Mở mắt ra, thấy mưa đang xối xả ngoài cửa sổ. Cây cối trơ trụi gần hết lá, mấy cái cành khẳng khiu nhìn chán đời hẳn.
Jooheon nằm sấp trên giường, ngẩn ngơ nhìn mấy giọt mưa bò trên cửa kính. Chăn ga thơm tho mềm mại ôm lấy người, trong chăn ấm áp dễ chịu.
Tự nhiên thấy cảnh này quen quen, gợi nhớ điều gì đó...
“...À.”
Một tiếng khàn khàn bật ra.
Mấy hôm trước cũng mưa như này.
Khi đó, Kangwoo cứ nhìn mãi ra cửa sổ ướt nhòe, rồi lén lút cọ cọ vào người anh, thì thầm “Ngoài kia mưa to quá”. Anh ta còn ngủ say tít, chẳng thèm để ý gì cả.
Nhớ lại chuyện đó, Jooheon bật dậy, như muốn xua tan mớ suy nghĩ đang xâm chiếm đầu óc.
“…”
Anh ta với lấy cái quần vứt dưới giường, vừa mặc vừa quay đi thì đạp trúng lon bia. Chắc chưa uống hết, bia nhạt thếch tràn ra sàn. Bàn chân trần dính đầy thứ nước vàng vàng nhớp nháp.
Jooheon vớ mấy tờ giấy ăn trên bàn bên cạnh lau vội. Mấy cục giấy ướt bẩn vứt lăn lóc trên sàn, anh ta lôi túi rác ra.
Không chỉ giấy ướt thôi đâu, mà cả đống thứ cần vứt nữa.
Trên bàn, trên tủ, trên giường…
Khắp nhà đều có dấu vết của Kangwoo, từ mùi hương đến những thứ cậu từng dùng qua.
Cái bình nước sờn màu chỗ hay cầm, cuốn sách du lịch của tác giả Kangwoo thích, đôi tất vớ vẩn bỏ quên, cái áo phông trắng mặc trong sơ mi, cả những thứ của Jooheon nhưng dính dáng đến Kangwoo… Tóm lại là tất tần tật cho vào túi rác hết.
Cứ cái gì mà dính tí ti đến Kangwoo là anh ta tống khứ không thương tiếc.
Tuần trước, Jooheon bị Kangwoo đá.
Nói trắng ra là thế đấy.
“Hình như tụi mình không hợp nhau. em muốn dừng lại.”
Kangwoo gọi anh đến cái quán bar gần trường vào lúc tối muộn, rồi phán cho câu xanh rờn đó. Đang bận ngập đầu với mấy cái bài luận thì chớ!. Trước mặt Kangwoo là ly June Bug uống dở.
Kangwoo vốn không thích uống rượu. Cậu ta như trẻ con ấy, chỉ thích mấy thứ ngọt ngọt. Rượu thì chê đắng, chê cay, chê nhạt nhẽo. Còn trước mặt Jooheon là chai bia lạnh toát.
Tự nhiên Jooheon thấy bực mình. Không phải vì Kangwoo đột ngột đòi chia tay, vì bình thường cậu ta có bao giờ phản đối hay tỏ thái độ gì đâu.
Mà là vì cái cảm giác hẫng hụt không ngờ tới. Jooheon tức giận không phải vì Kangwoo muốn kết thúc, mà vì anh ta nhận ra mình đã bị bất ngờ. Chính cái đó mới khiến anh ta nổi đóa.
Jooheon luôn coi Kangwoo là cái gì đó tầm thường. Kangwoo chưa bao giờ phản đối hay nhiệt tình ủng hộ ý kiến của anh ta. Kangwoo là người không có chính kiến, không có ý kiến riêng. Vì vậy, anh ta luôn điều khiển Kangwoo theo ý mình. Vậy mà bây giờ, cái người đó lại đột ngột đưa ra ý kiến riêng một cách cay nghiệt thế à.
“Mẹ kiếp. Chuyện này có gì to tát mà phải gọi người ta ra đây nói chứ, gọi điện là xong rồi.”
“…”
Jooheon quát thẳng vào mặt Kangwoo. Kangwoo chỉ ngước lên nhìn anh ta chằm chằm, chẳng nói thêm lời nào.
Sau khi nổi cáu, anh ta cũng chẳng biết nói gì nữa. Kangwoo cũng im thin thít.
Người pha chế quen mặt vẫy tay chào từ xa, nhưng anh ta lờ đi và bỏ ra khỏi quán.
Nực cười thật. Cùng nhau ăn vài bữa cơm, uống vài ly rượu, rồi ngủ với nhau vài lần.
Jooheon chưa bao giờ dẫn ai về căn hộ của mình, chứ đừng nói là bạn tình. Nhưng Kangwoo là ngoại lệ.
Cái người tưởng chừng tầm thường đó đã ngủ lại nhà anh ta vài lần, à không, thực ra là khá thường xuyên.
Họ đã làm tình với nhau nhiều lần trong căn hộ của Jooheon.
Mệt quá thì lăn ra ngủ, hôm mưa thì cùng nhau thức giấc nghe tiếng mưa, hôm nắng thì nhăn mặt vì chói chang rồi cùng nhau tỉnh giấc.
Ánh nắng tràn vào cửa sổ, Kangwoo sẽ rúc sâu vào chăn rồi túm lấy tay anh che mắt lại.
“Che cho em với… chói quá.”
Kangwoo nói bằng giọng ngái ngủ, rồi cứ để tay anh che mắt cho mình. Mỗi lần Kangwoo chớp mắt, hàng mi lại quạt nhẹ lên lòng bàn tay anh, ngứa ngáy như cánh chim ruồi.
Đã từng như vậy, nhưng giờ lại đòi kết thúc, bảo không hợp nhau… Nghe thật sáo rỗng và không hợp với bọn họ chút nào.
Anh ta hiểu lời Kangwoo có nghĩa là sẽ không đến căn hộ này nữa, không ăn cơm cùng nữa, và cũng không làm tình nữa.
Những chuyện đó đâu cần phải gọi ra nói riêng vào giờ muộn thế này. Chỉ cần từ nay về sau không làm nữa là xong.
Về đến căn hộ, Jooheon lại cặm cụi viết báo cáo.
Có lẽ vì vừa ra ngoài hít thở không khí nên bế tắc tan biến hết, văn chương cứ thế tuôn ra. Cái báo cáo tưởng phải đến cuối tuần mới xong thì đêm đó đã hoàn thành.
Anh ta tắt laptop, đi ngủ vào khoảng hai giờ sáng, nhẹ nhõm hẳn lên.
Chuyện đó xảy ra cách đây một tuần.
“…”
Có lẽ vì trời mưa.
Tiếng mưa rơi từ sáng sớm cứ văng vẳng bên tai. Hôm nay cảm thấy tâm trạng tệ hơn mọi ngày. Đầu cũng nặng trĩu.
Anh ta cầm lon bia lên rồi lại đặt xuống, thay vào đó là uống một ngụm nước lạnh.
Túi rác mới vơi một nửa bị anh ta đá sang một bên. Nhìn đồng hồ, hơn chín giờ sáng.
Jooheon sống trong một căn hộ rộng rãi, tiện nghi gần trường. Vẫn còn nhiều thời gian trước khi vào tiết học đầu tiên.
Anh ta đi tắm như mọi khi. Cởi hết quần áo, bước vào buồng tắm và vặn vòi.
Nước lạnh như trút thẳng xuống đầu. Da thịt anh ta không hề rùng mình. Anh ta vặn vòi sang hướng nước nóng. Nước từ lạnh chuyển sang ấm rồi nóng dần.
Anh ta đưa mặt, hứng dưới dòng nước nóng.
Đồ đạc dính dáng đến Kangwoo thì đã vứt hết, nhưng những ký ức còn sót lại ở khắp mọi nơi thì anh ta không thể làm gì được.
Cái ký ức cả hai cùng nhau khóa môi dưới vòi hoa sen này, cái cảm giác những giọt nước bắn tung tóe vào vai… Anh ta không thể nào xóa bỏ được, trừ khi mất một phần não.
Anh ta hất mạnh mái tóc ướt, xua đi những hình ảnh đang hiện lên.
Jooheon chưa từng yêu ai. Cả con gái lẫn con trai. Nhưng không có nghĩa là anh ta không làm tình.
Anh ta cực kỳ ghét người khác, nhưng ham muốn tình dục lại là một chuyện riêng. Jooheon không bao giờ từ chối những người ‘phát tín hiệu’ tình cảm với mình. Nếu hợp gu, anh ta thậm chí còn chủ động giải tỏa ham muốn.
Khi trải qua mùa đông năm mười tuổi, anh ta đã đánh mất tâm hồn của một đứa trẻ.
Cơ thể anh ta thì, muộn hơn một chút, năm mười lăm tuổi mới thực sự trưởng thành.
Jooheon đi du học ở Mỹ năm mười ba tuổi. Vào kỳ nghỉ hè năm lớp chín, anh ta cao thêm tận ba mươi phân. Cả kỳ nghỉ, tay chân cứ nhức mỏi liên tục. Mỗi sáng thức dậy, cảm giác xương cốt lại dài thêm một đoạn. Anh ta cao lên, vai rộng ra, bắp tay, bắp chân, thậm chí cả giọng nói cũng trầm đi.
Năm mười bảy tuổi, anh ta đã cao gần bằng mấy người anh cao lớn, giọng nói cũng trở nên trầm khàn như đàn ông thực thụ.
Năm mười tám tuổi, Jooheon đã có một cơ thể gần như hoàn hảo của một người trưởng thành. Cũng vào khoảng thời gian đó, anh ta bắt đầu nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích từ mọi người xung quanh.
Anh ta nhận ra rằng khoái cảm khi thống trị, kiểm soát người khác, còn khiến anh ta hưng phấn hơn cả khoái cảm khi đạt cực khoái.
Không hẳn là một kẻ thích bạo dâm, nhưng cái cảm giác đè nén người khác, chà đạp nhân cách của họ còn kích thích anh ta mạnh mẽ hơn cả những kích thích thể xác.
Jooheon nhận ra rằng có điều gì đó trong mình đã bị hỏng, rằng mình không bình thường, thông qua những tiếp xúc làm tình với người ta.
Tắm xong, Jooheon lau mờ tấm gương đầy hơi nước. Khuôn mặt ướt át của một người đàn ông hiện ra.
Đột nhiên, những chuyện xảy ra năm mười tuổi lại ùa về.
Anh ta lắc đầu như muốn rũ bỏ những ký ức đó đi, cái ký ức đã cướp đi tuổi thơ của anh ta, nhưng cũng không biến anh ta thành một người trưởng thành thực thụ.
“Hà…”