Nhân Quả Báo Ứng Novel - Chương 6

Kangwoo nheo mắt, như bị lóa mắt vì ánh sáng. Jooheon cũng cởi trói cho tay cậu. Cổ tay Kangwoo sưng đỏ vì vùng vẫy.

"Em khát. Cho em xin nước."

Như một con thú chỉ còn bản năng, Kangwoo ôm chầm lấy cổ anh, khao khát một chút tình cảm.

Jooheon ngậm nước trong miệng, rồi truyền sang môi Kangwoo.

Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn nếu dừng lại ở đó.

Kangwoo ôm chặt lấy cổ anh, uống nước từ anh, như tha thứ cho mọi chuyện đã xảy ra.

Nhưng hôm đó, Jooheon đã không còn tỉnh táo. Anh đã mất kiểm soát.

Anh và Kangwoo trả phòng sau một đêm ở khách sạn.

Họ bước ra đường phố tối tăm.

Lúc đó, khoảng ba bốn giờ sáng.

"Chắc em đói rồi nhỉ. mình còn chưa ăn tối mà?"

Jooheon nắm tay Kangwoo, giọng nói dịu dàng.

Kangwoo ngơ ngác. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào Jooheon, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa kỳ lạ. Nghe thấy câu hỏi ân cần của anh, vẻ mặt cậu cứng đờ.

"Mình đi ăn cơm nhé. Ăn gì ấm ấm ấy. Chỗ kia có quán mở cửa 24/24 này?"

Jooheon đảo mắt nhìn quanh con phố vắng vẻ, chỉ có vài chiếc taxi thỉnh thoảng chạy qua.

Anh nắm lấy cổ tay đang phản ứng chậm chạp rồi kéo đi. Đi bộ một lúc, họ thấy một quán canh xương bò mở cửa 24/24.

Quán vắng tanh, không một bóng khách. Anh gọi hai bát canh xương bò cho người phục vụ đang ngủ gật.

Kangwoo ngồi đối diện, quay mặt đi, phớt lờ anh ta.

"Em thích canh xương bò không?"

"Anh biết không?"

Kangwoo không trả lời câu hỏi của anh ta, mà lại hỏi ngược lại.

"Biết gì?"

"Anh... Chỉ dịu dàng sau khi làm tình thôi."

"Tôi á?"

"..."

"Tôi thế sao? em ghét à?"

Jooheon hỏi lại không phải để chế nhạo, mà vì anh ta thực sự không biết mình có như vậy không. Điều đó đã khiến Kangwoo tức giận.

"Em cảm thấy mình bị anh lợi dụng ."

"Tụi mình cùng vui vẻ mà, sao lại là lợi dụng. Thế thì chẳng phải em cũng lợi dụng tôi à?"

"Anh chưa từng chà đạp em tùy tiện như hôm nay."

"Tụi mình đã thỏa thuận với nhau mà. Tôi đã hỏi em có được trói không, có được bịt mắt không. Tôi làm thế vì muốn em vui thôi."

"..."

"Em cũng thích mà. Em bắn ra nhiều lắm đấy. Mẹ kiếp, em có biết lúc đó tôi đã hưng phấn đến mức nào không?"

Jooheon xoa xoa cái cổ đang mỏi nhừ.

" tồi tệ thật. quá thảm hại rồi."

"Thế em muốn gì? Muốn tôi đối xử với em y như ở khách sạn á?"

Vẻ mặt dịu dàng của Jooheon bỗng chốc trở nên lạnh lùng trước lời nói của Kangwoo.

Jooheon không đáp, chỉ chuyển sang ngồi cạnh Kangwoo. Anh kéo ghế sát lại, ghé sát tai Kangwoo đang cố tránh né mình, thì thầm:

"Lẽ ra em phải thấy cái cảnh em gào thét ở khách sạn ấy. Cái gương mặt hiền lành này đã gào thét như thế nào, em nên tận mắt chứng kiến mới đúng."

"..."

Kangwoo rụt vai lại, nổi da gà.

"Nói thật thì tôi muốn những thứ kích thích hơn thế nữa cơ. Và ....hôm nay em không hề ghét những gì tôi làm ."

"... Em chịu đựng thôi."

"Gì cơ?"

"Vì anh thích, vì anh muốn thế. Em chỉ... Chịu đựng thôi. Em muốn làm anh hài lòng."

Anh hoàn toàn không hiểu Kangwoo. Rõ ràng Kangwoo vừa rên rỉ vừa khóc lóc vì khoái cảm, nhưng giờ lại giả vờ như mình đã miễn cưỡng làm những điều không thích, chỉ vì anh?.

"Thật sao? Em đã chịu đựng vì anh, em đã chịu đựng tất cả để làm anh hài lòng?"

Kangwoo mơ hồ gật đầu, như thể đó là sự thật hiển nhiên. Jooheon lờ mờ thấy những vết cắn mút anh để lại, ẩn hiện trên làn da dưới lớp áo sơ mi.

"Vậy thì sao nhỉ. Tôi chỉ muốn xé nát em ra thôi."

"..."

“Tôi muốn xé xác em ra, nuốt hết cả xương.”

“…”

“em định làm gì để làm tôi thỏa mãn đây? em chịu được không? Tôi đang kìm nén đấy, không biết em chịu đựng cái gì nữa.”

Hơi thở nóng rực làm rối loạn vành tai Kangwoo.

Jooheon ghé môi sát vào những vết xước trên da cậu, chạm vào rồi lại hờ hững lướt qua. Kangwoo đẩy anh ra, rụt vai về phía sau.

"Đây là nhà hàng."

"Vậy thì về lại khách sạn."

"Đừng làm thế ở đây."

"Chịu đựng đi. Chẳng phải em bảo sẽ chịu đựng vì tôi sao?"

Jooheon vòng tay qua vai Kangwoo đang né tránh, ôm chặt lấy cậu. Đôi vai căng thẳng rung lên bần bật.

Anh nhìn quanh. Khuất khỏi tầm nhìn bên ngoài, và người phục vụ đang làm việc một mình cũng không để ý.

Jooheon kéo khóa quần, nắm lấy bàn tay ngoan ngoãn đặt trên đùi Kangwoo, rồi nhét vào khoảng hở vừa tạo. Tay Kangwoo ôm trọn lấy  dương vật  của anh.

Kangwoo kinh hãi rụt tay lại.

“…Anh điên thật rồi à?”

“Tôi điên vì em đấy.”

Cổ họng Kangwoo run rẩy khi nuốt khan. Jooheon siết chặt tay Kangwoo, ép cậu phải di chuyển. Bàn tay ôm trọn dương vật nóng hổi nhưng lại lạnh lẽo đến kỳ lạ.

Món canh xương bò được mang ra. Người phục vụ bưng khay, đặt bát và đồ ăn kèm xuống bàn.

Jooheon ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào người phục vụ. Có vẻ như anh ta đã nhìn thấy bàn tay họ đang nắm chặt, đang di chuyển dưới gầm bàn. Tiếng thở dồn dập của người phục vụ rung lên, như thể đang bị kích động.

Người phục vụ vội vã đặt bát đĩa xuống rồi bỏ chạy, thậm chí không kịp nói một câu "mời quý khách dùng bữa".

“Bỏ tay ra. Anh điên thật rồi à? Anh đang làm cái gì vậy?”

“Trước khi tôi làm luôn ở đây, thì ngoan ngoãn mà bò đi. Chịu đựng vì tôi, không phải thế à?”

Kangwoo từ từ di chuyển tay, muốn kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt.

Người phục vụ vừa vào bếp, vừa nhìn trộm họ qua một ô cửa nhỏ.

Jooheon chỉ muốn móc mắt những kẻ dám liếc nhìn Kangwoo.

Jooheon cau mày, khó chịu thở dài:

“Xuống dưới mà bú.”

“…”

“Bú đi, tôi cũng bú cho em.”

“Anh điên thật rồi.”

“Hôm nay em nói tôi điên nhiều thế nhỉ. Muốn tôi cho em thấy điên như thế nào không?”

Kangwoo nhanh chóng quát lại rồi rụt tay về. Jooheon nắm chặt lấy cổ tay cậu ta đang cố trốn thoát.

“Người phục vụ muốn xem đấy. Tôi mà nghe thấy ai hé răng nửa lời là tôi đạp nát mặt, xuống dưới mà bú đi.”

Lời lẽ hung ác tuôn ra, nhưng Jooheon chưa từng làm như vậy, và cũng sẽ không bao giờ làm. Tuy nhiên, Kangwoo rùng mình trước sự chân thành ẩn chứa trong lời đe dọa.

“Xuống dưới quỳ xuống mà bú cặc cho tôi.”

“…Anh bị làm sao thế?”

“Tại em cứ bị nhìn chằm chằm, nên em xuống mà bú đi.”

“….”

Kangwoo ngồi đờ đẫn như một con rối bị giật dây, rồi từ từ quỳ xuống sàn.

Cậu chui vào giữa hai chân Jooheon, lôi dương vật ra khỏi khóa quần. dương vật cương cứng, nghênh ngang dựng lên.

Kangwoo cầm lấy dương vật nhô lên giữa đám lông mu đen, rồi cúi đầu ngậm lấy.

"...Ha."

Jooheon rên rỉ, một âm thanh the thé, khô khốc vang lên từ cổ họng. Anh ngửa đầu ra sau, tận hưởng sự vuốt ve của Kangwoo.

dương vật đã bị dày vò cả đêm nên vô cùng nhạy cảm. Lưỡi Kangwoo nóng bỏng, mềm mại, ngọt ngào đến tận ruột gan, như có ai đó đang giẫm đạp lên hạ thể anh.

Jooheon nắm chặt mái tóc Kangwoo đang bú mút dương vật của mình.

"Ưm... Ha... A, mẹ kiếp."

Khuôn mặt cậu nhăn nhó không muốn, nhưng có lẽ chính cái vẻ nhăn nhó đó lại càng khơi gợi khoái cảm.

Jooheon kéo mặt Kangwoo ra sau khi cậu đã mút dương vật của anh no nê. Anh cầm lấy dương vật, rung rung như đang giũ bụi, để đẩy cảm xúc lên cao trào. Anh không muốn làm bẩn quần áo. Anh dùng khăn giấy để hứng lấy tinh dịch. May mắn thay, thời điểm tốt, mọi thứ kết thúc thật sạch sẽ.

Kangwoo bò ra khỏi gầm bàn, đôi má ửng đỏ. Cậu ngồi lên ghế, vẻ ngoài rối bời, dùng mu bàn tay lau đi đôi môi sưng mọng, rồi dùng khăn ướt lau lại lần nữa.

Jooheon kéo tay Kangwoo xuống, nhìn chằm chằm vào cái gương mặt đỏ bừng.

Anh nhìn Kangwoo, cậu cố tình lảng tránh ánh mắt anh.

“…Đừng nhìn em như thế.”

Khuôn mặt đó đang giày vò ham muốn. Anh ta túm lấy cái cằm đang cố lảng tránh rồi ép cậu ta phải nhìn mình.

“hôn em giết anh thật đấy.”

Vừa chạm mắt, Kangwoo đã nhanh chóng van xin anh ta đừng làm thế.

“em tinh ý quá rồi.”

Jooheon mặc kệ những cú đấm đá yếu ớt vào vai mình, ôm chặt Kangwoo, trao cho cậu một nụ hôn.

Anh không cần bất cứ đánh giá nào từ Kangwoo. Kangwoo không cần có ý kiến, chỉ cần ở đó, thuộc về anh, với hình dáng mà Jooheon muốn.

Kangwoo hiểu rõ, Jooheon sẽ không dừng lại nếu cậu không nói, cậu không để anh muốn làm gì thì làm. Jooheon ngấu nghiến cái miệng miễn cưỡng hé mở.

Sau nụ hôn làm tê dại tâm trí, Kangwoo tựa trán vào ngực anh, mệt mỏi.

“…Ha. Ha.”

Không chỉ Kangwoo, mà cả những người xung quanh đều cảm thấy khó khăn với tính khí xấu xa, hung bạo của anh. Chẳng ai có thể chịu đựng được anh.

Jooheon hơi phấn khích vì đã bộc lộ bản chất thật, điều mà anh đã cố che giấu vì sợ Kangwoo sẽ bỏ chạy.

“ăn thôi.”

Kangwoo ôm chặt Jooheon, muốn che giấu khuôn mặt mình, không có ý định đứng dậy. Có lẽ không phải xấu hổ hay nhục nhã, mà là kinh hoàng.

“Bây giờ không ăn là tôi đút cho đấy.”

Nghe lời anh, Kangwoo đành ngẩng mặt lên, rồi cúi gằm mặt, gượng gạo ăn canh xương bò.

Jooheon đặt lên bàn một xấp tiền đủ để trả tiền tip, rồi rời khỏi nhà hàng.

Gió thổi. Mùa đông đã đến rất gần, mang theo hơi lạnh len lỏi qua khe hở quần áo, làm lạnh sống lưng.

“Đi đâu đấy?”

“Đi lấy xe. Ở đây chờ anh nhé?”

“Em về luôn đây.”

“tôi đưa em về.”

“Không cần đâu. Em bắt taxi là được mà.”

“Tôi sẽ đưa em về. Lỡ trên đường có ai bắt cóc em thì sao.”

“….”

Jooheon nắm lấy tay Kangwoo, bất chấp sự phản kháng. Bàn tay anh siết chặt, nhưng Kangwoo không giật ra. Những ngón tay đang cựa quậy trong tay anh, mềm mại đến lạ thường.

Jooheon biết rõ nhà Kangwoo ở đâu. Anh lái xe trên con phố vắng vẻ, nơi ngay cả những chiếc xe cũng thưa thớt. Kangwoo im lặng ngồi bên cạnh.

Khoảng hai mươi phút sau, Jooheon dừng xe ở đầu một con hẻm vắng, nơi toát lên vẻ hiu quạnh đến nao lòng.

“Em về đây. Anh lái xe cẩn thận nhé.”

“đến cổng đã.”

Ngay khi Jooheon vừa bước xuống xe, Kangwoo đã thở dài, bất lực trước thái độ của anh.

Kangwoo sống cùng bố mẹ và chị gái.

Họ dừng lại trước một ngôi nhà đơn sơ. Bước lên bậc thềm, Kangwoo bắt gặp ánh mắt Jooheon, dường như nhỏ bé hơn một chút. Phía sau Jooheon, ánh đèn đường ấm áp kéo dài.

“…Anh không có gì muốn nói với em à?”

Jooheon - bộc lộ bản chất thật của mình ngày hôm nay, giờ lại nghe Kangwoo hỏi câu đó. Không hiểu cậu đang ám chỉ điều gì, Jooheon chỉ im lặng nhìn Kangwoo.

“Anh không có gì muốn nói với em à?”

Jooheon đưa tay lên xoa xoa miệng như đang suy nghĩ.

“Em biết anh ích kỷ, nhưng em không ngờ anh lại tệ đến mức này.”

“Tôi cũng nghe nhiều về chuyện đó rồi. Em muốn nghe tôi thú nhận là tôi ích kỷ à?”

“Em vào nhà đây. Em mệt rồi.”

Anh nắm lấy tay Kangwoo, khi cậu đã quay lưng bỏ đi. Kangwoo quay lại, ánh mắt thoáng hiện một chút mong đợi.

“Em nói là nụ hôn đầu của em không phải là với tôi đúng không?”

“Sao tự nhiên anh lại hỏi thế?”

“Vậy những chuyện hôm nay không phải là lần đầu của em đúng không?”

“…Ngoài anh ra thì làm gì có ai làm thế.”

Kangwoo cau mày đáp lại.

“Vậy à? Được rồi. Ngủ ngon.”

Jooheon dứt khoát buông tay Kangwoo, sau khi đã đạt được mục đích, rồi quay lưng bước đi.

Một cơn gió lạnh lùa qua sườn anh.

Anh ngồi vào xe, lướt nhanh qua con hẻm, bỏ lại Kangwoo đứng đó.

Khi ấy, khuôn mặt Kangwoo đã khắc sâu vào tâm trí Jooheon.

Quá đáng thật. Anh đã đi quá giới hạn sao. Anh đã làm quá nhiều điều tồi tệ với một người ngây thơ rồi.

Jooheon nghĩ vậy, nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện đó, dương vật của anh lại cương cứng, khiến háng anh đau nhức.

Chắc sẽ không thể làm lại nữa. Vì họ đã chia tay… Vì Kangwoo nói không hợp nhau nên muốn dừng lại.

“…Ha.”

Jooheon xoa mặt, thở dài não nề.

Đêm đó, anh đã tự trói buộc mình bằng chính hành động của mình.

Jooheon đang phải chịu đựng những thiệt hại như thế này. Nếu anh không làm vậy, anh đã không bị ám ảnh bởi cái đêm đó, không cương cứng mỗi khi nhớ lại, và có thể tập trung vào việc học hành.

Jooheon nghiến răng, nhìn Kangwoo đang xếp sách thành một hàng, che khuất khuôn mặt.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo