Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Bố ra 5 nè."
Cậu ân cần nói với Ha Neul rồi nhặt con ốc sên lên. Vốn dĩ cậu đã đi trước Ha Neul một ô, nhưng khi di chuyển năm ô, cậu thấy mình cũng sẽ lên đến 33 theo mũi tên.
board game này có một quy tắc là bắt con ốc sên ở cùng một ô và gửi nó về điểm xuất phát.
"Một, hai, ba, bốn, năm..."
Eun Yul di chuyển con ốc sên chậm rãi để suy nghĩ xem nên làm gì, cậu đặt con ốc sên của mình bên cạnh con ốc sên của Ha Neul.
"Ơ?"
Chỉ đến lúc đó Ha Neul mới nhận ra rằng cả hai sắp chạm đến cùng một ô, khuôn mặt thằng bé dần trở nên u ám. Đứa trẻ coi trọng từng ván game có vẻ như đã linh cảm được số phận con ốc sên của mình.
"Ha Neul."
"Dạ?"
Eun Yul tạm dừng con ốc sên của mình và gọi Ha Neul.
"Hay là chúng ta đổi luật chơi này đi?"
"Đổi ạ?"
"Ừ. Như thế này nhé, nếu cả hai đến cùng một vị trí, chúng ta sẽ không đưa ốc sên của đối phương về điểm xuất phát mà sẽ đi cùng nhau."
Eun Yul dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào ốc sên của Ha Neul và của mình.
"Đi cùng nhau thì vui hơn mà."
"Ừm..."
Ha Neul cau mày suy nghĩ nghiêm túc trước đề nghị của Eun Yul. Eun Yul im lặng, không biết liệu thằng bé có chấp nhận thay đổi luật chơi cũ không.
Nếu Ha Neul muốn chơi theo luật cũ, cậu sẽ làm theo. Và cậu sẽ giải thích cho thằng bé hiểu rằng thua game cũng không sao cả.
"Giống như bố ạ?"
"Hả?"
Eun Yul bối rối trước câu hỏi bất ngờ của Ha Neul.
"Bố cũng đi riêng rồi gặp nhau mà. Rồi cùng nhau đi vui vẻ mà."
Cậu không ngờ thằng bé lại so sánh họ với mô hình ốc sên này. Nhưng điều thú vị là lời của Ha Neul không sai chút nào.
Eun Yul gật đầu.
"Ừ. Giống như bố, chúng ta hãy cho ốc sên đi cùng nhau nhé."
"Vâng ạ!"
Ha Neul gật đầu và nhặt xúc xắc lên. Số trên xúc xắc là 3.
"Ba ô! Chúng ta phải đi ba ô ạ."
Ha Neul hét lớn số trên xúc xắc, nhặt hai con ốc sên lên và di chuyển chúng ba ô. Vì phải đi cùng nhau nên mỗi khi đến lượt, thằng bé di chuyển cả hai con cùng một lúc. Rồi như nhớ ra điều gì đó, thằng bé thêm một con ốc sên không được gọi tên vào.
"Bố Kang, bố, con."
Hành động tạo thành một gia đình bằng ốc sên của Ha Neul , Eun Yul ôm chặt thằng bé một lần nữa.
"Ha Neul của chúng ta đáng yêu và dễ thương quá."
"Bố ơi! Lại ôm con thì con không lắc xúc xắc được đâu!"
"Biết rồi mà."
Lần này Eun Yul vui vẻ buông Ha Neul ra và cầm xúc xắc. Ngay lúc đó, Ha Neul nhìn con ốc sên cuối cùng không được gọi tên, lén lút cầm nó đến nhập bọn.
"Ở một mình thì cô đơn lắm."
Trong chốc lát, số lượng ốc sên tăng lên thành 4 con. Thằng bé đã dùng hết tất cả quân cờ được dùng trong trò chơi. Giờ thì dù có tụ tập lại thì chúng cũng đã ra khỏi ô, nhưng Eun Yul không quan tâm, cậu túm lấy tất cả mô hình ốc sên.
"Được rồi. Cùng nhau đi nhé."
Số lượng có quan trọng gì đâu. Cứ đi cùng nhau là được.
"Oa."
Ha Neul vui vẻ nhún nhảy, những thứ khác không còn quan trọng nữa.
Eun Yul nhìn Nam Goong Hyuk đang chiếm trọn căn bếp của cậu.
Cậu đã mở cửa cho anh ta thoải mái sử dụng trong vòng mười hai tháng, và giờ anh ta đang dán mông ở đây.
"Như thế này có đúng không?"
Anh ta vừa nhìn lá cải khô hết bên này đến bên kia, vừa bất ngờ dùng kéo cắt nó.
"Sai rồi ."
"À... Tôi nhớ là cái tôi ăn thì làm thế này mà."
Nam Goong Hyuk vừa gãi đầu bối rối vừa không rời tay khỏi lá cải khô.
"Anh thực sự sẽ làm việc ở đây sao?"
"Tôi đã bảo thế rồi còn gì."
Nam Goong Hyuk bất ngờ cắn thử một miếng lá cải khô rồi nhăn mặt.
"Gì đây. Tôi có cảm giác như mình biến thành bò rồi."
Vừa nói anh ta vừa nhai lá cải khô như nhai cỏ, không hề nhổ ra, Eun Yul thở dài thườn thượt.
"Không phải cứ học một hai ngày là có thể nấu ăn được đâu. Hơn nữa còn là món Hàn truyền thống nữa, không phải chỉ có một món duy nhất đâu, anh định học đến bao giờ mới dùng được chứ."
Cậu ngồi phịch xuống đối diện Nam Goong Hyuk, chuyện này thật vô lý rồi.
"Bây giờ anh đang rất cố chấp đấy."
Kang Ha Joon cũng nhúng tay vào chuyện này, cậu cảm thấy khó chịu.
Không có ai dạy anh ta cũng là một chuyện, việc Nam Goong Hyuk ngoan ngoãn chấp nhận cũng là một chuyện, tất cả đều khiến cậu cảm thấy bực bội.
"Sung Eun Yul."
Giọng nói của anh ta rất nghiêm túc, khác hẳn với vẻ ngoài vừa nhai lá cải khô của anh ta.
"Tôi cũng biết tôi đang làm chuyện ngu ngốc."
Nam Goong Hyuk nhìn xuống tay mình.
"Tôi biết, nhưng cậu cho tôi làm thử có được không?"
"Cái đó..."
Cậu nhất thời không nói nên lời.
"Biết đâu đấy? Biết đâu một ngày nào đó lại có những người xếp hàng dài vì không quên được tay nghề của tôi thì sao?"
Cái "một ngày nào đó" đó có thể là một tương lai xa vời, đó là một lời nói cố chấp. Nhưng kỳ lạ thay, cậu không thể nói gì như lúc nãy.
"Cậu biết không?"
Nam Goong Hyuk nhìn lá cải khô hết bên này đến bên kia rồi lột lớp vỏ bên ngoài ra. Cảm thấy nó dai nên anh ta đã lột vỏ nó ra.
"Biết rồi mới thử thách còn khó và vất vả hơn là không biết gì mà thử thách."
Nam Goong Hyuk đang nói về tình huống của anh ta. Nhưng tại sao cậu lại liên tưởng đến chuyện khác nhỉ?
Eun Yul cũng đã suy nghĩ và lo lắng rất nhiều trước khi thích Kang Ha Joon. Lý trí thì biết, nhưng trái tim cứ hành động khác với ý muốn của cậu.
Nó đập mạnh và phản ứng dữ dội với Kang Ha Joon. Khi cậu chấp nhận trái tim mình, cậu đã trở thành người yêu của Kang Ha Joon.
"Mà sao lá cải khô này lại ngon thế nhỉ? Nhai kỹ thì lại có vị mặn kỳ lạ?"
"Đó là vì khi luộc thì... Aish, đừng có đánh trống lảng chứ."
Eun Yul bực bội rồi cũng cầm lá cải khô lên.
"Nhưng chắc sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
"Cái gì cơ?"
"Học nấu ăn ấy."
"Thật á?"
Nghe được lời hay nên mặt Nam Goong Hyuk tươi tỉnh hẳn lên. anh ta không hiểu tại sao cậu lại nhanh chóng thay đổi ý định.
"Hay là cậu cố tình khen tôi để trả thù chuyện hồi trước đấy hả?"
"Không liên quan gì đến chuyện đó cả."
Để Nam Goong Hyuk bớt nghi ngờ, Eun Yul cầm lá cải khô lên lột vỏ để anh ta thấy.
"Dù chưa từng làm món đó, nhưng không phải anh chưa từng ăn nó sao."
Giống như Nam Goong Hyuk vừa nhận ra lá cải khô dai nên đã lột vỏ nó ra.
"Không có kinh nghiệm làm thì cũng có kinh nghiệm ăn chứ. Tôi đang nói về điều đó đấy."
Ban đầu cậu định theo dõi những hành động kỳ lạ của Nam Goong Hyuk rồi sau đó sẽ chỉ cho anh ta. Giờ thì không cần thiết nữa.
"Ra là thế. Vị giác của tôi khá nhạy bén đấy."
Nam Goong Hyuk nhanh chóng đắc ý. Cậu biết rằng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ có được kỹ năng tuyệt vời chỉ sau một đêm.
"Mà sao hôm nay cậu không nói trống không với tôi vậy."
Nam Goong Hyuk lấy mũi chân khều Eun Yul.
"Bình thường cậu trèo lên người tôi giỏi lắm mà."
"Trèo lên... Anh coi tôi là sâu bọ à?"
Một loại côn trùng bám vào quần áo rồi trèo lên.
Eun Yul vừa nghĩ rằng ý tưởng của Nam Goong Hyuk khá hay đấy, nhưng cậu tuyệt đối không có ý định nói cho anh ta biết sự thật đâu.
"Chắc là không thèm nhớ những gì mình đã làm suốt thời gian qua rồi."
"Tôi làm gì cơ?"
"Wow... Đúng là mặt dày ghê."
Eun Yul lắc đầu nhìn khuôn mặt dày cộp của Nam Goong Hyuk.
"Ai là người bất ngờ cầm giấy nợ đến tìm người ta vậy."
"À, tôi nhớ rồi. Lúc đó tôi ăn hai bát canh giải rượu đấy."
Nam Goong Hyuk tặc lưỡi. Anh ta lại tiếp tục chăm chỉ động tay, Eun Yul nheo mắt.
Ra là anh ta định chơi chiêu này à?
Vậy thì Eun Yul cũng không còn cách nào khác.
"Cái này để tôi lột cho, anh lấy trứng lại đây đi."
"Trứng à? Mấy quả?"
Nam Goong Hyuk nhiệt tình nhìn xung quanh.
"Khoảng mười lăm quả thì sao?"
Eun Yul vừa nói rằng chắc khoảng chừng đó là đủ thì Nam Goong Hyuk ngoan ngoãn mở tủ lạnh lấy trứng ra.
"Ở đây chỉ có mười quả thôi?"
"Vậy à? Vậy anh ra kho kia xem sao?"
"Ừ."
Nam Goong Hyuk vui vẻ cầm giỏ đựng trứng đi về phía sau bếp. Nhìn theo bóng lưng anh ta, Eun Yul nở một nụ cười ranh mãnh.
Một lát sau, tiếng la hét của Nam Goong Hyuk vang lên.
"Á...Đây là tủ lạnh đựng kim chi mà!"
Đó là một tiếng kêu tuyệt vọng khi anh ta nhận ra rằng tất cả những nỗ lực đào đất chôn vại kim chi đều vô ích.