Bước ra ngoài, tâm trí Eun-yul chỉ toàn là suy nghĩ về Kang Ha-joon.
Cậu cứ đinh ninh rằng anh đã kết hôn và thậm chí đã sinh một đứa con giống anh. Thế nhưng, hiện thực và nội dung của nguyên tác mà cậu biết lại hoàn toàn khác nhau, khiến cậu không khỏi bối rối.
‘Lẽ ra hai người đó phải trở thành cặp đôi yêu nhau đến chết đi sống lại rồi chứ? Cái gì mà đi du học, không đính hôn gì chứ…’
Hay là đã có chuyện gì khác xảy ra mà mình không biết? Nhưng vì không biết gì nên cậu cũng không thể nghĩ ra được gì cả. Nếu không trực tiếp hỏi thì những suy đoán của cậu sẽ mãi chỉ đến thế mà thôi.
“Khoan đã.”
Eun-yul chỉ tập trung vào việc Kang Ha-joon tại sao vẫn chưa kết hôn, nhưng rồi cậu chợt bừng tỉnh trước một sự thật như sét đánh ngang tai, khiến vai cậu giật bắn lên.
“Vậy có nghĩa là Kang Ha-joon chỉ có một đứa con.”
Và đó là Ha-neul, con trai của cậu.
Nếu chuyện Ha-neul là con trai của Kang Ha-joon bị lộ thì sao? Liệu có bị cướp mất không?
Cảm giác như câu nói thốt ra trong lo lắng đang siết chặt lấy cổ họng cậu.
“Không phải. Anh ta không phải là người quan tâm đến những chuyện đó.”
Giống như không nhớ mặt người đã qua đêm với mình, một đứa con ngoài giá thú thì có là gì.
“Haa.”
Thực ra cậu biết rằng điều đó là vô lý. Dù chỉ là một đêm thì anh ta có thể không quan tâm, nhưng huyết thống thì khác. Nghĩa là không có gì đảm bảo rằng anh ta sẽ làm ngơ nếu biết chuyện.
‘Ông lão sao lại gọi mình đến đây chứ…’ Để rồi cậu phải nghe những lời mà nếu không đến đây thì cậu đã không nghe thấy.
“Chẳng lẽ…”
Cái “người quen” mà ông lão bảo cậu sẽ gặp là người này sao?
“Sung Eun-yul, sao cậu lại ra cái bộ dạng này?”
Eun-yul ngước nhìn người vừa gọi tên mình. Gã đàn ông đó đi cùng hai người khác và cậu chưa từng thấy mặt gã bao giờ. Không, đúng hơn là nếu là Sung Eun-yul trước đây thì có lẽ sẽ biết, nhưng giờ thì cậu không biết ai cả.
Có lẽ gã đàn ông này chính là người mà ông lão muốn cậu gặp?
‘Thật ra thì ai biết mối quan hệ giữa chúng tôi chứ.’
Cậu cứ tự huyễn hoặc rằng mình sẽ gặp Kang Ha-joon.
Cậu cảm thấy bản thân mình thật thảm hại khi đã tự cho mình là một người quan trọng.
“Này.”
Eun-yul ngẩng đầu trước tiếng gọi của gã đàn ông đang chắn đường cậu.
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy. Nghe bảo cậu phá sản rồi mà…”
Trước lời chế giễu của gã đàn ông, hai người đàn ông đứng bên cạnh cười khúc khích.
“Cái đứa lúc nào cũng khoác lên mình toàn hàng hiệu từ đầu đến chân, chê cả những bộ quần áo rẻ tiền giờ biến thành cái bộ dạng ăn mày thế kia.”
Gã đàn ông cầm lên rồi lại thả chiếc áo phông của Eun-yul xuống như thể đang nhặt một cái giẻ rách. Dù gã chế nhạo cậu mua những thứ này ở đâu, Eun-yul vẫn im lặng không trả lời.
“Cái mũi cao ngạo kia giờ sụp đổ hết rồi. Trong số những người tao từng thấy thì mày là đứa thảm hại nhất… Mày đang khóc à?”
Gã đàn ông vừa công khai nhìn từ đầu đến chân rồi chế nhạo cậu, khi ngước mắt lên lại giật mình hỏi. Khuôn mặt của Eun-yul nhăn nhó, một nửa con ngươi đã ngập trong nước mắt. Eun-yul nói với vẻ mặt đầy bất ổn, nước mắt trực trào như thể sắp rơi đến nơi:
“Tại sao lại không phải là Sung Eun-yul lúc trước mà lại là Sung Eun-yul phá sản chứ.”
“Này Sung Eun-yul phá sản, tại sao cậu lại khóc?”
“Vì tủi thân.”
Eun-yul công khai mếu máo mà không hề che giấu khuôn mặt của mình.
Vì cậu đã trở thành Sung Eun-yul rồi nên dù có ấm ức đến đâu cậu cũng không tự tử. Cậu tự an ủi mình rằng nhờ quyết định đó mà bây giờ cậu mới có Ha-neul, nhưng thành thật mà nói, nếu cậu bảo rằng cậu không tiếc nuối khi còn là Sung Eun-yul giàu có thì đó là nói dối. Mặc toàn hàng hiệu từ đầu đến chân, nghĩ đến thôi đã tiếc đứt ruột rồi.
Cậu muốn xé toạc trái tim mình vì tiếc nuối.
Đó là tất cả. Không phải vì cậu lo sợ rằng Ha-neul sẽ bị Kang Ha-joon cướp mất, tuyệt đối không phải vậy.
“Tôi đang cố gắng sống tốt mà, sao lại cứ khoét sâu vào nỗi đau của tôi vậy.”
“Không, ý tôi không phải vậy… Đừng khóc nữa. Tôi đã làm gì sai cơ chứ?”
“Nếu không phải vì anh thì tôi đã không tủi thân đến thế này.”
“Đừng khóc nữa. Nín đi. Thử hít vào xem nào.”
Thấy gã đàn ông luống cuống không biết phải làm sao, hai người đàn ông đứng bên cạnh cũng khó xử không biết phải làm gì theo.
“Tại hồi xưa tôi tán tỉnh cậu mà cậu không đổ đó. Sao tôi biết được câu sẽ ra nông nỗi này cơ chứ? cậu muốn tôi đưa khăn không? Uống nước không? Hay là ăn gì đó thì có bớt khóc không?”
Đây là nơi nào chứ, gã đàn ông liếc nhìn người cha của mình đang ở phía sau Eun-yul, cố gắng nhanh chóng kết thúc tình huống này.
“Nếu thấy thương hại thì thà cho tôi tiền đi.”
“Tiền?”
“Anh cười nhạo tôi vì thấy tôi phá sản mà. Ừ, tôi phá sản rồi đấy.”
Thấy gã đàn ông vươn tay về phía ví như thể thực sự định cho tiền, tiếng khóc của Eun-yul dần nhỏ lại.
Cậu đã không khóc đến mức ướt đẫm cả mặt, nhưng cũng đã giải tỏa được phần nào nỗi lòng. Đến khi nhận ra mình đã khóc, cậu lại cảm thấy ngại ngùng, cậu chỉ đùa thôi mà, nhưng gã kia lại thực sự lấy ví ra, Eun-yul vô thức mong chờ và nhìn theo. Sao người này lại tốt bụng đến vậy.
“cậu muốn bao nhiêu, cậu muốn bao nhiêu thì…”
“Sao cậu cứ phải ở đây mà định dùng tiền mua người vậy.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên lạnh lùng, khiến bốn người, bao gồm cả Eun-yul, đều cứng đờ như tượng đá. Đặc biệt là gã đàn ông vừa mở ví trước mặt Eun-yul, gã chậm rãi quay đầu lại xác nhận đối phương và không giấu nổi vẻ bối rối.
“Thì là, vì cậu ta khóc nên tôi mới định cho cậu ta tiền, cậu ta bảo nếu thương hại thì cho cậu ta tiền…”
Dường như gã cảm thấy càng nói càng rối, giờ thì gã muốn khóc đến nơi, khuôn mặt gã nhăn nhó. Nếu là một đối tượng tầm thường thì gã đã giải thích chuyện gì xảy ra rồi, nhưng trớ trêu thay, người đang đứng trước mặt gã lại là ‘Kang Ha-joon’.
Ánh mắt không hài lòng của Kang Ha-joon nhìn xuống chiếc ví của gã đàn ông và lẩm bẩm:
“Tốt nhất là nên biết điều một chút. Nếu không thì có chuyện gì xảy ra với cha anh cũng không biết đâu. Trước mặt nghị viên mà con trai gây ra những chuyện bẩn thỉu thế này, liệu cha anh có nhận được sự đề cử không?”
“Xin lỗi, tôi xin lỗi.”