hỏi:
"Đến giờ mới biết tin thì muộn quá rồi."
"Hở?"
‘Gable đã là người yêu của Ling Xinlu từ lâu rồi. Những người xung quanh mà cần biết thì đều biết cả rồi.’
‘……Hả?!?’
May mắn là tôi vừa uống xong ngụm bia, nếu không thì trông tôi sẽ xấu xí lắm. Nhìn Jeong Taeui đang đứng đó với miệng há hốc vì ngạc nhiên, Ilay hỏi với nụ cười nửa miệng.
‘Sao. Thất vọng à?’
‘Tiếc á… Làm gì có chuyện đó! Không phải thế,’
Jeong Taeui lắp bắp trong lúc bối rối, rồi chớp mắt thở dài.
‘Đây là sự kết hợp mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, với lại khó mà tưởng tượng nổi việc Xinlu hẹn hò nghiêm túc với ai đó trong thời gian dài. Cậu ta cũng có chút gì đó nguy hiểm mà.’
‘…….’
Ánh mắt lặng thinh của Kyle và James cùng lúc đổ về phía Jeong Taeui. Và đúng lúc đó, Jeong Taeui cũng nhận ra mình vừa nói lời chẳng khác gì chó chê mèo lắm lông, Jeong Taeui lặng lẽ tránh ánh mắt của họ.
Không rõ có phải thấy Taeui tội nghiệp hay không, James liền dịu dàng chuyển chủ đề.
‘Hôm trước hai người đó có ghé qua Frankfurt, tôi gặp được một lát. Trông thân thiết lắm. Gần như là quá mức.’
‘Quá mức...?’
"Ừm, hình như Ling Xinlu khá là mệt mỏi vì chuyện này. Đến cả tôi, người chỉ gặp một lát vì công việc mà cậu ta còn ra sức cảnh giác dữ dội. Nhưng mà dù sao thì, chắc cũng vì thấy Yuri là người có thể sống chung được nên mới sống chung thôi."
James liếc nhìn Taeui, nói thêm:
‘Dù trông thế nhưng cậu ta là kiểu người nếu không ưa thì sẽ dứt khoát ngay, nên… Taeui, cậu sẽ đi cùng Kyle chứ? Không có gì nhiều đâu, chỉ cần để mắt chút để người này không gây ra chuyện lớn là được rồi.’
Hình như ban đầu James định nói là “cái người này”, rồi mới sửa lại cách gọi, nhưng Jeong Taeui cũng không chỉ ra điều đó. Và sau một hồi cân nhắc, tôi đã chấp nhận lời đề nghị của anh ấy.
Không có lý do gì để từ chối cả. Kyle ngoài chuyện hay làm rối lịch trình vì mấy quyển sách cũ ra thì cũng không phải kiểu gây rắc rối gì. Cũng có thể nhân tiện xem thử tiệc của mấy người nhà giàu ra sao. Vả lại cũng lâu rồi không gặp lại những người quen cũ.
Lần cuối cùng chia tay với Ling Xinlu cũng không mấy tốt đẹp, đôi khi vẫn hiện lên trong lòng như cái gai nhỏ còn sót lại.
Nếu bây giờ gặp lại thì sẽ ra sao?. Sẽ thấy khó xử chăng. Hay là chẳng có cảm giác gì. Hoặc cũng có thể... bất ngờ mà thấy mừng rỡ.
Tôi thậm chí không thể đoán được phản ứng của Ling Xinlu, cũng chẳng đoán được cả cảm xúc của chính mình...