Jooheon ngồi phịch xuống cạnh Kangwoo, cậu vẫn quấn chặt chăn quanh người, như thể đó là tấm khiên cuối cùng.
"Giờ sao đây. Tôi chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Hay là mình hôn nhau lại nhé?"
"Anh ơi..."
"Chắc phải gọi là tiền bối chứ nhỉ."
"Em học lại một năm đấy ạ. Nên tuổi em bằng tuổi anh."
" em định kéo dài thời gian à?"
"Không ạ. Em thích như này hơn."
"Vậy hứa với em một điều thôi."
"Ừm... Tôi đang cố kiềm chế lắm đấy, để không làm em bị thương. đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi."
Jooheon nhìn chằm chằm vào Kangwoo, chỉ thấy mỗi khuôn mặt cậu.
Anh đang cảnh cáo, ra hiệu cho Kangwoo đừng dại dột, bởi anh không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng Kangwoo lại nói một câu hoàn toàn lạc đề.
"Hứa với em, đây không phải là lần cuối... Hứa với em, anh không phải vì tò mò, không phải vì nhất thời bốc đồng."
"..."
Kangwoo buông chiếc chăn đang ôm chặt. Hơi ấm của cậu đột nhiên bao trùm lấy Jooheon, khiến anh cảm thấy nghẹt thở.
Jooheon đối diện với Kangwoo.
"Nếu anh hứa là đây không phải lần cuối cùng..."
"Thì em sẽ ngủ với tôi à?"
"...Vâng."
"Tôi hứa. Tôi không phải là playboy đâu. Tôi là khá nghiêm túc đấy."
"..."
Kangwoo không để Jooheon nói thêm, trực tiếp kéo anh lại, đặt môi mình lên môi anh.
Jooheon ôm chặt Kangwoo. Anh đẩy cậu nằm xuống giường, mò mẫm tìm lọ vaseline.
Bôi trơn đầy tay, anh hôn say đắm, ánh mắt lờ mờ nhìn xuống phía dưới.
Anh tách hai bên mông Kangwoo, bôi vaseline vào lỗ hậu môn ướt át. Đầu lưỡi đang quấn lấy nhau, bỗng run lên.
Jooheon há miệng, liếm mút vòm họng và niêm mạc nhạy cảm của Kangwoo. Trao đổi hơi thở, nuốt lấy cả nước bọt của nhau.
Anh banh rộng hai chân Kangwoo, đặt dương vật đang cương cứng vào ngay giữa.
Kangwoo rụt người lại. Jooheon rời môi cậu, kiểm tra xem cậu đã sẵn sàng chưa.
Anh không sốt ruột, không vội vàng, không cần khoái cảm thể xác tức thời.
Dương vật anh to hơn ngón tay rất nhiều. Banh rộng da thịt Kangwoo, từ từ tiến vào. Cái khe hẹp, trước kia chỉ vừa một ngón tay, giờ siết chặt lấy anh.
Anh quan sát tỉ mỉ biểu cảm nhăn nhó của Kangwoo, rồi từ từ đẩy vào sâu. Đâm sâu đến tận gốc, lông mu chạm nhau, anh thở hắt ra.
"Haa... Ổn không?"
"A...!"
Kangwoo không thể trả lời, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ. Bụng dưới thon thả phồng lên, có thể nhìn rõ dương vật đang cắm sâu.
Dương vật Jooheon như một vũ khí đáng sợ, có thể xé toạc Kangwoo. Nhìn thấy Kangwoo đau đớn, lông mày anh nhíu lại. Một luồng khoái cảm tê dại lan tỏa khắp cơ thể.
Jooheon bắt đầu cử động hông từ từ. Mỗi khi rút ra một chút rồi lại đâm mạnh vào, Kangwoo lại rên rỉ, như một con thú đang hấp hối.
"Có vẻ đau lắm nhỉ. Haa, đau à? Đau nhiều không?"
"Ư... á...!"
"Aa, làm sao đây. Có vẻ đau lắm, nhỡ gãy xương sườn thì sao."
Có lẽ đêm nay anh sẽ "giết" Kangwoo mất. Anh không hề sợ hãi, mà ngược lại còn hưng phấn. Chính điều đó đang gặm nhấm, cào xé thần kinh của Jooheon.
Nhưng vì không muốn "giết" Kangwoo, anh chỉ từ từ nâng hông lên rồi hạ xuống, trêu đùa cậu.
Da thịt ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào nhau. Cơ thể căng cứng của Kangwoo dần thả lỏng. Hơi thở đứt quãng, trở nên gấp gáp hơn.
Gương mặt trắng bệch của Kangwoo dần ửng hồng.
"Giờ không đau nữa à?"
"Vẫn đau... vẫn đau... ư...!"
Vẫn đau, nhưng lẫn trong đó là một thứ khoái cảm ngọt ngào. Phần thân dưới của Kangwoo bắt đầu ngọ nguậy theo nhịp điệu của Jooheon.
"Chà, hóa ra em là kiểu thích bị ngược đãi à? Bảo không phải biến thái, ai ngờ lại là biến thái chính hiệu. Hử?"
"Ư... ư...!"
Từ ngoại hình, mùi hương, cho đến khoảnh khắc đê mê giữa đau đớn và khoái cảm, tất cả mọi thứ thuộc về Kangwoo đều hợp khẩu vị của anh. Ngón tay cái Jooheon bóp chặt má Kangwoo, xoa xoa môi cậu. Kangwoo mút ngón tay anh.
Jooheon tăng tốc độ. Bên trong Kangwoo quá chật chội, lại thêm cảm giác mãnh liệt co rút kích thích dương vật anh, khiến anh khó kiểm soát. Anh nhăn mặt.
Nhiệt độ cơ thể tăng, hơi thở nóng rực. Anh nắm lấy hông Kangwoo, nhấc bổng cậu lên.
Dương vật anh đâm sâu vào, chạm đến điểm G.
"A...!"
Ngực Kangwoo ưỡn lên, cằm ngửa ra sau. Jooheon cúi xuống, hôn cổ và ngực đẫm mồ hôi của Kangwoo. Đầu tiên anh chỉ ngửi, rồi bắt đầu nếm. Da thịt cậu mặn chát và ngọt ngào. Anh mút lấy nhũ hoa đang cương cứng.
"Haa, ư..."
Tiếng rên rỉ ngọt ngào vang vọng bên tai. Anh dùng đầu lưỡi ấn mạnh, cắn nhẹ vào đầu nhũ hoa cứng lại. Khoảnh khắc đó, cơ đáy chậu Kangwoo co rút mạnh mẽ, siết chặt dương vật anh.
Jooheon liếm mút nhiều lần vào những điểm nhạy cảm của Kangwoo. Anh nhấc hông, xoay tròn, đâm sâu vào.
"Ư, ư... Tiền bối, a..., a...!"
Kangwoo túm chặt gáy Jooheon, vò rối mái tóc anh. Cậu gọi tên anh tuyệt vọng.
Anh ngẩng đầu, dùng lưỡi lau đi đôi môi ướt át, rồi nhìn Kangwoo đang thở dốc.
Jooheon chống tay xuống giường. Âm thanh da thịt va chạm nhau vang vọng khắp căn hộ.
"Lúc nãy, haa, em bảo là em bằng tuổi tôi đúng không?"
"Ư..., đúng..., vâng, a!"
"Vậy thì gọi tên tôi đi, haa, gọi tên tôi đi."
"Hư...ư..., I..., I Jooheon...!"
" ngọt ngào hơn nữa, gọi ngọt ngào hơn nữa đi em."
"Haa..., ư..., Jooheon à, Jooheon à, a..., a, Jooheon à. Ra đi, ra đi...!"
Hai tay Kangwoo ôm chặt lấy cổ anh. Phần thân dưới run rẩy của cậu cứng đờ. Đồng thời, Jooheon cũng không kìm được nữa. Mắt anh mờ đi vì khoái cảm.
"Khư...!"
Jooheon bắn dòng tinh dịch nóng hổi vào sâu bên trong Kangwoo. Toàn thân anh run rẩy.
Những đường gân xanh nổi rõ trên trán, nổi da gà khắp người.
Jooheon tận hưởng khoái cảm tột độ rồi thở dốc.
"Haa, haa, haa..."
Điều hòa nhịp thở, anh rút dương vật đang lấp đầy Kangwoo ra. Tinh dịch đục ngầu đọng lại. Anh cẩn thận tháo bao cao su. Cái bao nặng trĩu trong tay.
Bụng và ngực Kangwoo ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch.
Jooheon lục túi, lấy thêm một bao cao su, xé vỏ bằng răng. Đôi mắt Kangwoo nhìn anh, vẫn còn lờ đờ, vô hồn.
Jooheon muốn nuốt chửng Kangwoo cả đêm, hết lần này đến lần khác, hòa quyện vào nhau. Anh đã dùng hết số bao cao su vội vàng mua từ cửa hàng tiện lợi.
Sáng hôm sau, Jooheon tỉnh dậy trước. Anh và Kangwoo đang ôm chặt, cậu ngủ say như chết.
Xung quanh bừa bộn. Vỏ bao cao su vứt vương vãi. Lọ vaseline gần cạn.
Nhũ hoa Kangwoo sưng đỏ vì bị anh cắn mút suốt đêm.
Sáng hôm đó, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và ngực đang ngủ say của Kangwoo.
Jooheon quên béng lời hứa đêm đó. Không phải quên nội dung, mà là bản thân việc đã hứa hẹn.
Vậy mà, từ hôm đó, anh bắt đầu đợi Kangwoo ở trường.
Đợi đến khi cậu tan học, rồi cùng nhau đi ăn nếu có thời gian.
Kangwoo cũng thích xem phim. Jooheon uyên bác như nhà phê bình, chỉ cần một tên phim, anh có thể kể vanh vách về đạo diễn, nội dung, diễn viên. Anh đặc biệt am hiểu phim cổ điển, nên họ có vô vàn chuyện để bàn về phim ảnh và đạo diễn. Tình dục tuyệt vời, nói chuyện hợp gu, ngoại hình Kangwoo cũng hợp gu.
Họ đi xem phim độc lập, cùng nhau học bài, mệt thì nằm dài ngủ trưa.
Và ban đêm, họ làm tình.
Jooheon thích cơ thể Kangwoo, nó khiến anh tan chảy. Nếu quá muộn, cậu ngủ lại căn hộ, như một điều hiển nhiên, và cùng nhau thức dậy vào sáng hôm sau.
Kangwoo thường xuyên ở lại, và anh cũng thường ôm cậu ngủ quên khi xem phim. Anh đã bỏ hẳn thuốc an thần , thuốc ngủ đã dùng bấy lâu nay. Sau khi làm tình, anh ngủ rất ngon. Không cần thuốc.
Họ không có vấn đề gì.
Jooheon vụng về trong chuyện yêu đương, và Kangwoo biết rõ điều đó. Họ không sến sẩm, nhưng rõ ràng là một cặp tình nhân, đã chia sẻ với nhau đến tận cùng của dục vọng.
Jooheon nhét bộ quần áo gợi nhớ về lần gặp Kangwoo vào túi rác ở phòng khách.
"..."
Căn hộ trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Giờ đây, sẽ không còn ai đến, không ai gọi điện, không ai sưởi ấm chiếc giường. Jooheon đã xóa sạch mọi dấu vết của Kangwoo, và cả những ký ức về cậu.
Kỳ thi đang đến gần. Mọi người nghĩ anh học giỏi vì thông minh. Đúng là anh thông minh, nhưng cũng rất nỗ lực. Anh bực bội, nghĩ Kangwoo đang cản trở việc học của anh.
Tan học, Jooheon đến thư viện.
Ở căn hộ yên tĩnh của mình, anh học hiệu quả hơn nhiều. Nhưng những dấu vết của Kangwoo còn sót lại cứ cào xé thần kinh, khiến anh không thể tập trung.
Vì thi cử, phòng đọc chật kín. Chỉ chỗ anh đặt trước là còn trống.
Jooheon ngồi xuống, lấy laptop và sách. Anh mở sách, cầm bút, vô tình ngước lên, thấy Kangwoo đang ngồi ở bàn đối diện.
Kangwoo không nhìn anh, đang mân mê môi và học bài.
"..."
Cậu khẽ cúi đầu, tóc mềm rũ xuống.
Dù ở xa, anh vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Jooheon nhìn cậu một lát, rồi lại dán mắt vào sách.
Nhưng chữ nghĩa cứ nhòe đi. Anh đọc đi đọc lại một câu vô nghĩa. Càng đọc, càng quên. Định cầm bút gạch dưới, lại khựng lại.
Jooheon ghét viết bậy lên sách. Anh muốn giữ chúng sạch sẽ, nên thường ghi chép những ý chính vào vở.
Ở nhà, bao nhiêu chuyện vớ vẩn thế kia, nên anh mới đến thư viện. Ai ngờ, Kangwoo vẫn không buông tha.
Jooheon ấn mạnh đầu bút bi xuống giấy, rồi ngẩng phắt lên, nhìn Kangwoo chằm chằm. Cảm nhận được ánh mắt đó, Kangwoo quay lại.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Bàn tay đang mân mê môi Kangwoo hạ xuống. Cậu né tránh ánh nhìn, kéo đống sách chắn ngang mặt, cố che tầm nhìn, không cho Jooheon thấy.
“…”
Giữa họ, chẳng có gì sai cả. Ít nhất là với Jooheon, anh hoàn toàn ổn.
Dù nghĩ thế nào, anh cũng không hiểu mình đã làm gì sai. Điều đó càng khiến anh thêm bực bội, như muốn phát điên.
Đã có vài lần, hành động của Kangwoo khiến anh khó chịu.
...Lúc nào nhỉ?
Có lần, Kangwoo mượn điện thoại của anh để gọi vào số mình, bảo tìm điện thoại bị thất lạc.
"...Anh không lưu số em à?"
"Hả?"
"Anh không lưu số em trong máy à?"
"Anh nhớ rồi, cần gì lưu."
"..."
Kangwoo có vẻ hơi buồn sau câu trả lời. Jooheon thì nhớ số cậu rồi, nên lưu làm gì. Chỉ những số không nhớ mới cần lưu.
Lúc đó, anh thấy có gì đó sai, nhưng rồi cho qua. Chỉ là vẻ mặt im lặng của Kangwoo đã khắc một vết sâu trong lòng anh.
Một chuyện khác cũng khắc sâu vào lòng Jooheon không lâu sau đó.
Kangwoo run rẩy vì lạnh, bị cảm nhẹ. Chỉ hơi sốt, chưa đến mức kêu đau ốm.
Jooheon ôm chặt Kangwoo đang rên rỉ. Cậu rên, chứ không nói không thích. Có lẽ vì sốt, người cậu ấm hơn bình thường. Cơ thể mềm nhũn, anh hưng phấn.
Jooheon càng hưng phấn hơn khi thấy Kangwoo có vẻ buồn.
Kangwoo khăng khăng đòi về, mặc kệ trời khuya và đang sốt. Cậu gạt tay anh, rồi vô cớ nổi giận, hỏi anh đến bao giờ mới hết coi thường người khác.
Anh thấy khó hiểu. Jooheon ghét những tình huống vô lý, nhưng hơn hết, anh không thích ánh mắt thù địch đó. Ánh mắt ấy đã khắc một vết hằn. Anh mặc kệ Kangwoo ốm, đóng sầm cửa.
Họ không liên lạc, không gặp nhau hơn một tuần. Ông nội Jooheon nguy kịch, anh phải túc trực ở bệnh viện. Còn Kangwoo bận bịu, không rõ là gì.
Vài ngày sau, Jooheon đợi Kangwoo tan học.
Anh chẳng nhắc gì, cứ như không có chuyện gì, rủ cậu đi ăn cơm. Kangwoo nhìn anh như sinh vật lạ, vẻ mặt khó hiểu. Rồi mọi chuyện lại trôi qua.
Jooheon bực bội nhìn Kangwoo, vì anh chẳng hiểu mình đã làm gì sai.
Kangwoo chỉ lấp lửng rằng họ không hợp.
Việc không hợp, không phải một điều gì mới mẻ, mà là sự thật hiển nhiên cả hai đều biết.
Kangwoo nghèo, Jooheon giàu. Kangwoo sống với cha mẹ, còn Jooheon sở hữu căn hộ cao cấp, giá thuê hàng trăm triệu. Kangwoo đi xe buýt, tàu điện ngầm, anh thì lái xe nhập, xứng tầm với nơi ở.
Jooheon chưa bao giờ che giấu sự giàu có. Vậy nên, không có lý do gì để phải nghe những lời "không hợp" bây giờ. Kangwoo đã ngồi xe anh gần như mỗi ngày, trải nghiệm sự giàu có khi ngủ lại căn hộ của anh, lẽ nào cậu không biết?
Sự khác biệt về mức sống cũng rất rõ rệt. Kangwoo đôi khi ăn mì gói, đồ ăn vặt thay bữa, những thứ anh chưa từng đụng đến. Không phải cậu nghèo đến mức phải nghỉ học, nhưng sự thật là họ không hợp.
Thế nhưng, đó là chuyện quá khứ rồi. Giờ lại lôi lý do vớ vẩn đó ra để chia tay thì thật trẻ con và hèn nhát.
Dù sao, nghĩ lại, cũng không phải không có gì xảy ra.
Jooheon nhận ra mình đã lãng phí thời gian ôn thi để nhớ lại những chuyện cũ. Anh nhớ về quá khứ.
Anh thường đưa Kangwoo đến quán rượu chỉ dành cho hội viên. Ngoài xe hơi, rạp chiếu phim, căn hộ, đó là nơi thích hợp cho họ gần gũi.
Dù ôm hôn trong góc khuất quán rượu tối tăm, cũng chẳng ai để ý.
Họ uống rượu, chơi bi-a, ném phi tiêu.
Có hôm, chơi phi tiêu, ai thắng sẽ được ước một điều. Jooheon tin chắc mình thắng, nhưng lại trượt, để Kangwoo cướp mất chiến thắng.
“em muốn ước gì?”
“Để sau em dùng. Để dành lại ạ.”
“Nói luôn đi. Có thời hạn đấy.”
Kangwoo chỉ cười, lắc đầu, giữ bí mật, hẹn đến lúc khác sẽ kể.
Kangwoo quả là chẳng vừa gì. Cậu cứ câu giờ, thật sự rất cao tay. Liên tục kích thích trí tò mò của anh, khiến anh phải tò mò. Rồi sự tò mò biến thành bồn chồn, và bồn chồn lại hóa thành hưng phấn, khiến anh sôi sục.
“Anh thì sao? Anh muốn ước gì?”
Jooheon thờ ơ đáp lại câu hỏi của Kangwoo.
“Muốn được hôn em ở cái góc sofa kia.”
“...Thì có gì đâu mà phải ước. Tụi mình làm suốt mà.”
“Tôi muốn em chủ động hôn tôi cơ.”
“Ừ, thì ra là vậy.”
Kangwoo cười, như thể anh rất đáng yêu.