Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Cháu nhớ bà lắm!"
Dạo này không được gặp bà nhiều nên cậu càng nhớ bà hơn. Cậu nũng nịu đủ kiểu, nhưng Im Bong Soon không ôm Eun-yul mà lại hít hà, rồi nhăn mặt ngay lập tức.
"Ôi dào, mùi thịt. Quán canh giải rượu mà làm cái trò gì thế này! Mau đi mở cửa sổ ra!"
Trước tiếng quát của Im Bong Soon, Eun-yul cùng ba người đàn ông kia vội vã làm theo.
"Cầm lấy cái này."
Sau khi Im Bong Soon và Eun-yul vào phòng riêng, Eun-yul nhìn thứ được đặt trước mặt mình.
"Cái này là gì vậy ạ?"
Đó là một phong bì tài liệu màu nâu. Eun-yul không thấy bên trong có gì nên ngần ngại không dám chạm vào.
"Tự mở mà xem."
Tuy nhiên, Im Bong Soon không có ý định giải thích, nên Eun-yul đành cầm lấy phong bì. Mở miệng phong bì ra, cậu thấy có giấy tờ và một cuốn sổ tiết kiệm. Cậu gạt những tờ giấy không biết nội dung gì sang một bên, lấy cuốn sổ tiết kiệm ra trước.
"Cái này là sổ tiết kiệm mà."
"Của mày đó."
"Của, của cháu ạ?"
Eun-yul ngạc nhiên, lật đi lật lại cuốn sổ, không dám mở ra.
"Cái này đứng tên cháu thật ạ?"
"Ừ."
"Bà ơi, bà làm thế này, mở tài khoản đứng tên người khác..."
"Mày tự làm rồi mang đến mà."
Eun-yul suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ ra.
"À, đúng rồi. Cái này là cháu tự làm thật. Nhưng mà..."
Đúng là cậu đã làm cái này. Bà bảo cần một tài khoản để nhận trợ cấp của nhà nước khi đứa bé chào đời, nên cậu đã đi làm. Khi đó, Im Bong Soon nhận cuốn sổ, hỏi cậu có dùng tiền trong đó không, Eun-yul lắc đầu. Cậu nói muốn dành tất cả cho Ha-neul, Im Bong Soon nói đã hiểu và cầm cuốn sổ đi.
Cuốn sổ tiết kiệm mà cậu đã quên bẵng đi, giờ lại quay trở về.
"Vốn dĩ là của mày, cầm lấy đi."
"Êy. Cái này chỉ đứng tên cháu thôi chứ..."
Lúc đó, Eun-yul mới nhẹ nhàng mở sổ ra, giọng nói cậu dần tắt lịm.
"Sao cái này..."
"Thỉnh thoảng tao cho vào đó mà."
Ngoài số tiền trợ cấp của nhà nước, còn có những khoản tiền đứng tên Im Bong Soon.
"Đây đâu phải là 'thỉnh thoảng' đâu ạ."
Lật sang trang tiếp theo, rồi lại lật, lật mấy trang liền vẫn thấy tên Im Bong Soon hiện lên. Nhìn số tiền cộng lại, Eun-yul không dám lật sang trang tiếp nữa. Cậu không đủ dũng khí để nhìn số tiền còn tiếp tục tăng lên.
"Cái này rốt cuộc là..."
Eun-yul khó khăn lắm mới thốt lên lời. Mặc dù chi phí lớn nhất của quán là tiền lương của cậu. Nhưng Im Bong Soon không dừng lại ở đó, mà cứ tiếp tục bỏ tiền vào như vậy.
"Đừng có đưa cho thằng cha đó, giấu kỹ vào."
Im Bong Soon lườm ra ngoài, nói vậy, Eun-yul quay đầu lại xem là ai. Bà chỉ vào Nam Goong Hyuk .
"Nếu nó lại mang giấy nợ đến thì tao sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời, nên tuyệt đối đừng có đưa cho nó."
"Bà ơi!"
Eun-yul nghẹn ngào, không thể nói nên lời. Cậu chỉ gọi bà, Im Bong Soon hừ mũi.
"Tất cả đều là tiền mày làm ra mà, có gì mà làm như vậy."
"Cháu làm ra gì đâu ạ."
"Mày ăn ở đây, ngủ ở đây, rồi bê đồ ăn ra."
"Cháu thì..."
Không có nơi nào để đi nên cậu ở lại đây, chỉ làm việc chăm chỉ để nhận lương mà thôi.
"Cái gì mà làm kim chi, cuối tuần ra rửa cải thảo, luộc rau củ, luộc thịt... cộng hết thời gian đó lại đi."
Im Bong Soon lại nhìn ra sảnh. Chàng trai xuất hiện trước mặt bà, đã một mình quản lý nhà hàng này, thực sự đã làm việc rất chăm chỉ.
"Cái gì nhỉ. Tiền làm thêm giờ đó. Đúng vậy."
"Ngày xưa bà có biết mấy cái đó đâu, dù sao thì bà ơi... sao bà lại làm cháu cảm động thế này. Lần trước thấy bà nhận nhóm khách đông cháu còn bảo bà tham lam quá, xin lỗi bà."
"Mày chửi tao à?"
Ánh mắt sắc bén của Im Bong Soon khiến Eun-yul giật mình.
"Không phải chửi... đến mức đó ạ."
Dù cậu cũng lẩm bẩm phía sau rằng... có cần phải tham nhận khách đến thế không.
"Trời ạ. Chưa xem cái khác mà cứ ôm khư khư cuốn sổ tiết kiệm mãi thế?"
"À, đúng rồi."
Đặt cuốn sổ tiết kiệm sang một bên, Eun-yul lấy tờ giấy ra. Có vẻ là tài liệu, có tờ chỉ có một trang, có tờ thì được đóng gói thành tập.
"Những cái này đều..."
"tao sẽ cho mày quán này. Sau khi tao chết, mày muốn phá đi xây lại một tòa nhà đàng hoàng hay làm gì thì tùy mày."
"Ở đây cũng cũ nát rồi", Eun-yul nghe bà lẩm bẩm, rồi trả lại tài liệu.
"Cháu không nhận đâu ạ. Không, không thể nhận được."
Nơi đây là tất cả của Im Bong Soon. Việc bà muốn cho cậu nơi này khiến trái tim cậu từ chối.
"Bà ơi, sao bà lại muốn cho cháu hết thế này?"
"Vậy không cho mày thì cho ai? Cho cái thằng Nam Goong gì gì đó à?"
"Không phải vậy nhưng..."
"Vậy mày tưởng lời tao nói là sẽ để lại tài sản cho mày là giả sao?"
Đó là lời Im Bong Soon đã bảo, khi Lee Hyun Seung nói sẽ để lại tất cả của mình cho Eun-yul.
" không biết khi nào ông già Lee Hyun Seung đó sẽ cướp mày đi mất, nên phải cho thôi."
Im Bong Soon tỏ ra không đời nào chịu thua.
"Ai mà dám mơ tưởng đến người thừa kế quý giá của tao chứ."
Nghe tiếng hừ mũi của bà, Eun-yul cười dịu dàng.
"Đúng rồi. Cháu đúng là người thừa kế của bà rồi."
"Vậy mày từ trước đến giờ không nghĩ thế à?"
"Cháu thì... cháu nghĩ là cháu là cháu trai của bà chứ."
Eun-yul ngượng ngùng trả lời. Lạ thay, cậu cảm thấy ngứa ngáy. Như thể ở đâu đó sâu trong trái tim, nhưng tay không chạm tới được nên cứ ngứa mãi.
"Sống đừng có để ai coi thường."
Im Bong Soon vỗ vai Eun-yul.
"Và nếu có thằng nào bắt nạt mày thì nói cho tao biết. tao sẽ tìm đến và dạy cho nó một bài học nhớ đời."
Eun-yul ôm chặt những thứ Im Bong Soon đã đưa cho mình, gật đầu.
"Cháu đúng là cháu trai của bà rồi."
"Ai bảo là giả đâu. Đừng nói chuyện linh tinh nữa, cầm cái đó về nhà đi."
Im Bong Soon vẫy tay như thể đã nói xong điều muốn nói.
"Hôm nay cháu ở lại đây ngủ được không ạ?"
"Không được."
Bị từ chối thẳng thừng, Eun-yul tiếc nuối tặc lưỡi đứng dậy. định bước ra khỏi phòng thì lại quay về phía Im Bong Soon.
"Cháu cũng thật sự coi bà như bà của cháu ạ."
cậu sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên bà ...
"Dọn dẹp xong hết rồi."
Trước khi Eun-yul đóng cửa phòng, Kang Ha-joon đã lên tiếng.
Dù cửa đã đóng, cuộc trò chuyện vẫn không ngừng lại, Im Bong Soon hừ mũi rồi nằm xuống sàn nhà. Bà mệt mỏi vì hôm nay gặp luật sư , đi loanh quanh nhiều nơi. Nghĩ đến việc ngủ dậy, ăn tạm những món còn thừa, Im Bong Soon nhắm mắt lại.
Im Bong Soon tỉnh dậy, cảm nhận sự mềm mại của chiếc gối đỡ đầu. Bà nghĩ chắc trong lúc mơ màng đã lấy gối, nhưng lạ thay, chăn cũng đã đắp đến ngực bà.
Im Bong Soon nhìn chăn một lúc rồi đứng dậy, ra khỏi phòng.
Mùi thịt ba chỉ đã bay hết, trong quán thoang thoảng một mùi thơm dễ chịu.
"Mùi bay hết rồi."
Bà định là nếu vẫn còn mùi thì sẽ mắng cho một trận.
Im Bong Soon nhìn quanh sảnh, rồi định chống tay ra sau lưng đi vào bếp.
Một vật lạ đập vào mắt, bà lại quay lại nhìn sảnh. Trên bàn ăn có một cái khăn phủ bàn.
"Cái gì đây?"
Với tính cách của nó, chắc sẽ không dọn dẹp xong rồi bỏ đi đâu. Hơn nữa, cái khăn phủ bàn đó không phải là cái dùng cho Ha-neul sao?
Im Bong Soon lại gần, mở khăn ra và lặng lẽ nhìn mâm cơm đã bày biện sẵn.
Nồi cơm nhỏ, canh đậu tương và cả cháo bí đỏ, toàn những món bà thích được bày ra.
"Thằng nhóc này làm từ khi nào mà xong hết thế?"
Nhìn thấy bí đỏ già được cắt ra nấu thành cháo, bà nghĩ chắc cái thằng ngốc này đã dành cả ngày để nấu ăn rồi mới đi.
Im Bong Soon ngồi xuống, cầm thìa lên nếm thử cháo bí đỏ.
Dù được đựng trong bát bình thường nhưng vẫn còn ấm.
Bà ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy một chiếc ô tô lướt qua từ xa.
"Cái thằng khốn này."
Làm cái này thì ai mà ghét được đây....
Chỉ khi thấy Im Bong Soon ngồi xuống ăn cháo bí đỏ, chiếc xe đỗ ở nơi khuất mới bắt đầu lăn bánh.
"May quá bà tỉnh dậy đúng lúc."
Eun-yul tựa đầu vào ghế, lẩm bẩm. Nếu không, chắc cậu sẽ phải hâm nóng lại từ cháo đến canh mất.
Kang Ha-joon đang lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Eun-yul. Anh đã nhìn thấy Eun-yul nấu ăn cho bà từ đầu đến cuối. Nam Goong Hyuk còn làm quá lên, bảo rằng Eun-yul nên làm sư phụ của anh ta chứ không phải Im Bong Soon.
"Anh nhìn em nấu ăn à?"
Eun-yul nhận ra ánh mắt của Kang Ha-joon, cười hỏi.
"Sao em biết?"
"Anh cứ nhìn chằm chằm mãi mà."
Eun-yul vỗ tay Kang Ha-joon, cười ngây ngô. Rồi cậu ho nhẹ, cố gắng tạo ra một vẻ mặt nghiêm túc.
" từ trước đến giờ chưa có việc gì mà em chưa từng làm qua đâu ạ..."
Đến đây, giọng cậu hơi nhỏ lại. Việc từng làm nhiều việc là chuyện trước khi cậu trở thành Sung Eun-yul, cậu sợ Kang Ha-joon sẽ nghi ngờ. Nhưng thấy Kang Ha-joon không có vẻ gì là nghi ngờ, Eun-yul tiếp tục.
"Trong số đó, em thích nấu ăn nhất ạ. Càng bỏ nhiều công sức thì món ăn càng ngon. Thời gian bỏ ra không uổng phí mà... thấy mọi người ăn ngon thì em lại càng tự hào hơn ạ."
Cũng là lý do- tại sao Eun-yul không hề cảm thấy lãng phí thời gian khi làm việc ở quán canh giải rượu. Thấy vẻ mặt tự hào của Eun-yul, Kang Ha-joon nắm lấy tay cậu.
"Khi về nhà, anh sẽ nấu bữa tối."
"Con nữa! Con nữa!"
Ha-neul ngồi phía sau, vẫy vẫy chân, giơ tay lên cao.
"Được rồi, Ha-neul cũng cùng làm."
Kang Ha-joon nhìn vào gương chiếu hậu, trả lời. Ha-neul vui mừng giơ hai tay lên.
Khi quán ăn không còn nhìn thấy nữa, Eun-yul ngồi thẳng lưng....nghĩ đến việc bà sẽ ăn ngon miệng, niềm vui lan tỏa trong cậu.
" Hóa ra...Trở thành Sung Eun-yul là điều đúng đắn nhất trong cuộc đời mình."
Ha-neul, bà và người yêu đã lấp đầy trái tim cậu.
Kang Ha-joon thức dậy, cảm nhận được hơi ấm của ai đó đang leo lên giường mình.
Với những cử động thận trọng,lén lút đang từ từ tiến đến từ phía cuối giường, Kang Ha-joon vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.
"Ngủ rồi sao?"
Giọng thì thầm pha lẫn tiếng cười. Rõ ràng anh đã thấy Eun-yul ngủ cùng Ha-neul rồi mới ra khỏi phòng. Chắc cậu đã tỉnh giấc giữa chừng, nhưng sao lại tìm đến phòng anh?
Gạt bỏ mọi nghi vấn đó, Kang Ha-joon vẫn giả vờ ngủ, không nhúc nhích.
"Wow. Ha-joon à, anh ngủ cũng đẹp trai thật đấy."
Hình như Eun-yul đã quyết tâm đánh thức anh, cậu lại bắt đầu nói chuyện.
"Lông mày thật đậm. Và mọc rất đều. Sống mũi cũng có thể cao đến mức này sao."
Ngón tay đặt nhẹ nhàng như giọt nước rơi trên lông mày, từ từ lướt xuống sống mũi.
"Anh còn nhớ ngày đầu tiên anh đến quán không?"
Nghe giọng Eun-yul nhẹ nhàng, Kang Ha-joon cũng nhớ lại ngày đó. Anh đi gặp Nghị sĩ Han, rồi bất ngờ chạm mặt Sung Eun-yul. Lúc đó, anh nhìn cậu nhưng không nhận ra là ai. Vì cậu có nụ cười quá hồn nhiên và ngây thơ. Cái biểu cảm ngây thơ ấy, hiện lên trên cùng một khuôn mặt, làm mờ đi ký ức của Kang Ha-joon.
"Lúc đó, em đã rất lo lắng vì sợ anh phát hiện ra em là ai."
Nghe Eun-yul kể lại cảm xúc của mình lúc đó, Kang Ha-joon thấy sự hiểu lầm này khá hài hước.
"Lúc đó, em ngạc nhiên vì anh không nhận ra mình, nhưng cũng cảm thấy may mắn. Rồi em đi đón Ha-neul thì..."
Eun-yul dừng lại một chút, khúc khích cười.
"Dù không nhận ra em, nhưng có lẽ anh đã ngạc nhiên khi thấy Ha-neul giống hệt anh. Lúc đó, em và Ha-neul đã nói chuyện gì nhỉ..."
Kang Ha-joon hiểu tại sao Eun-yul lại kể về ngày đầu tiên họ gặp nhau. tai anh như tan chảy trong giọng nói ngọt ngào của Eun-yul, cậu nói rằng Ha-neul lớn lên sẽ có chiếc mũi cao giống anh.
"Lúc mới sinh ra cũng vậy, nhưng càng ngày càng giống anh, em thật sự không biết nên cảm thấy thế nào."
Kang Ha-joon cũng nhớ lại hình ảnh mình lúc nhỏ khi nhìn Ha-neul.
"Thế nhưng..."
Không biết nghĩ gì, Eun-yul nhẹ nhàng vuốt ve môi Kang Ha-joon.
"Bây giờ em lại nghĩ khác một chút. Anh giống Ha-neul thật ấy."
Lần đầu tiên Kang Ha-joon cảm thấy thôi thúc, muốn tiết lộ rằng mình đã tỉnh. việc được nói là giống Ha-neul thật khác biệt. Anh muốn nghe lý do tại sao Eun-yul lại nói như vậy.
"Lúc đầu không phải vậy đâu... nhưng càng ngày, anh càng cười ...thì giống hệt như Ha-neul cười vậy."
Giọng Eun-yul dần nhỏ đi, trái tim Kang Ha-joon cũng dần mềm đi.
"Cũng hay cười hơn, ăn ngon hơn..."
Eun-yul lại thì thầm.
"Giờ thì ngủ ngon là được rồi. Đúng không anh?"
Eun-yul vỗ ngực Kang Ha-joon.
"Đừng ngủ muộn như hôm nay nữa. Sáng cũng dậy sớm nữa, rốt cuộc một ngày anh ngủ được mấy tiếng vậy?"
3 tiếng? Hay 4 tiếng? Nghe Eun-yul lẩm bẩm cằn nhằn, Kang Ha-joon không thể giả vờ ngủ thêm được nữa.
Anh ôm lấy eo Eun-yul, đồng thời đổi tư thế cho cả hai.
Ánh mắt ngạc nhiên của Eun-yul dừng lại trên mắt anh. Nhận ra anh không hề ngủ, Eun-yul thở dài.
"Phải ngủ đủ giấc chứ."
"em nói điều đó với người đang ngủ à?"
Kang Ha-joon hôn lên trán Eun-yul. Anh hôn đúng những chỗ Eun-yul đã chạm vào mặt mình: lông mày, sống mũi, và môi.
Eun-yul vùng vẫy vì nhột, chăn tuột xuống.
"Nếu cứ hôn như vậy thì..."
Eun-yul vòng tay qua cổ Kang Ha-joon, nghiêng đầu.
Môi họ chạm vào nhau, hơi thở nồng nàn hòa quyện.
Kang Ha-joon từ từ rời môi, Eun-yul hít thở sâu một chút rồi lẩm bẩm.
"Em phấn khích quá."
"May quá."
Kang Ha-joon đè cơ thể mình lên Eun-yul, khiến phần dưới của cả hai chạm vào nhau.
"Anh cũng vậy."
Phần dưới chạm nhau nóng bổi, rõ ràng qua lớp quần áo.
Eun-yul nhìn, anh thích thú vì cậu đã tìm đến phòng anh. Cậu đẩy nhẹ ngực anh.
"Có chuyện muốn nói nhưng em lại ngủ quên mất."
Eun-yul nói rằng cậu đến vì muốn nói những điều chưa kịp nói, đặt tay lên má Kang Ha-joon.
"Em đã gặp bố anh và cả ông của anh nữa."
Họ có mối quan hệ như thế nào không quá quan trọng, nên thay vì giải thích, Eun-yul nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi tách ra.
"Nhưng vẫn còn một người em chưa gặp."