Chương 7.
"Tôi thật sự phải đi rồi. Học sinh tiểu học đang lang thang ngoài đường đến giờ này đấy. Anh không lo lắng cho một đứa trẻ lang thang một mình trên đường phố vào đêm khuya sao?"
Đó là một lời nói lay động lòng người đến mức có thể dùng làm lời dẫn chuyện trong quảng cáo công ích.
Xin hãy có tác dụng. Eui Jae thầm cầu nguyện khi nhìn vào chiếc mặt nạ phòng độc đen ngòm mà anh không thể đọc được suy nghĩ.
"Đúng rồi, nhỉ."
Tuy nhiên, trái ngược với mong muốn tha thiết của Eui Jae, giọng nói của mặt nạ phòng độc vẫn thong thả. Nghe như thể những chiêu trò tầm thường đó không có tác dụng với anh ta. Mặt nạ phòng độc gật gù vài lần rồi lấy điện thoại ra từ trong túi, nhập gì đó rồi lắc điện thoại như để khoe.
"Đội của bọn tôi sẽ tìm thấy trẻ lạc thôi. Chờ một chút nhé?"
Tuy nhiên, Cha Eui Jae cũng nhanh chóng thực hiện bước tiếp theo. Anh lắc đầu và nói một cách dứt khoát.
"Không, tôi từ chối. Tôi sẽ gọi cảnh sát. Tôi sẽ yêu cầu sự giúp đỡ từ người bạn của nhân dân."
"Ừm.... Vậy thì anh sẽ gọi Cục Quản lý Người Thức Tỉnh."
"Sao lại gọi Cục Quản lý?"
"Vì thợ săn dùng năng lực tìm nhanh hơn cảnh sát. Anh biết Jung Bin không? Nếu tôi gọi thì anh ấy đến ngay đấy. Gọi nhé?"
Eui Jae nhất thời cạn lời trước mặt nạ phòng độc đáp trả ngay lập tức như thể đang hỏi những điều vớ vẩn, và anh trừng mắt nhìn anh ta một cách công khai.
‘Thật lòng đấy à?’
‘Ừ, thật lòng đấy?’
Sau khi nhanh chóng đọc được ánh mắt của nhau, anh mất hết sức lực và không còn đủ sức để đối phó nữa. Eui Jae giơ hai tay lên như thể đã hiểu rồi.
Nếu có thợ săn chuyên về truy tìm thì việc tìm trẻ lạc sẽ dễ dàng hơn cảnh sát như lời mặt nạ phòng độc nói. Nhưng lý do Eui Jae lùi một bước không chỉ có vậy. Bởi vì anh không thể nào nghe ra lời nói sẽ gọi Jung Bin đến của tên này là nói đùa được.
Nhìn cái cách anh ta đánh người không phải là tay mơ thì chắc chắn mặt nạ phòng độc phải được ghi lại trong cơ sở dữ liệu của Cục Quản lý Người Thức Tỉnh là một nhân vật đáng chú ý. Jung Bin có tinh thần thượng tôn pháp luật sẽ nhanh chóng chạy đến đây ngay khi nhận được liên lạc của anh ta. Vậy thì tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, không cần xem cũng biết.
Được rồi, chỉ cần qua một vài cuộc trò chuyện ngắn ngủi, anh đã đưa ra phán đoán rằng mình không nên dính líu đến tên trước mắt này.
Haa.... Eui Jae thở dài thườn thượt và vuốt tóc một cách cáu kỉnh. Thời gian cứ trôi qua, và nếu cứ cãi nhau thế này thì cuộc trò chuyện sẽ không có kết thúc mất.
"Anh muốn gì ở tôi."
Khi anh bỏ kính ngữ và hỏi thẳng vào vấn đề, mặt nạ phòng độc bật cười nhẹ. Mặt nạ phòng độc tiến đến gần hơn một chút và thì thầm.
"Tôi chỉ hỏi hai câu thôi."
"..."
Eui Jae gật đầu như bảo anh cứ hỏi đi.
"Trước tiên là câu hỏi đầu tiên. Chọn đi."
Mặt nạ phòng độc dùng bàn tay to lớn và thẳng tắp tạo thành hình chữ V. Có lẽ nhờ ánh trăng mà bàn tay anh ta vẫn hiện rõ trong bóng tối. Đầu ngón tay anh ta đều nhuộm một màu đen kịt.
Có lẽ anh ta không có ý định kéo dài sự im lặng, mặt nạ phòng độc mở miệng trước dù Eui Jae chưa chọn.
"Một, cái muôi đó là vũ khí cấp S chưa được biết đến trên thế giới. Đúng không?"
Thăng cấp thân phận cho chiếc muôi 6.900 won, điên thật....
Chỉ vì anh ta đỡ được mấy chiếc gai mà anh ta đã đánh giá cao chiếc muôi đến vậy. Chẳng lẽ mặt nạ phòng độc có khía cạnh ngây thơ nào đó, hay là anh ta thật ra ngốc nghếch vậy. Eui Jae cố tình nghĩ những điều vô nghĩa và khoanh tay không trả lời.
Sau một lúc lâu không nhận được câu trả lời, mặt nạ phòng độc thở dài một tiếng rồi từ từ gập ngón trỏ lại và xoay cổ tay nửa vòng để lộ mu bàn tay. Anh ta dồn sức vào ngón giữa với vẻ mặt thản nhiên như khi vừa tạo hình chữ V và hỏi.
"Hai, anh là người thức tỉnh chưa đăng ký. Cái này thì sao?"
"Mất dạy...."
Dạo này thợ săn nào cũng ăn nói mất dạy thế này à? Eui Jae nhìn ngón giữa dài ngoằng một cách đáng ghét và tỏ vẻ cạn lời.
8 năm trước, khi Cha Eui Jae còn hoạt động, anh không thể tưởng tượng được kiểu hạ phạm thượng này. Dù tên này thức tỉnh khi nào thì anh ta cũng không thể nào là tiền bối của anh được. Đương nhiên rồi, vì mình là người thức tỉnh cấp S đầu tiên của Đại Hàn Dân Quốc mà!
Dù thời đại thợ săn vĩ đại đã đến thì họ cũng không thể vứt bỏ tư tưởng Nho giáo đã kéo dài hàng trăm năm qua. Trong khi Eui Jae đang kìm nén cơn giận về việc hậu bối xa lắc xa lơ đang xấc xược, mặt nạ phòng độc đã đóng một chiếc cọc bằng giọng nói pha lẫn tiếng cười.
"Chà.... Vì nó không giống vũ khí cấp S nên chắc là người chưa đăng ký rồi nhỉ?"
"Tôi không phải là người chưa đăng ký."
Dù sao thì anh cũng đã đăng ký người thức tỉnh rồi, vì vậy nói một cách nghiêm túc thì anh không phải là người chưa đăng ký. ...Có lẽ hồ sơ của anh đã bị xóa vì bị xử lý là mất tích hoặc đã chết, nhưng anh đã đăng ký vào 8 năm trước, vì vậy anh không có gì phải cắn rứt lương tâm cả.
Tuy nhiên, mặt nạ phòng độc cười khẩy như thể đang nghe những điều vô nghĩa.
"Nếu đã nói dối thì cũng phải nói cho có tâm vào...."
"Tôi nói thật mà."
Chưa kịp trả lời xong thì mặt nạ phòng độc đã biến mất khỏi tầm mắt. Và ngay sau đó,
Keng―!!
Eui Jae đã đỡ được đòn tấn công bất ngờ từ phía sau bằng chiếc muôi. Đôi mắt màu tím bên kia ống kính mặt nạ phòng độc lóe lên màu xanh lam. Mặt nạ phòng độc không thu tay lại dù đã bị chặn đòn tấn công mà còn nắm chặt lấy chiếc muôi. Rắc, chiếc muôi vốn đã móp méo càng bị méo mó hơn theo hình dạng anh ta dồn lực vào.
Xoẹt―
Một lát sau, chiếc muôi đang bị vặn vẹo trong tay mặt nạ phòng độc bắt đầu tan chảy thành màu đen. Một mùi khét lẹt của kim loại cháy xộc vào mũi.
'Năng lực liên quan đến ăn mòn hay thối rữa sao?'
Tách, tách, chất lỏng màu đen rơi xuống đất, và ngay khi chất lỏng chạm xuống đất thì những nơi nó chạm vào đều biến thành màu đen. Gần đây Eui Jae đã nhìn thấy cảnh tượng này. Những nơi răng nanh của basilisk, chủ nhân của khe nứt Seohae chạm vào đều tan chảy như vậy.
'Độc à.'
Thậm chí còn là một loại độc mạnh có thể so sánh với độc của basilisk. Anh cứ tưởng rằng mặt nạ phòng độc chỉ là một concept thôi chứ....
Eui Jae nhíu mày, và anh cảm thấy khuôn mặt bên kia mặt nạ phòng độc đang cười toe toét. Có lẽ anh ta đã có được câu trả lời mình muốn nên anh ta không xông vào nữa mà rũ tay và lùi lại một bước.
"Một chiếc muôi bình thường nhỉ."
"..."
"Và anh, là một người thức tỉnh chưa đăng ký đã đỡ được đòn tấn công của tôi...."
"Tôi đã bảo là tôi không phải người chưa đăng ký rồi mà."
"Thì đấy."
Ánh mắt màu tím dữ dội đang lóe lên từ bên kia ống kính tròn của mặt nạ phòng độc.
"Làm sao tôi có thể không biết một người tầm cỡ như anh được chứ."
Đó là một lời nói có thể nghe như một lời khen, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy khó chịu. Eui Jae không tránh ánh mắt dai dẳng và suy nghĩ về lý do. Chẳng mấy chốc, anh đã dễ dàng nhận ra một điều.
‘Tên này, từ nãy đến giờ toàn nói trống không.’
Chúng ta thân thiết đến mức nào mà anh ta lại nói trống không với anh vậy? Vốn dĩ khi là J cũ hay Cha Eui Jae hiện tại thì anh chỉ được nghe những lời kính trọng nhất mực và sống một cuộc sống thợ săn cao sang, nên anh cảm thấy vô cùng khó chịu trước hành vi này. Tục ngữ có câu, đến nước lạnh cũng phải có trên có dưới. Eui Jae nhếch mép và trợn mắt.
"Này,"
"Sao?"
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
Mặt nạ phòng độc nghiêng đầu trước câu hỏi ngớ ngẩn. Anh ta dập tắt khí thế vừa rồi và trả lời một cách ngây thơ.
"Hai mươi tư."
‘Hai mươi tư?’
Haa, Cha Eui Jae dồn hết trọng tâm cơ thể sang một bên và chống một chân.
"Cái thằng nhóc này, mới gặp lần đầu mà đã ăn nói trống không rồi."
"Trông anh cũng tầm tuổi tôi mà."
"Này, tôi ăn nhiều hơn cậu năm nghìn bát cơm đấy,"
Đương nhiên Cha Eui Jae vẫn không tin rằng mình đã hai mươi tám tuổi chứ không phải hai mươi tuổi, nhưng anh cũng thật sự chưa ăn nhiều hơn năm nghìn bát cơm! Dù sao thì nếu đã là tuổi tác ăn gian thì phải sử dụng nó một cách hiệu quả hơn. Bây giờ thứ duy nhất anh có thể dùng để thắng mặt nạ phòng độc là 8 năm thời gian có được miễn phí.
Trước lời nói mang tính chất trưởng bối đột ngột, mặt nạ phòng độc lại nghiêng đầu. Không biết có phải vì anh ta đeo chiếc mặt nạ phòng độc hung tợn hay không mà những hành động anh ta làm trông thật nhỏ nhắn và đáng yêu.
"A ha... Vậy thì sao?"
"Nói chuyện cộc lốc quá đấy, cậu."
"Ra vậy...."
Mặt nạ phòng độc cười khúc khích rồi hơi cúi đầu về phía Eui Jae. Đôi mắt bên kia ống kính cong lên và anh ta thì thầm.
"Nói kính ngữ với anh nhé?"
Có lẽ vì anh ta là một kẻ vừa đánh người xong mà mặt nạ phòng độc có một hào quang kỳ lạ tỏa ra. Nếu Eui Jae không có kinh nghiệm chiến đấu với quái vật khi còn làm thợ săn thì có lẽ anh đã hơi chùn bước rồi.
Tuy nhiên, Cha Eui Jae là một thợ săn kỳ cựu đã lăn lộn đến mức sắp mòn và biến mất. Anh chỉ nghĩ rằng thật mệt mỏi khi nhìn thấy mặt nạ phòng độc đang tinh tế mài dao trong giọng nói dịu dàng. Đương nhiên, anh vẫn chưa trưởng thành đến mức có thể thản nhiên bỏ qua tình huống bị một tên ít hơn mình bốn tuổi nói trống không.
Cơ thể vẫn giữ nguyên tuổi hai mươi, nhưng trái tim của Eui Jae đã vượt qua tuổi hai mươi tám và đạt đến tuổi 280. Có lẽ tính cách thích lên mặt của anh phù hợp hơn với cái tuổi 280.
Không biết có phải vì không biết lòng Eui Jae đang sôi sục hay không mà mặt nạ phòng độc vừa vuốt ve bề mặt đen kịt bằng đầu ngón tay vừa nói thêm.
"Không thích à? Xin lỗi nhé. Tôi hơi lâu rồi không dùng kính ngữ."
Đây có phải là kiểu quỳ xuống lạy mới chịu không? Dù anh đã nghe được kính ngữ mình muốn nhưng Eui Jae lại cảm thấy khó chịu hơn. Cảm giác như anh là một ông nội đang đứng trước một đứa cháu ngỗ nghịch, bảo nó lạy một lạy thì nó lại lạy luôn hai lạy.
Cha Eui Jae cố gắng trấn tĩnh lại và hồi tưởng.
Bây giờ mình là dân thường. Dân thường. Không phải thợ săn J. Bên kia là thợ săn đáng quý, còn mình là dân thường. Một dân thường rất cần sự giúp đỡ của anh ta để nhanh chóng tìm thấy Ha Eun. Khi nhớ lại mục đích ra ngoài hôm nay, đầu anh dường như nguội dần đi.
‘Ha Eun đi đâu mất tiêu rồi, phải làm sao đây. Bà không biết con bé đã ra ngoài từ lúc nào nữa. Dạo này thế giới ghê rợn lắm, không biết con bé lại đi ra ngoài một mình nữa chứ...’
Nhưng, có lẽ anh đã có thể tìm thấy Ha Eun trong thời gian cãi nhau với tên này rồi không? Khi suy nghĩ đến đó, sự thôi miên bản thân của Eui Jae bắt đầu rạn nứt. Anh cảm thấy như có gì đó đang trào lên từ bên trong.
Bây giờ mình không phải là J, mà là một người dân lương thiện và bình thường...
"Ngay cả sinh đôi cách nhau một phút cũng phân biệt được anh với em mà!"
Cuối cùng, tính thích lên mặt của Eui Jae đã bùng nổ.