Jooheon dùng tay thô bạo xoa xát mặt, liên tục.
Anh bám vào bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào bồn sứ trắng toát. Dòng nước xoáy tròn, rồi biến mất trong lỗ thoát.
Jooheon chậm rãi khóa vòi nước.
Tự nhiên làm sao thế này?
Đã ổn được một thời gian rồi, chẳng nghĩ ngợi gì cả… Thực sự tưởng là đã quên rồi chứ.
Anh lau khô người rồi ra khỏi phòng tắm, đi thẳng đến bếp. Anh mở hết tủ này đến ngăn kia lục lọi, cuối cùng tìm thấy hộp thuốc.
Uống hai viên, thần kinh căng thẳng bỗng chùng xuống, đầu óc cũng bớt xao nhãng. Anh nuốt thuốc rồi uống nước.
Anh vào phòng thay đồ, mặc quần áo.
Trên một cái móc áo treo quần áo của Kangwoo.
“…Sao cứ để đồ lung tung ở nhà người ta thế không biết. Mẹ kiếp, đúng là…”
Cậu ta để lại dấu vết ở khắp mọi nơi.
Tất cả là tại cái thằng Seo Kangwoo đó.
Việc tự nhiên nhớ lại chuyện cũ cũng là tại Seo Kangwoo.
Tại Kangwoo cứ lảm nhảm mấy chuyện không hợp nhau, muốn chia tay, khiến anh bực mình, rồi mất kiểm soát.
Jooheon chưa từng chính thức hẹn hò, chứ đừng nói đến chia tay. Càng nghĩ đến chia tay, tâm trạng anh càng tệ.
Anh định vứt đống quần áo của Kangwoo vào túi rác, liền giật chiếc áo xuống. Vừa giơ lên, mùi hương của Kangwoo đã xộc thẳng vào mặt. Chắc chắn là bôi trét thứ gì đó, không biết là gì, nhưng lại hoàn toàn phù hợp với vẻ điềm tĩnh và nhẹ nhàng của Kangwoo.
Đây là lần đầu tiên Jooheon nhận biết một người qua mùi hương. Cũng có những người xịt nước hoa nồng nặc, nhưng chưa ai có mùi hương phù hợp hoàn hảo với hình ảnh của họ như Kangwoo.
Kangwoo có một mùi hương khiến Jooheon phải ngoái nhìn lại.
Hôm đó Jooheon đã uống rượu, Kangwoo, một đàn em trong khoa, cũng uống rượu.
Jooheon hơi ngà ngà say, ngồi cạnh Kangwoo, ngắm nhìn đôi chân cậu ta co rúm lại mỗi khi đầu gối họ chạm vào nhau. Kangwoo thậm chí còn không dám liếc nhìn anh lấy một cái.
Jooheon cố tình áp sát đùi mình vào đùi Kangwoo, cậu ta giật mình ý thức được, cẩn thận né tránh, không muốn gây khó chịu.
Kangwoo ngồi bên cạnh, không từ chối chén rượu mà các tiền bối mời, còn ra vẻ hiệp nghĩa giúp đỡ mấy bạn nữ cùng khoa.
Sau một hai tiếng nhậu nhẹt, Kangwoo bắt đầu lảo đảo. Sự nhạy cảm, cẩn trọng vốn có cũng bị men rượu làm cho cùn đi.
Từ lúc nào đó, Kangwoo đã dựa nửa người vào Jooheon.
Cơ thể mệt mỏi dựa vào lưng ghế cứ vô lực đổ sang một bên.
Má Kangwoo khẽ áp vào vai Jooheon, anh đang ngồi bất động như tượng đá. Một tiếng rên khe khẽ cố gắng tỉnh táo, nhưng sức lực nhanh chóng rời bỏ cậu. Cả người đổ ập vào cánh tay Jooheon.
Mùi hương quen thuộc, sức nặng thân thuộc. Bất giác, Jooheon nghĩ đến ý nghĩ táo bạo: mình có thể làm tình với đàn ông chăng?.
Anh ta giả vờ với tay lấy đồ nhắm, rồi lại rụt về, ngấm ngầm vòng tay qua vai Kangwoo.
Khuôn mặt Kangwoo ửng hồng, vẫn ngạc nhiên quay sang nhìn anh. Ánh mắt chạm nhau.
Lúc ấy, không chỉ là ý nghĩ "có thể", mà là một thôi thúc cháy bỏng, muốn làm tình với người đàn ông này.
Jooheon biết rõ ánh mắt sẽ trở nên ướt át đến nhường nào khi bị kích thích.
Kangwoo quay mặt đi, không phản kháng, gạt tay Jooheon khỏi vai. Cậu ngập ngừng, như đang phân vân điều gì, rồi đứng dậy.
Jooheon cũng lặng lẽ đứng lên, rời khỏi đám đông ồn ào.
Anh đi về phía Kangwoo vừa biến mất.
Tóm lấy cổ tay Kangwoo khi cậu vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Jooheon kéo cậu vào góc tường tối tăm của quán rượu.
Tóc Kangwoo ướt đẫm, vừa rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh rượu. Trên má ửng hồng, những giọt nước trong veo còn đọng lại.
“….”
“….”
Jooheon không nói một lời. Kangwoo cũng chỉ im lặng, ánh mắt dán chặt vào anh.
Jooheon khẽ nâng niu má Kangwoo, ngắm nhìn khuôn mặt đang hướng về mình.
Trước khi môi chạm môi, anh cẩn thận đảo mắt xung quanh. Kangwoo có vẻ hơi men say, nhưng anh thì hoàn toàn tỉnh táo. Khi chắc chắn không ai để ý, anh hướng về Kangwoo.
Chỉ vừa chạm vào má, Kangwoo đã như chực khóc.
Đôi mắt cậu long lanh, như sắp vỡ òa, nhìn thẳng vào Jooheon.
Jooheon cúi xuống, hôn lên môi Kangwoo. Cậu nhắm mắt, và anh cũng nhắm theo.
Anh đẩy Kangwoo vào tường, môi mình tách rời môi cậu, hé mở cánh cửa ướt át của miệng.
Lưỡi Jooheon cướp lấy hơi thở nóng bỏng của Kangwoo. Anh nuốt lấy hơi thở, bàn tay cậu đang nắm chặt vạt áo, như thể muốn đẩy anh ra. Jooheon siết chặt lấy gáy Kangwoo, điên cuồng mút mát, hôn hít môi và lưỡi cậu.
Mùi hương có trong hơi thở, anh cảm nhận được. Lưỡi anh liếm láp lưỡi Kangwoo đang say mềm, đưa lưỡi cậu vào miệng mình.
Môi Kangwoo hé mở, đón nhận sự xâm nhập của lưỡi anh.
Da thịt cọ xát, những lớp màng nhầy nhạy cảm quấn lấy nhau khao khát. Nước bọt hòa quyện, ướt át, dính nhớp. Đầu óc, ngực anh bừng bừng như nuốt phải lửa.
"Hà, hà..." Anh rời khỏi đôi môi đang mím chặt, thở dốc.
Buông lỏng vòng tay đang ôm vai, anh để đôi môi mình chạm nhẹ lên đôi môi hé mở của Kangwoo, liếm láp những chiếc răng, vòm miệng đang run rẩy.
Liếm láp chậm rãi, anh ngẩng đầu lên.
Kangwoo buông tay khỏi vai anh, dùng mu bàn tay che đi đôi môi ướt át. Đôi môi cậu đỏ ửng, run rẩy.
“Tên em là gì?”
“….”
Kangwoo ngước lên nhìn anh, vẻ khó hiểu.
“Tên em là gì?”
“….”
Đúng lúc môi Kangwoo đang mím chặt thì có người gọi.
“Này, Seo Kangwoo, cậu làm gì ở đó thế?”
Cô gái từng nhờ Kangwoo làm ‘hiệp sĩ’ tiến đến, cất lời chào.
Lúc ấy, Jooheon mới biết tên của cậu đàn em mình vừa hôn là Seo Kangwoo.
Cô gái thúc giục Kangwoo. Kangwoo ngập ngừng, rồi rời khỏi cái bóng của Jooheon.
Jooheon nắm lấy tay Kangwoo. " đi trước đây."
Nói với đám cùng khóa ồn ào, chẳng ai thèm để ý, anh kéo Kangwoo đi.
Bắt taxi, Jooheon để Kangwoo lên xe trước. Anh vòng qua, ngồi cạnh cậu.
Jooheon thầm bật cười trước thái độ ngoan ngoãn của Kangwoo. Anh muốn xem thử mình sẽ dắt Kangwoo đi đến đâu. Jooheon khoanh tay, im lặng quan sát.
Chưa đến mười phút, taxi đã đến khu căn hộ. Jooheon trả tiền, bước xuống trước. Khí xuân tươi mát tràn ngập phố phường. Chồi non xanh mướt lấp lánh trong bóng tối, căng tràn sức sống.
Anh đứng đó, nhìn cánh cửa xe bên kia vẫn im lìm. Bỗng, chiếc taxi từ từ lăn bánh. Jooheon hoảng hốt, đuổi theo, đấm mạnh vào cửa sổ ghế phụ.
"Sao vậy? Vị khách này bảo đi chỗ khác cơ mà?" Tài xế khó chịu hạ cửa kính.
Jooheon cảm thấy bị chơi xỏ.
Anh giật mạnh tay nắm cửa sau. Cửa khóa. Vô vọng. Jooheon đấm mạnh vào cửa sổ.
Cửa kính hạ xuống. Khuôn mặt Kangwoo hiện ra, xinh xắn đến ngỡ ngàng.
Jooheon biết, đêm nay, họ sẽ làm tình.
“Sao anh lại thế?”
Kangwoo hỏi. Jooheon cắn chặt môi dưới, cười khẩy.
“Không biết thật à?”
“…Sao cơ?”
“Xuống xe đi, Seo Kangwoo.”
Jooheon nhấn mạnh rằng mình biết rõ tên cậu ta.
Nghe anh ta gọi tên mình, Kangwoo có vẻ bối rối. Cái cách anh ta gọi tên cậu ta ngầm ám chỉ, rằng anh ta sẽ không bỏ qua chuyện nụ hôn vừa rồi, như một sự cố say xỉn.
“Nhanh lên.”
"Xin lỗi, nhưng em say rồi. Để hôm khác được không ạ?"
Kangwoo dù đã ngà ngà say, vẫn nói bằng giọng điệu điềm tĩnh đến lạ thường.
Jooheon không nói không rằng, luồn tay vào khe cửa sổ đang hé mở. Một cú chạm nút, tiếng "tạch" nhỏ của khóa xe được mở. Anh giật mạnh tay nắm cửa, cánh cửa bung ra.
"Xuống xe."
Ánh mắt ra lệnh, sắc bén như dao, của Jooheon không cho Kangwoo một lựa chọn nào khác. Cậu đành phải bước xuống. Phía sau, tiếng lầm bầm khó chịu của tài xế khi chiếc xe lăn bánh rời đi.
"Xin lỗi anh. Hôm nay em hơi quá chén ạ."
Jooheon, người đã ép Kangwoo vào góc quán bar, người đã chủ động hôn cậu ta, giờ lại nghe Kangwoo xin lỗi.
Jooheon, người đã lôi Kangwoo đi, nhét cậu vào taxi, bắt cậu phải xuống xe, lại thấy cậu phải nói lời xin lỗi.
Jooheon dâng trào hứng thú với cậu đàn em trước mặt. Không chỉ vì làn da mịn màng, đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi xinh xắn và mùi hương dễ chịu. Khuôn mặt trắng trẻo đó còn ẩn chứa điều gì đó hơn thế.
Anh muốn lột trần Kangwoo.
Muốn lột sạch quần áo, trói chặt cơ thể trần trụi của cậu, để cậu không thể che giấu, không thể trốn tránh. Để chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất của con người. Anh muốn biết, lúc đó, liệu Kangwoo có còn giữ được vẻ ngoài kiêu ngạo này không.
“Xin lỗi chuyện gì chứ?”
“…Em xin phép về được không ạ?”
“Hình như là tôi đang làm chuyện đáng bị xin lỗi với emthì phải? Sao emlại xin lỗi anh?”
“Tại anh cũng say mà. Đáng lẽ em phải từ chối mới đúng, nhưng em lại cứ im lặng.”
“Vậy là lỗi của em là đã không phản kháng khi bị tiền bối hôn à? Nhưng mà hình như môi với lưỡi của em cũng nhiệt tình hưởng ứng lắm đấy. Hay là phong cách phản kháng của em là cứ hôn cho nhiệt tình vào rồi tính ha?”
Kangwoo cau mày . Anh ta trơ trẽn liếm môi, như ám chỉ nụ hôn của cả hai.
“Em mong anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa ạ.”
“Tôi không nghĩ đó là sai lầm.”
Nghe Jooheon nói vậy, ánh mắt Kangwoo đang nhìn sang chỗ khác, bỗng quay lại.
Hai người chạm mắt. Jooheon cho rằng mỗi khi chạm mắt với Kangwoo, trái tim anh lại xao xuyến.
“Tôi không nghĩ là sai lầm khi hôn em.”
“…Anh còn chẳng biết tên em là gì.”
“À.”
Jooheon hiểu rõ lý do Kangwoo ngạo mạn, điều đó chỉ càng khiến anh thêm phần hứng thú. Kangwoo đang trách móc anh, vì thiếu tôn trọng, vì đã dám hôn mà không biết tên cậu.
Kangwoo muốn anh coi đó là một sai lầm, một hành động ngẫu hứng, để cả hai không có lý do gì để tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.
“Vậy còn em, em có biết tên anh không?”
“….”
Sự im lặng của Kangwoo như một lời khẳng định, cậu ta biết tên anh.
Không, có lẽ còn hơn cả cái tên. Có lẽ Kangwoo bực bội, vì chỉ một mình cậu ta biết rõ mọi chuyện.
Kangwoo đã chấp nhận nụ hôn, vì biết Jooheon là ai.
Cậu ta đã để anh nắm tay kéo vào bóng tối, để anh nâng cằm và cúi xuống hôn, vì đó là Jooheon. Cậu ta nghĩ, rằng Jooheon biết rõ về mình, nên đã đáp lại nụ hôn ấy.
Sự kiêu ngạo của Kangwoo khiến gáy Jooheon như tê dại.
Jooheon đã gặp vô số người tuyên bố yêu đơn phương anh, nhưng chưa bao giờ anh thấy hứng thú đến vậy.
“Seo Kangwoo, em có biết tên tôi không?”
“…Dạ có.”
“Vậy tên tôi là gì?”
“Em không muốn nói.”
“Đừng thế chứ… Nói thử xem nào. Tôi muốn nghe em gọi tên tôi.”
Kangwoo ngây người nhìn đôi môi đang dí sát lại gần, dịu dàng thúc giục mình. Quên mất rằng mình đang đứng giữa đường, Kangwoo đột ngột hôn lên môi anh.
Chụt.
“…!”
Đôi môi vừa chạm vào nhau đã vội rời đi, để lại cảm giác ngứa ngáy khó tả. Jooheon từ từ mở mắt.
Gò má Kangwoo ửng hồng. Không phải vì vừa hôn, mà vì say rượu.
“Em về đây ạ. Chào tiền bối Lee Jooheon ạ.”
Kangwoo cứ thế bước đi, chẳng biết mình đang ở đâu.
Đêm khuya, không khí lạnh buốt. Những chiếc xe vùn vụt lướt qua, không hề lưu luyến.
Jooheon đi giật lùi theo, bước chân nhanh chóng đuổi kịp Kangwoo.
“Hậu bối, đi chậm thôi. Lỡ tôi vấp ngã thì em có đền không?”
“Đừng đi theo em.”
“Ơ ơ…!”
Jooheon lùi bước, bất ngờ vấp phải viên gạch lồi, loạng choạng vung vẩy tay như một diễn viên kịch nghiệp dư. Theo bản năng, Kangwoo túm lấy cổ áo anh, kịp thời ngăn cú ngã. Jooheon, sau khi vừa tránh được cú "vồ ếch", chỉ liếc xuống bàn tay đang nắm chặt cổ áo mình, nở nụ cười nhếch mép.
Kangwoo vội vàng buông tay, như vừa phạm tội. Jooheon phủi phủi áo, giọng điệu hờ hững cất lên:
“Ăn mì không?”
“…”
“Hử? Ăn mì rồi về nhé.”
“Mì gì ạ?”
“Ừm… có thì có, nhưng có gì thì tôi không biết.”
“Em chỉ ăn mì Jin vị cay thôi.”
“Tôi không quan tâm đâu.”
Jooheon nhăn mặt, tỏ vẻ thực sự không muốn biết.
“Em cũng không quan tâm nhà tiền bối có mì gì đâu.”
“em cứ bắt bẻ tôi thế này thì hứng thú của tôi với em sẽ nhanh chóng biến mất đấy.”
Ý là, nếu còn làm cao nữa thì anh ta sẽ mặc kệ cậu ta.
“Nhìn thì gợi cảm thế thôi chứ sao mà lắm thủ tục thế? Chẳng phải em cũng thích tôi rồi sao?”
“…”
“Đâu có gì phạm pháp, cũng đâu có làm gì xấu xa, chỉ là muốn làm tình thôi mà, tôi nói khó hiểu lắm à?”
Anh ta nắm lấy cổ tay Kangwoo.
Nắm lấy cái cổ tay bị túm hờ hững, anh ta đứng im một lúc.
“…”
“…”
Jooheon không có ý định dỗ dành hay dụ dỗ người không hứng thú, chỉ để đưa về căn hộ của mình. Anh cho Kangwoo cơ hội lựa chọn: nếu không muốn, cứ việc rời đi.
Kangwoo không rút tay ra, chỉ nhìn anh chằm chằm.
Không cần Jooheon kéo, Kangwoo tự mình bước đi.
Hai người cùng nhau đi trong màn đêm của phố xá.
Jooheon hiểu rõ, hứng thú của mình chỉ kéo dài trong một hoặc hai tiếng đồng hồ. Còn trong khoảng thời gian đó, mọi chuyện sẽ đi về đâu, chỉ khi lột bỏ lớp quần áo của Kangwoo mới có thể biết được.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này với một người con trai. Không hẳn là hoàn toàn trai thẳng.
Anh từng nghi ngờ về giới tính của mình. Thời thiếu niên, khi những cơn sóng hormone dâng trào, anh đã cảm nhận điều gì đó khác lạ với ánh mắt của một cậu bạn học. Không mãnh liệt như bây giờ, nhưng cũng có một chút xao động.
Đó là một thằng nhóc da trắng với mái tóc xoăn đỏ rực dưới ánh nắng. Mái tóc xoăn ấy cứ như muốn nói điều gì đó với Jooheon, rồi lại vụt mất. Jooheon đôi khi tưởng tượng ra cảnh mình đè thằng nhóc đó xuống, bắt nó phải khóc lóc, van xin.
Jooheon muốn nhanh chóng xác định, cái cảm giác căng thẳng đang bóp nghẹt lồng ngực mình là gì.
“Anh sống ở đây sao?”
Kangwoo ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời, vươn mình giữa khu đô thị nhộn nhịp.
“Ừ.”
“Anh sống ở nơi tốt thật.”
Kangwoo vẫn bước đi mạnh mẽ, nhưng từ cổ tay bị nắm chặt, một sự run rẩy nhẹ nhàng lan tỏa, len lỏi vào lòng bàn tay Jooheon.
Kangwoo cứ để yên, để anh nắm cổ tay, cùng bước vào thang máy. Cậu đứng cách xa hai bước, chỉ đưa tay ra.
Jooheon có cảm giác như đang nắm một vật vô tri, không phải là tay người. Anh biết rõ Kangwoo đang khó chịu, đang ngượng ngùng, nhưng anh không buông.
Cái cổ tay run rẩy trong tay anh giờ như rung lên bần bật.
Jooheon thích cái cảm giác đó. Thích cái nhiệt độ run rẩy. Như đang nắm giữ một sinh mệnh mong manh, dễ vỡ, có thể bóp nát bất cứ lúc nào. Cái cảm giác nguy hiểm đó khiến tim anh đập nhanh hơn.
Ra khỏi thang máy, Jooheon nhập mật khẩu mở cửa.
Anh đẩy Kangwoo vào trước.
"Chờ một chút."
Kangwoo vừa định cởi giày thì vặn vẹo tay, ý muốn anh thả ra. Jooheon không thả. Thay vào đó, anh cúi xuống, tháo dây giày, nới lỏng chúng.
Kangwoo loạng choạng, cởi một bên giày. Cậu vịn vào vai anh để giữ thăng bằng, rồi mới cởi nốt chiếc còn lại.
Kangwoo nhìn anh, như một kẻ kỳ lạ, một người đáng trách vì không để cậu cởi giày thoải mái.
Căn hộ studio rộng thênh thang, trần nhà cao vút. Jooheon không để Kangwoo có thời gian ngắm nhìn, mà đẩy cậu vào tường, như đang ngăn ai đó trốn thoát.
Jooheon túm lấy vạt áo đen, cởi phăng ra. Không một chút do dự, anh cởi thắt lưng, nới lỏng cúc quần rồi vén áo Kangwoo lên. Vừa vén lên, mùi hương thoang thoảng trên cơ thể cậu đã xộc thẳng vào mũi anh.
Một mùi hương mê hoặc, chạm vào từng tấc da thịt, làm rung động trái tim anh.
“Em dùng nước hoa gì?”
“Dạ?”
“Tôi hỏi em dùng nước hoa gì?”
“Em không dùng ạ.”
“Kem dưỡng cũng không dùng à?”
“Có ạ, sau khi tắm em có bôi kem dưỡng.”
“Bôi hết cả người à?”
“Dạ? Vâng ạ.”
Đôi mắt Jooheon láo liên nhìn Kangwoo từ trên xuống dưới.
“Cả mông, cả chỗ đó nữa à?”
“…”
Đôi mắt Kangwoo chợt dao động. Người đàn ông trước mặt cậu không phải là người bình thường. Kangwoo chặn tay Jooheon, ngăn anh cởi áo.
“Tiền bối Lee Jooheon…”
“Hử?”
“Tiền bối… có phải biến thái không đấy?”
“Biết đâu được. Tại đối phương quyến rũ quá.”
Jooheon thản nhiên đáp.
Anh chống hai tay lên tường, như giam cầm Kangwoo. Cậu không còn đường lùi. Mặt họ suýt chạm vào nhau, Kangwoo vội rụt cổ lại.
Gáy cậu chạm vào bức tường lạnh lẽo. Kangwoo ngẩng đầu, giữ tư thế lửng lơ, sẵn sàng thoát khỏi vòng tay bất cứ lúc nào.
“Em không thích đánh nhau, cũng không thích bị đánh .”
“Ý em là gì?”
“À… thì là…”
Kangwoo né tránh ánh mắt anh ta.
Cậu ta cắn chặt môi dưới, biết mình vừa lỡ lời.
Jooheon thực sự không hiểu. Anh ta chăm chú nhìn Kangwoo bối rối.
Một lúc sau, anh ta mới hiểu ra ý nghĩa. Khóe môi anh ta cong lên đầy ẩn ý.
“Hóa ra hậu bối của tôi là biến thái à. Hậu bối, em là loại biến thái nào đấy?”
“Không có.”