Từ đây là quyển 2, và là trans khác làm rùi, nên có một số xưng hô không đồng nhất với quyển 1 lắm , mk sẽ sửa sau nhé
——————-
Đi siêu thị về nên bữa sáng hôm nay muộn hơn bình thường, nhưng nhờ cho Ha Neul ăn dâu nên mọi chuyện vẫn ổn. Họ định ăn bữa sáng gộp với bữa trưa luôn.
Đặc biệt là Eun Yul đã chuẩn bị gần hết mọi thứ cho bữa sáng từ trước, chỉ còn lại một món chính quan trọng nhất.
“Chỉ cần cho hết cái này vào trộn lên là xong.”
Người thua cuộc hôm qua là Kang Ha Joon. Kang Ha Joon nhìn những nguyên liệu đặt trên bàn bếp, như thể thở phào nhẹ nhõm vì anh đã thua một cách khó khăn.
Còn Ha Neul thì kéo ghế đến xem.
Eun Yul tập hợp cả hai lại rồi từ tốn giải thích cho bé, như thể cậu muốn xem hai người họ có nhận ra nguyên liệu là gì không.
“bố sẽ làm mì spaghetti nhé. Mì thì bố đã luộc sẵn rồi, còn lại thì hai người cùng nhau xào là được.”
Kang Ha Joon nhìn nguyên liệu rồi quay đầu về phía bếp từ. Eun Yul biết anh đang lo lắng không biết có nên để con trai mình ở gần lửa hay không, nên cậu nói.
“Hãy đặt sự an toàn lên hàng đầu nhé.”
Ý là đồ ăn có dở cũng không sao hết, Kang Ha Joon gật đầu.
“Vậy bố sẽ luộc mì rồi chờ nha. Đầu bếp Ha Neul, nhờ cả con đấy.”
“Đừng lo ạ. Con sẽ làm món ăn ngon tuyệt cú mèo cho mọi người.”
Ha Neul có vẻ đã rất hào hứng, bé tụt xuống khỏi ghế rồi bám chặt lấy Kang Ha Joon. Sau đó, bé kéo áo anh rồi ngước nhìn.
“chúng ta bắt đầu thôi ạ.”
Kang Ha Joon nhìn xuống Ha Neul rồi cười, anh bế cậu bé lên.
Một lát sau, Kang Ha Joon bắt đầu nấu ăn cùng Ha Neul. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn nên cũng không có gì khó khăn cả. Chỉ cần cẩn thận để Ha Neul không bị thương thôi.
Ha Neul không đủ sức để dùng kẹp gắp thức ăn nên đã dùng xẻng để đảo tới đảo lui, có lẽ vì quá vui nên đến cả mông cũng lắc lư theo.
Trên ghế nên sợ bé ngã, Kang Ha Joon khẽ đưa một tay ra sau lưng Ha Neul để đỡ, Eun Yul nhìn cảnh đó mà cảm thấy tâm trạng rối bời, cậu gãi đầu.
“Đây hoàn toàn không phải là một tình huống mình mong muốn mà…”
Sau khi cùng nhau đi mua dâu, mối quan hệ giữa hai người kia đã trở nên thân thiết một cách nhanh chóng. Lúc nãy cậu đã vin vào cớ dâu tây để cằn nhằn, nhưng giờ thì sự bất an đã trỗi dậy trước.
Cậu vẫn chưa nói với Ha Neul về cha của bé, nhưng càng lớn thì bé sẽ càng nhận ra Kang Ha Joon là ai. Đến lúc đó, cậu sẽ phải nói với Ha Neul như thế nào đây.
Nói rằng bố đã tình cờ gặp con và sinh con ra vì bố cô đơn một mình à?
Rồi nếu bé biết về người cha khác thì sao…
“Mình thật ích kỷ mà.”
——
Eun Yul gục đầu xuống như muốn vùi mặt vào bàn ăn. Ha Neul chẳng có lỗi gì trong chuyện của họ, lại bị lôi vào.
Cậu không thể ngẩng mặt lên vì cảm giác tội lỗi khi không thể nuôi dạy con trong một gia đình ổn định.
Nỗi lo sợ mất Ha Neul dần chuyển thành sự áy náy vì đã không cho con trai một người cha khác.
Từ khi cậu bắt đầu sống chung với Kang Ha Joon.
Mặt khác, Kang Ha Joon cũng có khuôn mặt u ám khi thấy Eun Yul không thể ngẩng đầu lên khỏi bàn ăn.
Khi cùng Ha Neul đi dạo ở siêu thị, anh cảm thấy thật tiếc nuối và tiếc nuối hơn nữa.
“Chú.”
Kang Ha Joon đang nhìn Eun Yul thì quay sang Ha Neul.
“Trời mưa ạ.”
Nghe lời Ha Neul nói, Kang Ha Joon nhìn ra ngoài cửa sổ. Xác nhận rằng trời không mưa, anh quay lại nhìn Ha Neul thì cậu bé nói.
“Mưa ấm ạ.”
“…”
Không phải mưa từ trên trời rơi xuống, mà là dầu mỡ bắn lên.
Những suy tư riêng của mỗi người đều bị lãng quên hết vì chuyện xảy ra với Ha Neul.
————-
Nam Goong Hyuk đi quanh nhà hàng Hanjeongsik “Mười Hai Tháng”. So với ánh đèn sáng trưng thì bên trong cửa hàng lại trống trơn.
Cửa hàng còn chưa mở cửa, nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt u ám của anh ta thôi cũng thấy phức tạp như thể đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi.
“Giám đốc, chẳng phải bây giờ là lúc mở cửa hàng sao?”
Người tiến đến chỗ anh ta là Park Joo Hwan.
“Thực đơn cũng đã chọn xong hết rồi, bây giờ chỉ cần đón khách nữa thôi. Hãy đưa đầu bếp mà chúng ta đã quyết định thuê lần trước đến rồi mở cửa đi. Mọi người đều đang dõi theo anh đấy…., à không,…. thưa giám đốc.”
“Joo Hwan à.”
Nam Goong Hyuk khoanh tay gọi Park Joo Hwan.
“Cậu đã ăn kimchi chưa?”
“Kimchi ạ? Tất nhiên rồi.”
Kimchi quan trọng không kém gì món chính, nên họ đã lấy từ một nơi nổi tiếng.
“Cậu thấy vị thế nào?”
“Còn phải nói sao. Tất nhiên là ngon rồi.”
Nam Goong Hyuk nói thêm một câu khi Park Joo Hwan nói như thể không cần phải suy nghĩ.
“So với kimchi của Soon Yi thì sao?”
“Cái đó…”
Đương nhiên là phải nói kimchi lấy từ nơi nổi tiếng ngon hơn rồi. Chẳng phải họ đã lấy từ một người được xem là bậc thầy về kimchi hay sao.
Nhưng Park Joo Hwan không thể mở miệng, cậu ta gãi gáy.
“Nhưng lúc đó chúng ta làm việc mà không được uống một giọt nước nào. Vậy nên cái gì cũng ngon hết ấy chứ.”
Park Joo Hwan tặc lưỡi khi nhớ lại lúc đó. Cậu ta vẫn chưa thể quên được vị rượu gạo makgeolli đã uống ngày hôm đó.
“Làm việc rồi ăn nên ngon à? Tôi thấy kimchi ăn ở đó ngon hơn đấy chứ. Cơm cũng ngon nữa.”
Nam Goong Hyuk nhìn tòa nhà với vẻ hoài nghi.
“Nhưng chúng ta không thể cứ trì hoãn việc khai trương mãi được.”
“Đúng vậy. Không thể trì hoãn mãi được.”
Vậy thì phải có cách nào đó chứ. Nam Goong Hyuk vuốt môi rồi suy nghĩ.
“Nhưng tôi lại càng ghét việc mở cửa khi mọi thứ chưa hoàn hảo.”
“Chưa hoàn hảo ở chỗ nào ạ? Bây giờ cũng đủ ngon rồi mà…”
Park Joo Hwan đang cố gắng thuyết phục Nam Goong Hyuk thì nhận ra ai đó nên ngập ngừng.
“hyungnim.”
cậu ta gọi Nam Goong Hyuk đang chìm đắm trong suy nghĩ, anh ta quay đầu lại. Khuôn mặt của Nam Goong Hyuk méo mó khi phát hiện ra người đàn ông đang đứng trước mặt Park Joo Hwan. Dạo này họ chạm mặt khá thường xuyên, cái loại người mà chỉ cần nhìn mặt thôi cũng thấy ghét đã xuất hiện.
“Chúng tôi vẫn chưa mở cửa mà?”
Trước lời nói mỉa mai của Nam Goong Hyuk, Kang Ha Joon rời mắt khỏi anh ta và nhìn vào tấm biển “Mười Hai Tháng”.
“Tôi có chuyện muốn nói.”
“Nếu không phải đến ăn cơm thì… Chúng ta vào trong thôi. Joo Hwan à, hôm nay nghỉ bán.”
Nam Goong Hyuk bảo Park Joo Hwan báo cho tất cả nhân viên về việc nghỉ việc rồi đi vào trong tòa nhà trước.
Kang Ha Joon đi theo anh ta, Park Joo Hwan bỗng dưng bị bỏ lại một mình nên ngượng ngùng gãi gáy nhìn xung quanh.
“nhưng chúng ta đã mở cửa kinh doanh mà, giám đốc.”
Vậy nên cậu cũng không biết nên gọi là giám đốc hay là anh hai nữa…
————–
“Tôi tưởng là nợ của Sung Eun Yul đã trả hết rồi chứ.”
“Đối với tôi thì là vậy.”
Nghe như thể đang đùa cợt, biểu cảm của Kang Ha Joon trở nên lạnh lẽo.
“Anh biết đó là vi phạm hợp đồng mà, đúng không?”
Khi Kang Ha Joon trả nợ cho Sung Eun Yul, họ đã viết một bản hợp đồng. Nội dung là thay vì xóa hết nợ thì Nam Goong Hyuk không được xuất hiện trước mặt Sung Eun Yul và không được cho cậu vay tiền.
Tức là việc Nam Goong Hyuk tìm đến Sung Eun Yul chẳng khác nào vi phạm hợp đồng, nên giọng điệu của Kang Ha Joon không hề nhẹ nhàng.
“Đừng có trừng mắt như thế. Tôi không vi phạm hợp đồng đâu.”
Nam Goong Hyuk thản nhiên tựa lưng vào ghế. Nhờ vậy mà trong ánh mắt nhìn xuống kia, anh ta không quan tâm Kang Ha Joon sẽ phản ứng thế nào.
“Sung Eun Yul không chỉ nợ mỗi mình tôi thôi đâu.”
Nghe câu nói đó, ánh mắt của Kang Ha Joon trở nên sắc bén khi anh hình dung ra toàn bộ sự tình. Anh đã nghĩ rằng Nam Goong Hyuk chấp nhận tất cả các điều kiện mà anh đưa ra 5 năm trước, nhưng hóa ra anh ta đã có những ý định khác.
“Tôi không thích những cách bẩn thỉu như vậy.”
Trước lời lẩm bẩm nhỏ nhẹ của Kang Ha Joon, Nam Goong Hyuk cố gắng kìm nén việc đáp trả rằng chính anh ta cũng nghĩ như vậy.
“Tôi sẽ trả nợ đó thay cậu ấy…”
“Đổi lại anh lại định đưa ra điều kiện là không được xuất hiện trước mặt Sung Eun Yul nữa à? Tiếc quá. Tính tôi hơi chó má, nên tôi không nhận hai bản hợp đồng giống nhau đâu…”
Nam Goong Hyuk từ chối ngay lập tức. Anh ta không quan tâm đến số nợ đó dù nhiều đến đâu. Anh ta không muốn vì Kang Ha Joon mà phải từ bỏ niềm vui mỗi khi gặp Sung Eun Yul.
Dạo này anh ta sống nhờ vào việc gặp Sung Eun Yul đấy, không đời nào có chuyện đó xảy ra.
“Nếu muốn đăng ký làm người đại diện thì hãy đến với đủ tư cách đi. Cho đến lúc đó thì tôi sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì đâu.”
Nam Goong Hyuk đứng dậy quay người đi, rồi như thể nhớ ra điều gì đó, anh ta nhìn Kang Ha Joon.
“Cửa hàng này vẫn chưa mở cửa đâu. Tôi đang chờ để giao nó cho đầu bếp Sung Eun Yul đấy, anh hãy đến thuyết phục cậu ta đi.”
Nam Goong Hyuk cho Kang Ha Joon biết anh ta định sử dụng Sung Eun Yul như thế nào rồi đi ra ngoài.
Kang Ha Joon ở lại một mình nhìn quanh bên trong nhà hàng. Không gian riêng tư của các phòng và không gian thoáng đãng của sảnh hòa quyện vào nhau.
Nhìn cách bài trí không quá trang trọng so với các nhà hàng Hanjeongsik thông thường, nhưng cũng không quá xuề xòa, anh cảm thấy rằng một khi mở cửa thì nhà hàng này sẽ hoạt động khá tốt.
Nếu có thêm cả tay nghề của Eun Yul nữa thì sao?
Kang Ha Joon nhớ lại món sườn rim mà Eun Yul đã trực tiếp làm và đút cho anh ăn lần trước, anh liếm môi.
“Tham vọng thật lớn đấy.”
Vừa có con mắt nhìn thời thế, vừa có khẩu vị sành sỏi. Anh đã đến gặp Nam Goong Hyuk để giải quyết chuyện với Sung Eun Yul, nhưng lại phát hiện ra những khía cạnh bất ngờ khác.
Tất nhiên, anh không có ý định để anh ta tự do đi lại, nên Kang Ha Joon lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
“Tôi cần gặp Giám đốc Nam Goong Gil. Hãy sắp xếp một cuộc gặp để tôi có thể gặp ông ấy càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngay hôm nay.”
Anh đã biết nguyên nhân khiến Nam Goong Hyuk dồn ép Eun Yul rồi. Không phải Nam Goong Hyuk thì việc giải quyết càng dễ dàng hơn.
Thư ký vẫn giữ máy và liên lạc với Nam Goong Gil bằng các phương tiện khác, và ngay khi câu chuyện kết thúc, cô ấy đã báo cáo cho Kang Ha Joon.
-Tôi đã đặt lịch hẹn rồi ạ. Tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cho anh.
“Cô vất vả rồi.”
Kang Ha Joon đặt điện thoại xuống với vẻ mặt tươi tỉnh.
Rồi điện thoại rung lên, lông mày Kang Ha Joon nhướn lên. Anh không biết cuộc gọi này đến từ ai, nhưng bây giờ anh không muốn nhận nó cho lắm…
Nhưng biết rằng mình không thể không nhận, Kang Ha Joon cầm điện thoại lên kiểm tra người gọi.
Số này là…
Mặc dù chưa được lưu, nhưng anh đã thuộc nằm lòng số điện thoại của quán canh giải rượu Soon Yi.
Kang Ha Joon lập tức chạy đến quán ăn Soon Yi, phát hiện ra Ha Neul đang ngồi xổm nên anh nhanh chóng bước đến.
“Ha Neul.”
“Chú.”
Ha Neul dang tay ra, Kang Ha Joon bế cậu bé lên. Người gọi điện là Im Bong Soon, chủ quán ăn. Bà ấy bảo anh đến đón Ha Neul và Kang Ha Joon đã lập tức chạy đến.
“Bố đâu?”
“Bố đang ngủ ạ.”
“… Để Ha Neul lại một mình sao?”
“Lúc nãy mấy ông hay cho bố uống rượu ấy……”
Khó có thể hiểu được toàn bộ tình hình chỉ bằng lời giải thích của Ha Neul, nên Kang Ha Joon bế con trai rồi sải bước vào trong quán ăn.
“Cho tôi hai phần.”
“Đợi đã. Đơn hàng bị dồn ứ rồi!”
“À, tôi phải ăn nhanh rồi đi nữa, không biết đến bao giờ mới có đây.”
“Vậy thì đi chỗ khác đi, nhé?”
Im Bong Soon dừng lời khi phát hiện ra Kang Ha Joon rồi ra hiệu cho anh.
“Sao giờ mới đến thế. Mau vào đây.”
Kang Ha Joon chỉ biết đi theo hướng mà bà ấy đang vẫy tay, anh thậm chí còn không nghĩ xem tại sao mình lại bước vào nữa.
“Để con ở trong phòng rồi ra làm việc đi.”
“Tôi đến để đón Ha Neul mà.”
“Thì có nghĩa là muốn đón nó về thì phải làm xong việc hôm nay chứ còn gì. Ra làm việc đi.”
Đến nước này thì anh bắt đầu tò mò không biết Eun Yul đang ở đâu rồi.
“Eun Yul đâu rồi?”