Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 9

Nhìn bữa tiệc sân vườn đang diễn ra ngoài trời, Eun-yul vuốt lại quần áo của mình. Bộ quần áo gồm áo phông sạch sẽ nhưng cũ kỹ và quần jean khiến cậu trở nên thật tồi tàn khi đứng cạnh những người đàn ông đang đi lại trong bữa tiệc.

“Cậu làm gì mà cứ đứng ở cổng vậy?”

Có lẽ ai đó cũng nghĩ giống như Eun-yul, một người đàn ông có vẻ là quản lý tiến lại gần cậu.

Anh ta ra hiệu tay cho những người khác làm gì đó, rồi nhìn Eun-yul từ đầu đến chân.

“Cậu có thiệp mời không?”

“Thiệp mời ạ? Tôi không có…”

Eun-yul định lấy danh thiếp ra cho xem nên lục túi. Và vì tấm danh thiếp và chiếc thẻ mà cậu nhận được từ người trợ lý bị dính vào nhau nên cậu lấy ra cùng một lúc.

“Tôi có nhận được danh thiếp ở đây. Người tôi muốn gặp là nghị viên Han Cheol-seung…”

“Thiệp mời ở đây rồi.”

Người quản lý lấy chiếc thẻ dường như dính chặt bên dưới tấm danh thiếp. Eun-yul không biết đó là thiệp mời nên cứ đứng im thin thít, người quản lý bèn quay người và bảo cậu đi theo.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời.”

Trong chiếc phong bì mà bà đưa cho mình bảo đưa cho ông lão lại có thẻ, và cái thẻ đó lại là thiệp mời vào cái khu vườn gì thế này ư?

Dù người ta bảo cứ vào đi nên cậu đành vào, nhưng Eun-yul không thể nào xua tan được ý nghĩ kỳ lạ. Cậu cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía mình, nhưng chỉ có vậy thôi.

“Ở đây đã chuẩn bị sẵn quần áo rồi. Cậu  có thể thay ở phòng thay đồ bên trong rồi ra ạ.”

Người quản lý chỉ vào bộ quần áo được treo trên ma-nơ-canh. Eun-yul nhìn theo rồi chuyển ánh mắt về phía người quản lý.

“Cho hỏi…”

“Cứ gọi tôi là Trưởng phòng Park.”

“Vâng, Trưởng phòng Park. Tại sao tôi phải thay quần áo ạ?”

“Nghị viên đã dặn dò. ông ấy bảo vì đây là một sự kiện bất ngờ nên sẽ cần quần áo.”

Sự kiện bất ngờ…

“Sao nghị viên lại làm vậy ạ?”

Khi bỏ cách gọi thân thiện “ông lão” và gọi “nghị viên” thì cậu cảm thấy một khoảng cách khác so với trước đây. Nghe câu hỏi của Eun-yul, Trưởng phòng Park có vẻ suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

“ông ấy bảo rằng khi cậu đến đây sẽ có thể gặp được một người quen.”

“Vì một người quen mà tôi còn chẳng biết là ai mà tôi phải thay quần áo ạ?”

“Đúng vậy.”

“Thật là kỳ lạ.”

Eun-yul nghiêng đầu. Cậu biết ông lão là một người có địa vị cao trong chính trị, nhưng khi đến nhà hàng thì ông ấy chẳng khác gì một ông già bình thường. Ông ấy thường đi một đôi giày đã cũ mèm đến bạc màu, tại sao ông ấy lại bảo cậu mặc những bộ quần áo như thế này? Cậu không tài nào hiểu nổi.

“Tôi nhất định phải thay đồ sao?”

“Không hẳn. Ngài ấy dặn rằng ý kiến của Sung Eun-yul vẫn là ưu tiên hàng đầu.”

“Vậy thì….”

Eun-yul quay người rời khỏi ma-nơ-canh.

“Ở đây có phòng tắm không ạ?”

“Phòng tắm… ạ?”

Khuôn mặt của Trưởng phòng Park lộ rõ vẻ nghi hoặc như thể đang tự hỏi cậu định tắm rồi thay quần áo sao?

“Lúc nãy tôi thấy mọi người mặc quần áo lộng lẫy lắm, chắc là một bữa tiệc. Vì thấy tôi ăn mặc bình thường nên mọi người đã chuẩn bị những bộ quần áo này để tôi không cảm thấy tự ti, đúng không ạ? Thật ra khi đến nhà hàng ông ấy cũng luôn quý tôi như cháu ruột.”

Vừa nãy còn nghĩ là không phải, giờ lại trơ trẽn nói ra.

“Vậy nên tôi không muốn cảm thấy tự ti. Quần áo thì không sao cả. Vì tôi có một khuôn mặt lộng lẫy hơn cả quần áo mà.”

Cậu thấy biểu cảm của Trưởng phòng Park trở nên kỳ quái, nhưng cậu phớt lờ. Không phải vì cậu thực sự tự tin vào khuôn mặt của mình, mà vì cậu cảm thấy rằng nếu cậu thay quần áo thì cậu sẽ không thể nào thích nghi được với không gian xa lạ mà cậu đã thấy lúc nãy. Thay vì thế, mặc quần áo của mình có lẽ sẽ giúp cậu bớt gượng gạo hơn một chút.

Eun-yul hỏi phòng tắm ở đâu rồi bảo cậu sẽ tự đi, ngăn Trưởng phòng Park đi theo.

Nhìn Eun-yul rời đi, Trưởng phòng Park cầm điện thoại lên và gọi cho ai đó.

“Vâng, thưa nghị viên. Đúng như ngài đoán, cậu ta đã không… nhận quần áo ạ.”

Có lẽ vì đoán trúng nên tiếng cười sảng khoái của nghị viên vang vọng qua điện thoại.

****

Mặt khác, Eun-yul sau khi tắm xong và đến phòng trang điểm đã vuốt ngược mái tóc ướt của mình ra sau, Dù không bôi bất cứ thứ gì lên mặt nên một vài lọn tóc lại rũ xuống, nhưng vì khuôn mặt đã lộ ra nên cậu không quan tâm. Eun-yul đang soi gương kiểm tra tình trạng khuôn mặt thì đột nhiên thở dài, tự hỏi tất cả chuyện này là sao.

“Mình đang làm cái gì ở đây vậy trời…”

Lẽ ra mình nên nhận quần áo, mình cứ nghĩ mặc quần áo của mình sẽ đỡ gượng gạo hơn, nhưng… Hối hận thì cũng muộn rồi.

Cậu định ra ngoài thì có hai người bước vào phòng trang điểm. Họ liếc nhìn bộ quần áo của Eun-yul một lượt rồi phớt lờ cậu, như thể cậu không phải là người quan trọng.

Hai người đàn ông vừa soi gương vừa tiếp tục câu chuyện của họ.

“Họ hoãn lễ đính hôn à?”

“Nghe bảo là vì Viện trưởng Viện Kiểm sát Hyun?”

“Vậy còn đám cưới?”

“Đến đính hôn còn chưa làm thì biết bao giờ mới cưới?”

Đính hôn? Đám cưới?

Eun-yul dù không cố ý lắng nghe nhưng vẫn nghe thấy hết cuộc trò chuyện và nảy sinh đầy nghi hoặc trong lòng.

“Có khi nào là vì chuyện đó không?”

“Chuyện gì?”

“Hyun Je-ha đi du học về rồi mà.”

“Du học thì có thể chờ được chứ. Thật lòng mà nói, nếu hai người họ kết hôn thì chỉ có họ là sướng thôi, chứ gì?”

“Vậy à? Tôi lại nghĩ khác… Cái tên xã hội đen kia kìa.”

“Xã hội đen?”

“Cái tên…”

Người đàn ông đang nói thì dường như chợt nhận ra Eun-yul nên liếc nhìn cậu rồi im bặt.

“Có một chuyện như vậy. Dù sao thì Kang Ha-joon vẫn còn độc thân.”

“Chuyện đó quan trọng đến vậy sao?”

“Quan trọng chứ. Nghĩa là vẫn còn cơ hội mà.”

Người đàn ông nở một nụ cười đầy tự tin. Cùng lúc đó, Eun-yul nín thở trước mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong phòng trang điểm. Đó là pheromone của omega.

“Nếu tôi có thể chiếm được trái tim của Kang Ha-joon bằng pheromone này thì ai biết chừng tôi sẽ trở thành omega của anh ấy.”

“Chắc nịch rồi”

Người đàn ông kia cười khẩy rồi bước ra ngoài trước, người đàn ông tỏa ra pheromone cũng thong thả đi theo sau. Lại một mình, Eun-yul lại nhìn vào gương như lúc nãy.

“Kang Ha-joon vẫn chưa kết hôn ư?”

Thay vì nhìn vào khuôn mặt của mình, cậu lại nhớ đến khuôn mặt của ai đó đang phản chiếu trong gương.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo