“bố xỉu luôn rồi à.”
Ha Neul giãy giụa đòi xuống, Kang Ha Joon cúi người xuống. Sau đó, Ha Neul nhanh chóng chạy đến đâu đó rồi mở cửa. Bên trong có mái tóc của ai đó trùm chăn, nhưng cánh cửa lại đóng lại một cách tàn nhẫn.
“Chết tiệt. Uống mà không biết đó là rượu hả??.”
Im Bong Soon đặt hai bát canh giải rượu lên khay rồi kể lại chuyện đã xảy ra với Eun Yul.
“Ý bà là cậu ấy không biết đó là rượu ạ?”
“À, thằng này nhập bọn rồi chơi bời các kiểu, xong rồi tự nhiên bị sặc nên uống nhầm nước của người ta thôi. Tại cái thứ đó không phải nước mà là rượu nên ngất luôn. Nhờ đó mà hôm nay bà già này phải làm việc đến gãy cả lưng đây này. Mang cái này đi đi mau lên.”
Kang Ha Joon vô thức nhận lấy khay canh giải rượu như thể bị Im Bong Soon ép buộc, và anh nhận ra tình cảnh hiện tại là anh phải phục vụ.
“Mau đi đi. Canh nguội mất.”
Kang Ha Joon đang nghĩ không biết mình đã cầm cái khay này bao nhiêu lần rồi thì nghe thấy tiếng quát của Im Bong Soon nên ngoan ngoãn quay lại đi về phía bàn ăn.
Rồi anh đặt hai bát canh giải rượu xuống và cẩn thận đặt các món ăn kèm cho ngay ngắn rồi quay đi. Dù là việc anh chưa từng làm ngay cả khi còn nhỏ, nhưng Kang Ha Joon lại cảm thấy nó vừa lạ lẫm vừa có thể làm được nên nở một nụ cười nhẹ.
Anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Thật may mắn vì Eun Yul chỉ ngủ sau khi vô tình uống rượu.
Anh cũng cảm thấy vui khi có thể lấp đầy chỗ trống của cậu trong lúc Eun Yul đang ngủ. Anh có thể giúp cậu dù chỉ là như thế này…
“Giờ đang làm cái gì đấy.”
“Có vấn đề gì sao ạ?”
Kang Ha Joon nhấc khay lên hỏi lý do, Im Bong Soon lại quát lớn hơn trước cái vẻ mặt ngây ngô của anh.
“này anh kia… anh mang đến đâu thế hả!”
“À…”
Nghĩ lại thì anh đã không hỏi xem phải phục vụ ở đâu. Kang Ha Joon quay lại thì thấy vị khách nhận canh giải rượu đang im lặng ăn nó, còn vị khách ở bàn khác thì đang trừng mắt nhìn anh.
Trong lúc bối rối này, Kang Ha Joon bình tĩnh thừa nhận sai lầm của mình.
“Tôi xin lỗi ạ.”
Biểu cảm của các vị khách dịu đi một chút khi Kang Ha Joon cúi người xin lỗi vì một sai lầm cơ bản. Im Bong Soon bĩu môi vẻ bất mãn trước sự ứng xử quá đỗi dịu dàng của Kang Ha Joon, bà đã mất đi vẻ gai góc, nhưng bà không nói gì thêm.
Im Bong Soon đã cố tình không nói cho Kang Ha Joon biết phải đi đâu, rồi bà lẩm bẩm một mình.
“nó chắc cũng không phải loại người sẽ bỏ chạy đâu.”
——————
Eun Yul thức dậy dụi mắt rồi ngáp dài để xua tan cơn buồn ngủ còn sót lại.
‘Ông già đó…….. chắc chắn là cố tình rồi.’
Vấn đề là ông ta đã đến chào hỏi một cách niềm nở sau một thời gian dài không gặp.
‘Cái thứ soju này dù có uống bao nhiêu lần đi nữa thì mình cũng không quen được mà.’
Vấn đề là cơ thể cậu không hợp với soju, chỉ cần uống một chút thôi là cậu đã mất sức và chìm vào giấc ngủ.
“Lần sau đến mình sẽ trả thù bằng bia mới được.”
Cậu nghiến răng thề rằng vì ông luôn miệng kêu ca là bia dở nên lần sau nếu ông ta đòi soju thì cậu sẽ đưa bia cho ông ta.
Rồi Eun Yul vội vàng đứng dậy khi nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường.
“Ối trời…. đất….. Bà ơi.”
Eun Yul lo lắng cho Im Bong Soon, bà có thể đang làm việc một mình vì cậu đã ngủ quên nên vội vàng mở cửa bước ra ngoài.
“Bà ơi, cháu xin lỗi ạ. Từ giờ cháu sẽ…”
Eun Yul nhanh chóng liếc nhìn xung quanh và nắm bắt số lượng khách, cậu ngập ngừng như thể đang bối rối.
Đã đến giờ ăn tối nên có rất nhiều khách, nhưng mọi người đều đang ăn uống một cách hòa bình. Cậu đã ngạc nhiên một lần trước bầu không khí không hề hỗn loạn hay gấp gáp.
“Cho tôi thanh toán ở đây ạ.”
Eun Yul đã ngạc nhiên lần thứ hai khi nhìn thấy Kang Ha Joon dọn bàn trong khi Im Bong Soon đang tính tiền cho vị khách đã ăn xong và đứng dậy.
“Sao anh lại ở đây?”
Kang Ha Joon nhận ra cậu đã tỉnh dậy sau khi nghe thấy giọng nói của Eun Yul và nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Tỉnh rồi à.”
“Vâng… …Tôi thì tỉnh rồi, nhưng sao anh lại ở đây…”
“Tôi đến thăm Ha Neul, thấy bà một mình vất vả quá nên giúp đỡ thôi.”
Kang Ha Joon vừa nói vừa tiếp tục làm việc. Nhìn cái cách anh chuyển những chiếc bát canh giải rượu đã ăn xong lên khay và xếp chồng các đĩa thức ăn kèm lên nhau một cách gọn gàng, thì có vẻ như anh đã làm việc này không chỉ một hai lần.
“Để tôi làm cho ạ.”
Eun Yul tiến đến chỗ anh và đưa tay ra xin khay. Nhưng Kang Ha Joon lắc đầu rồi chỉ sang chỗ khác.
“Hay là cậu trông Ha Neul hộ tôi thì hơn.”
Eun Yul xoa đầu Ha Neul đang bám chặt lấy chân cậu. Cậu không hề ngạc nhiên vì bé đã bám lấy cậu từ khi cậu ra khỏi phòng.
“Bố ưi…..”
Ha Neul tựa cằm vào chân Eun Yul và mở mắt.
“Xin lỗi con nhé, Ha Neul.”
Eun Yul bế Ha Neul lên rồi xin lỗi.
“Không sao ạ. Nhưng lần sau đừng đến chỗ ông đó nữa ạ. Bố uống ‘nước’ mà ông í còn cười đó.”
“Quả nhiên là…”
Họ đã cố tình rồi. Eun Yul xoa đầu Ha Neul rồi ngồi xuống trước cửa phòng. Và cậu nhìn Kang Ha Joon đang làm việc. Anh không chỉ làm hỏng bộ vest chỉn chu mà anh vẫn thường mặc, mà còn xắn cả tay áo lên nữa.
“Sao anh ta lại làm việc chăm chỉ thế chứ.”
Anh chỉ cần làm vừa đủ thôi cũng được, nhưng việc anh làm việc chăm chỉ khiến người xem cảm thấy nặng nề hơn.
“Bố ơi.”
Ha Neul đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Eun Yul gọi cậu.
“Sao thế?”
Eun Yul trả lời mà không rời mắt khỏi Kang Ha Joon, Ha Neul hỏi với giọng ngây thơ.
“Bố ghét chú ạ?”
“… Gì cơ?”
Eun Yul cúi xuống nhìn Ha Neul.
“Chú sửa cửa cho nhà mình, lại còn sống chung nữa mà. Vậy mà bố vẫn ghét chú ạ?”
Có vẻ như thằng bé nghĩ rằng việc cậu luôn khó chịu là do chuyện cái cửa bị hỏng lần trước. Eun Yul tất nhiên là nghe thấy câu hỏi đó của Ha Neul, mà Kang Ha Joon đang chuyển bát đĩa ở gần đó cũng nghe thấy nữa.
“Cái đó…”
Vốn dĩ cậu không có thiện cảm với Kang Ha Joon, nên dù không cố ý thì đôi khi cậu vẫn nói hơi nặng lời. Cậu nên cẩn thận trước mặt con trai, nhưng lần này cậu đã quá thiển cận rồi.
Eun Yul đang suy nghĩ xem nên nói gì thì Ha Neul lên tiếng.
“Giờ thì bố tha thứ cho chú đi mà. Phải nói ra những điều mình ấm ức rồi giải quyết với nhau chứ.”
Ha Neul đang cố gắng làm trung gian hòa giải cho hai người.
“Vậy à?”
Eun Yul đáp theo lời Ha Neul nói rồi ra hiệu bằng mắt với Kang Ha Joon. Ý cậu là vì anh cũng đã nghe thấy lời Ha Neul nói rồi nên hãy phối hợp cho đúng mực đi.
Kang Ha Joon hiểu ý rồi gật đầu đi tiếp. Eun Yul vừa định đáp lại Ha Neul một cách hợp lý thì chợt nhớ ra điều gì đó và im bặt.
“Đúng vậy nhỉ…”
Lời Ha Neul nói là đúng.
‘Mình không biết tình hình hiện tại như thế nào mà.’
Trước hết, cậu biết rằng cốt truyện gốc mà cậu biết đã thay đổi, nhưng cậu không biết chính xác nó đã thay đổi ở đâu và như thế nào. Nếu nghĩ về điều đó, thì cậu cần phải có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với Kang Ha Joon nhân cơ hội này.
“Cảm ơn con nhé, Ha Neul.”
“Có gì đâu ạ.”
Eun Yul hôn Ha Neul rồi đi theo Kang Ha Joon vào bếp. Ha Neul xoa má nơi vừa được bố hôn rồi chạy lon ton đến chỗ Im Bong Soon.
“Cháu làm tốt không ạ?”
“Sau này mày làm diễn viên cũng được đấy ha.”
Im Bong Soon xoa đầu Ha Neul rồi nhìn vào bếp, nơi hai người đàn ông vừa bước vào.
“Dù có giữ được hay không thì trước hết cũng phải tìm hiểu đã.”
Họ chỉ đang miễn cưỡng ở bên nhau thôi, khiến người xem cảm thấy bất an.
————-
Eun Yul đuổi theo Kang Ha Joon rồi túm lấy cánh tay anh và nói ngay lập tức.
“Tối nay hãy uống rượu với tôi nhé.”
Kang Ha Joon đặt khay xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Eun Yul.
“… Rượu sao?”
Kang Ha Joon nhìn mái tóc rối bù của Eun Yul. Hôm nay vừa uống rượu say rồi ngủ, mà giờ cậu lại đòi uống nữa.
“Ý tôi là mục đích không phải là uống rượu, mà là để nói chuyện.”
Eun Yul cảm thấy lời giải thích của cậu chưa đủ nên nói thêm.
“Không phải chuyện của Ha Neul, mà là chuyện của hai chúng ta.”
Trong suốt thời gian qua, Eun Yul sẵn lòng kể về Ha Neul, nhưng cậu lại không hề kể về bản thân mình. Và ngược lại, cậu cũng có rất nhiều điều tò mò về Kang Ha Joon.
Đã đến lúc họ hiểu nhau rồi. Kang Ha Joon nhận ra Eun Yul đang nghĩ gì nên gật đầu.
“Được thôi.”
Anh cũng có rất nhiều điều muốn hỏi về Eun Yul, chứ không phải Ha Neul.
“Vậy thì địa điểm nào tốt nhỉ? Chúng ta đến quán bar gần nhà nhé?”
“À… Ở đó cũng được ạ.”
Eun Yul ngập ngừng như thể có gì đó vướng mắc. Lý do cho vẻ mặt khó xử của cậu đã được tiết lộ vào buổi tối.
Vì phải gửi Ha Neul cho Im Bong Soon nên địa điểm để hai người nói chuyện quả nhiên là “Quán canh giải rượu Soon Yi”.
‘Mình nên hỏi gì trước đây…..’
Cậu không thể nào nắm bắt được cốt truyện gốc đã sai lệch từ đâu, nên cậu khó có thể mở lời vì không biết nên hỏi gì.
“Uống rượu có ổn không?”
Lúc đó, Kang Ha Joon nhìn ly bia mà cậu chỉ cầm chứ không uống rồi hỏi.
“Ổn ạ.”
Eun Yul nhấc cốc bia lên uống như để chứng minh.
“Mức độ chấp nhận của cơ thể khác nhau tùy theo từng loại đồ uống. Bia thì tôi uống được, còn soju thì không hợp cho lắm.”