“Phù, phù.”
Nam Goong Hyuk tựa lưng vào cửa, đặt tay lên ngực và thở dài.
Bình thường thì anh đã buồn vì Hyun Je Ha không quan tâm đến mình, nhưng hôm nay anh lại thấy vui vì thái độ vô tình đó.
Nếu nghĩ đến việc anh suýt nữa đã nhắc đến cả Kang Ha Joon khi đang nói chuyện về Sung Eun Yul thì…
Nam Goong Hyuk nghĩ rằng mình đã may mắn vì đã chuyển chủ đề và thoát ra được rồi chậm rãi nghiêng đầu.
‘Không, có cần thiết phải giấu chuyện mình gặp Kang Ha Joon không?’
Thành thật mà nói thì đó đâu phải chuyện của anh, tại sao anh lại vui mừng vì đã che giấu nó tốt đến vậy chứ?
Nam Goong Hyuk gãi gáy và lững thững bước đi.
Anh đã không ăn cơm vì phải đối phó với cha anh-Nam Goong Gil nên bụng đói cồn cào. Nam Goong Hyuk xoa bụng và tặc lưỡi.
Anh muốn vừa lấp đầy cái bụng đói, vừa tiện thể nhìn thấy cái tên đang đắc ý bây giờ.
“mình tò mò không biết cậu ta sẽ đến trước mặt mình một cách đường hoàng đến mức nào.”
Nếu anh ta cho Sung Eun Yul biết rằng Kang Ha Joon đã xóa nợ cho cậu thì anh ta sẽ tiếp cận cậu với cách khác với trước đây, dù là theo cách nào thì…..
“Lại không tặng cho mình mấy món ăn kèm trị giá 20 triệu won đấy chứ?”
Nếu cậu ta khăng khăng đòi tính tiền vì đồ ăn làm từ tình yêu và sự chân thành thì sao.
“Giờ phải dụ dỗ cậu ta như thế nào đây.”
Anh không thể dùng nợ để đe dọa, liệu Sung Eun Yul có chấp nhận lời mời gọi của anh không?
Eun Yul xác nhận khuôn mặt của vị khách bước vào quán ăn rồi thậm chí không thể nói một lời chào “Mời quý khách” dù chỉ là xã giao. Người kia nhận ra điều đó, mỉm cười và vẫy tay với cậu.
“Tôi là khách quen mà, cậu phải chào đón tôi chứ.”
“Khách quen nào cũng có khách quen này khách quen kia. Làm sao tôi chào đón một khách quen đã từng cố gắng bắt tôi ‘ăn thịt’ được chứ.”
Eun Yul lẩm bẩm rồi bày nước và đồ ăn kèm cơ bản trước mặt Nam Goong Hyuk. Nam Goong Hyuk che giấu nụ cười đang chực trào ra trên môi vì trông cậu rất giống chủ quán ăn.
“Hôm nay đồ ăn kèm vẫn y hệt nhỉ.”
“Nếu không thì anh đi chỗ khác đi.”
“cậu không cho tôi mấy món ăn kèm chất chứa tình yêu và sự chân thành như hồi đó à?”
Tình yêu và sự chân thành. Không biết tại sao mỗi khi anh ta nhắc đến những từ này thì anh lại muốn cười, nhưng Nam Goong Hyuk đã từ bỏ việc che giấu nụ cười và hạ tay xuống. Eun Yul lạnh lùng quay lưng đi khi thấy nụ cười toe toét của anh ta.
‘Sao anh ta lại như vậy chứ.’
Kang Ha Joon đã nói rằng anh đã giải quyết xong hết nợ nần rồi mà. Vậy thì anh ta nên tỏ vẻ tiếc nuối vì đã bỏ mất cậu chứ, nhưng anh ta cứ cười toe toét như một thằng điên khiến cậu không muốn đối phó thêm nữa.
Eun Yul vào bếp và bưng một bát canh giải rượu ra thì Nam Goong Hyuk đang chìm đắm trong suy nghĩ rồi anh phát hiện ra Eun Yul và ngẩng đầu lên.
“Hôm nay tôi chỉ ăn một bát thôi.”
“Tôi đâu có hỏi.”
Cậu đã đặt một bát canh giải rượu trước mặt Nam Goong Hyuk rồi.
“Cái đó… Tôi… này…”
Eun Yul đang suy nghĩ xem có nên phớt lờ hay đuổi cổ anh ta đi, vì Nam Goong Hyuk cứ cố gắng bắt chuyện. Cậu không muốn đối phó với anh ta, nhưng anh ta cứ tiếp tục bắt chuyện khiến cậu cảm thấy phiền phức.
Nhưng mà… Vết bầm trên gò má của Nam Goong Hyuk là gì chứ, Eun Yul tặc lưỡi rồi ngồi xuống ghế.
‘Cái tên này định dùng nợ để trói buộc mình mà sao mình không thể phớt lờ anh ta được nhỉ.’
Kang Ha Joon cũng vậy, Nam Goong Hyuk cũng vậy. Nếu chỉ là những tên được sinh ra và lớn lên trong một môi trường tốt thì cậu đã chẳng cần phải để ý, nhưng vì họ bây giờ không phải như vậy nên cậu mới miễn cưỡng ngồi xuống xem sao.
Những chuyện của Kang Ha Joon đã bị bỏ rơi khi còn nhỏ, và Nam Goong Hyuk vẫn chưa thể thoát khỏi quá khứ, cứ khiến Eun Yul do dự.
“Anh muốn gì?”
“Cậu định nghe tôi nói đấy à? Vì nợ đã biến mất nên cậu trở nên thoải mái hơn rồi à? Cậu còn định lắng nghe những lo lắng của tôi nữa cơ đấy.”
Ngay cả trong tình huống này, Eun Yul vẫn không nói gì và đổ ớt bột vào bát canh giải rượu của Nam Goong Hyuk, người vẫn nói những lời lẽ chẳng ra gì.
“Không có gì to tát đâu.”
Nam Goong Hyuk vừa khuấy bát canh giải rượu vừa từ từ mở lời. anh ta tỏ vẻ như không có gì to tát, nhưng rõ ràng là đó không phải một vấn đề nhẹ khi anh ta không thể dễ dàng mở lời.
“Từ trước đến giờ tôi đã sống một cuộc đời bình thường nhưng lại không hề bình thường. Đương nhiên là tốt hơn nghèo khó rồi. Thì tốt hơn thật đấy nhưng…”
Đó là những lời mà người khác nghe vào sẽ không thể nào hiểu được, nhưng Eun Yul đã hiểu.
Nam Goong Hyuk được sinh ra là con trai của một người cha làm nghề cho vay nặng lãi. Gia đình bình thường mà anh ta nghĩ đến là một ngôi nhà mà anh có thể trải qua những khoảnh khắc ấm áp bên mẹ, một gia đình mà Nam Goong Hyuk, người không có mẹ, sẽ không bao giờ có được trong đời.
anh ta học việc từ cha và thừa kế công việc cho vay nặng lãi, nhưng anh ta không thích việc làm như thế nên anh ta đã muốn thoát khỏi nó cả đời.
‘Vì vậy anh ta mới mở nhà hàng Hanjeongsik.’
Trong nguyên tác, Nam Goong Hyuk vừa mở cửa hàng Hanjeongsik, vừa hoàn toàn rút khỏi việc cho vay nặng lãi. Quá trình đó không hề suôn sẻ, nhưng dù vậy anh ta vẫn cố chấp đến cùng để đạt được nó. Nếu chỉ đến đó thôi thì Nam Goong Hyuk đáng thương thật đấy, nhưng mà… có lẽ cậu không cảm thấy thương cảm cho anh ta đến vậy.
‘anh ta đưa những người trong ‘hang động’ đến cửa hàng của mình.’
Điều đó thật buồn cười.
Cậu đã trách Nam Goong Hyuk vì đã nghĩ rằng cậu sẽ phải nhận nợ và rơi vào ‘hang động’ chỉ sau một đêm. Tuy nhiên, việc Nam Goong Hyuk đưa những người đã phải bán thân để trả nợ trong ‘hang động’ đến làm việc ở cửa hàng cũng chẳng khác nào một ân huệ.
Dù sao thì có lẽ đề nghị muốn đưa cậu về làm đầu bếp vì nghĩ rằng tay nghề của cậu khá ổn cũng là cách riêng của Nam Goong Hyuk để không đẩy cậu vào hang động.
‘Vì vậy mình không thể nào ghét anh ta được.’
Eun Yul tặc lưỡi một lần nữa rồi tiện tay đổ thêm ớt bột vào bát canh giải rượu của Nam Goong Hyuk. Nhưng Im Bong Soon đã đánh vào lưng cậu.
“Ớt bột nội địa đấy. Tiết kiệm mà ăn.”
“Vâng ạ.”
Eun Yul bĩu môi và lườm Im Bong Soon, bà đang cằn nhằn xem ớt bột tốn biết bao nhiêu là tiền. Nếu bà mua ớt bột nội địa thật thì cậu đã không nói gì rồi. Đây đều là những thứ mà cậu tự phơi khô và xay ra đấy.
“Dù sao thì gần đây tôi lại bắt đầu lo lắng. Liệu tôi có thể cứ tiếp tục đẩy mọi chuyện đi như thế này không? Cửa hàng vẫn chưa mở cửa mà tôi đã cứ khăng khăng đòi làm theo ý mình như thế này liệu có ổn không.”
Nam Goong Hyuk lại khuấy canh giải rượu rồi nếm thử. Và không biết là có ổn thật hay không, anh ta đã tự mình cho thêm ớt bột vào. Dù sao thì cậu cũng chưa từng thấy ai lại bảo rằng canh giải rượu cay lại không ngon vào ngày hôm sau khi uống rượu cả.
Eun Yul bỏ qua mùi rượu thoang thoảng mà Nam Goong Hyuk đã tỏa ra từ lúc xuất hiện và nhìn quanh. Quả nhiên,anh ta đúng là cái gã đã cùng đào đất với cậu lần trước đang ngồi ở một bên và ăn canh giải rượu.
“Vậy anh muốn nói gì? Anh không thể cưỡng ép đưa tôi đi nên giờ anh định dụ dỗ tôi à?”
Hứ….Dùng những lời ngon ngọt để dụ dỗ cậu đi?
Eun Yul quy tất cả vẻ mặt nghiêm túc và cách nói chuyện ngập ngừng của Nam Goong Hyuk, và cả những hành động xúc thìa có vẻ do dự của anh ta cho việc tuyển dụng nhân viên.
Rồi Nam Goong Hyuk ngước lên nhìn Eun Yul với tư thế đang định múc một thìa canh giải rượu.
“Cậu đúng là tinh ý thật.”
Nam Goong Hyuk cười toe toét rồi bắt đầu ăn canh giải rượu một cách ngon lành như thể chưa có gì xảy ra. Nhìn thấy điều đó, Eun Yul rót nước vào cốc rồi đặt mạnh xuống bên cạnh anh.
“Tinh ý cái khỉ, tôi đã nói rồi, là anh nhất định sẽ mở nhà hàng Hanjeongsik và muốn thuê tôi, vậy nên anh mới giả vờ lo lắng thôi.”
“Vậy à? Tôi diễn hơi dở nhỉ?”
“Dở lắm.”
Và vì cậu biết rằng điều khiến cái tên đang ngồi trước mặt cậu lo lắng không phải là nhà hàng Hanjeongsik mà là những thứ khác nên Eun Yul đã tỏ ra hờ hững. Vốn dĩ đầu óc của cậu đã muốn nổ tung vì tình hình của cậu rồi, vậy mà Nam Goong Hyuk lại đến đây gây ra những chuyện vô lý nên cậu chỉ biết cười khẩy.
“Cậu đã giới thiệu một người thú vị cho tôi đấy.”
“Park Jung Hoon á?”
“Ừ. Cậu ta nói đã nhận số điện thoại từ cậu rồi bắt chuyện một cách thân thiện, thằng nhóc đó rất dễ mến.”
“Vậy thì may quá ha.”
Có lẽ cả hai vốn dĩ có tính cách hợp nhau nên ấn tượng đầu tiên của họ cũng tốt.
“Tôi có thêm một người em tốt, nên tôi cũng sẽ nói cho cậu một điều.”
“Không cần đâu nhé.”
Ngay cả khi Nam Goong Hyuk có đưa nước lã cho cậu thì cậu cũng sẽ nghi ngờ. Vì vậy Eun Yul đã hành động như thể không mấy hứng thú, nhưng Nam Goong Hyuk không quan tâm và nói những gì mình muốn nói.
“Je Ha.”
‘Tôi không muốn nghe đâu.’
Eun Yul cau mày ra mặt và cầm lại cốc nước mà cậu đã đưa cho Nam Goong Hyuk.
“Cậu biết Je Ha và Kang Ha Joon chia tay rồi đúng không?”
Cậu còn biết rằng họ vốn dĩ chưa từng ở bên nhau kìa. Nếu đúng theo nguyên tác thì giờ họ đã phải kết hôn, sinh con và đang hạnh phúc lắm rồi mới phải.
“Thì phải có cái gì đó gắn bó thì mới chia tay được chứ. Chẳng phải là yêu nhau như lửa đốt gì hết… Dù sao thì cái người Je Ha đó vẫn chưa biết gì về cậu cả. Nói vậy có hơi mơ hồ không nhỉ?”
Nam Goong Hyuk còn lẩm bẩm một mình nên cậu không biết rốt cuộc anh ta định nói gì.
“Cậu ta không biết cậu đang ở bên Kang Ha Joon.”
“Anh nói kỳ cục quá đấy. Kang Ha Joon mới là người dính lấy tôi chứ, sao tôi lại dính lấy Kang Ha Joon được.”
“Cái nào cũng như nhau.”
Nam Goong Hyuk nói rằng hai cái giống nhau rồi giật lấy cốc nước mà Eun Yul đã cầm đi. Rồi Nam Goong Hyuk đã lấy lại cốc nước mà Eun Yul đã đưa dù bên cạnh có rất nhiều cốc nước xếp chồng lên nhau.
“Cậu hãy giải quyết ổn thỏa đi.”
Nam Goong Hyuk uống hết chỗ nước còn lại trong một hơi và phát ra âm thanh sảng khoái rồi rút khăn giấy lau miệng.
“Je Ha là người quan trọng nhất với tôi… Thành thật mà nói thì có lẽ cậu cũng có những điều ấm ức, nên tôi nói trước cho cậu biết.”
“ồ…Thật cảm ơn anh ạ.”
Eun Yul đáp lại với giọng hoàn toàn không hề biết ơn và đứng dậy. Cậu định dọn chỗ của anh ta để anh ta không thể ngồi lại thêm nữa vì anh ta đã ăn xong rồi.
“Nếu cậu cảm thấy biết ơn thì sau này hãy làm đầu bếp cho tôi đi.”
“Mời anh đi cho.”
“Tôi muốn nhà hàng Hanjeongsik thành công, cậu đến giúp tôi được không?”
“Anh tự nấu đi.”
Eun Yul đáp lại với ý rằng cậu tuyệt đối không muốn đến rồi dọn sạch những chiếc bát đĩa trống rỗng. Có lẽ những lo lắng vừa nãy của anh ta đều là giả dối. Nếu thực sự là người có lo lắng thì đã không ăn sạch sẽ cả những món ăn kèm rồi.
Eun Yul đi vào bếp, Nam Goong Hyuk nhìn về phía đó rồi tặc lưỡi.
“Anh vẫn còn đói ạ?”
Park Joo Hwan đã ngồi ăn xong, cậu ta hỏi.
——————-
Lee Hyun Seung, ông ngoại của Kang Ha Joon, đang nhìn vào bàn cờ với vẻ mặt lo lắng. Ông đan xen cầm những quân cờ đen và quân cờ trắng, ánh mắt của ông hướng về bàn cờ nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh của đứa cháu ngoại.
Đứa trẻ lớn lên mà không thể xóa bỏ những vết thương trong quá khứ đã trở thành một người lớn bề ngoài thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được rằng nó đã bị trật khớp ở đâu đó.
Không thể trao trái tim cho người mình đang hẹn hò lâu năm và bị ám ảnh bởi những ký ức thời thơ ấu, không thể xóa bỏ sự căm hờn dành cho cha mình.
Vì vậy Lee Hyun Seung đã khó có thể bỏ mặc Kang Ha Joon. Khi còn sống chung trong nhà, ông thỉnh thoảng gọi cháu mình đến và hỏi han xem nó thế nào, nhưng bây giờ thì ông khó có thể làm được điều đó.
Kể từ khi Kang Ha Joon mua nhà và chuyển ra ngoài, ông đã không thể liên lạc hay gặp mặt nó.
“Có lẽ nên đến thăm nó một lần.”
Ông lo cháu trai có thể đang làm gì đó, và liệu những việc đó có phải là những con sâu mọt đang gặm nhấm trái tim cháu trai hơn nữa hay không.
Sau khi quyết định đến thăm cháu, một nỗi lo lắng khác lại ập đến.
“ta nên lấy cớ gì để đến đây chứ.”
Nếu ông nói thẳng ra là lo lắng cho cháu trai thì nó sẽ không thích, nên tốt hơn là ông nên tìm một cái cớ thích hợp.
Nỗi lo lắng không kéo dài lâu. Ông chỉ cần nói là đến để xem cháu mình có ăn uống đầy đủ hay không là được.
“Chắc là nó không ăn uống đầy đủ nên gầy đi rồi, lần này đến ta phải cho nó ăn uống đầy đủ mới được.”