Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 50

“Hạnh phúc chỉ có thể đạt được khi gặp được người yêu mình và người mình yêu.”

“…Con đã nghĩ là chúng cou yêu nhau ạ.”

Hyun Je Ha đưa ra một câu trả lời rất muộn.

“Con đã nghĩ là chúng con yêu nhau. Nhưng chúng con cứ mãi lệch nhịp.”

Trước đây, cậu chỉ cho rằng đó là do không đúng thời điểm, nhưng gần đây, cậu chợt có một suy nghĩ khác. Có lẽ không phải vấn đề về thời điểm mà chỉ là hai người không có số mệnh để ở bên nhau nên mới lệch nhịp thôi chăng?

“Con vẫn muốn có Ha Joon, con có đang luyến tiếc một cách ngu ngốc không ạ?”

“Je Ha à…”

“Con vẫn định quan sát thêm đã. Trong khoảng thời gian đó, chúng con đã có rất nhiều hiểu lầm, và vấn đề là chúng con đã bỏ qua một cách qua loa.”

Hyun Je Ha đặt tách cà phê xuống.

“Con định sẽ sớm tìm đến Ha Joon một lần nữa. Lần trước con đã quá thiên về cảm xúc nên có vẻ như con đã không thể trò chuyện đàng hoàng với anh ấy.”

“Hãy làm vậy đi. Ta cũng đã hẹn gặp nghị viên Kang rồi. À, Kang Ha Joon đang ra ở riêng đấy.”

“Ha Joon ạ?”

Hyun Je Ha đã bộc lộ cảm xúc ngạc nhiên vì cậu đã nghĩ rằng anh sẽ không dọn ra khỏi nhà cho đến khi kết hôn.

Rồi cậu nhanh chóng trở nên u ám hơn trước. Cậu nảy sinh một tưởng tượng ảm đạm rằng có lẽ anh đang sống cùng với người  mà anh đang gặp gỡ.

——————

Eun Yul mở mắt sau khi lơ mơ ngủ quên trên giường vì định ôm Ha Neul. Cậu cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy đã 2 giờ sáng.

“A… Đói quá.”

Vì đoàn khách nên cậu đã ăn tối sớm nên cậu tỉnh giấc vì đói. Eun Yul ôm bụng rồi bước ra khỏi phòng.

Nếu mình hâm nóng sữa lên rồi tắm và đi ngủ thì…

“.á…Giật cả mình.”

Eun Yul lẩm bẩm điều đó để trấn an trái tim đang giật thót sau tiếng hét không thành tiếng khi cậu lấy sữa ra khỏi tủ lạnh rồi quay người lại.

“Xin lỗi. Cậu giật mình à?”

Kang Ha Joon đã lặng lẽ tiến đến từ phía sau. Có lẽ vì có trải thảm nên ngay cả tiếng bước chân của anh cũng biến mất, khiến anh càng giống ma hơn.

“Không, sao anh lại tắt hết đèn thế.”

“Ừm… Tại vì là buổi tối mà.”

Kang Ha Joon nói vậy rồi xoa gáy. Eun Yul nhíu mày khi nhìn bộ quần áo của anh.

“Sao anh vẫn còn mặc vest thế?”

Anh vẫn mặc bộ quần áo đã mặc khi đến đón Ha Neul.

“Nếu anh còn chưa thay quần áo thì chắc anh cũng chưa tắm rồi đúng không?”

“À… Thì…””

Kang Ha Joon lúng túng rồi xấu hổ khi chỉ để ý đến việc tắm cho Ha Neul mà giờ mới nhận ra tình cảnh của mình. Eun Yul nhìn khuôn mặt ửng hồng của anh rồi lớn tiếng kêu lên.

“Tôi cũng chưa tắm nên coi như huề nhé.”

Eun Yul nói vậy rồi giơ hai tay lên.

“Nhưng tôi đã rửa tay chân sạch sẽ rồi và thay quần áo rồi đấy ạ. Chỉ là chưa tắm thôi.”

Kang Ha Joon chỉ im lặng nhìn cậu nên Eun Yul hạ tay xuống như thể từ bỏ.

“Nếu đã như vậy thì mỗi người đi tắm rồi gặp lại nhau nhé.”

Trước hết là đi tắm đã.

—————

Eun Yul đang lau mái tóc ướt át thì thò đầu ra khi thấy Kang Ha Joon đang làm gì đó trong bếp.

“Anh đang làm gì vậy?”

Kang Ha Joon quay lại khi Eun Yul hỏi với chiếc khăn tắm vắt trên cổ. Tóc của anh cũng chưa khô.

“Tôi nghĩ cậu đói bụng.”

Anh đã hâm nóng súp và đổ vào hai cái bát.

“Ngồi xuống đi.”

Eun Yul ngoan ngoãn ngồi xuống khi nghe theo chỉ thị ngắn gọn của Kang Ha Joon, và một mùi thơm dịu đã bốc lên từ bát súp.

“Anh tự nấu món này à?”

“Hâm nóng thôi.”

“Ra vậy.”

Dù sao thì người quản gia cũng đã lấp đầy tủ lạnh rồi, làm gì có chuyện anh phải tự nấu súp chứ.

“Nếu tôi nấu thì sẽ dở đến mức không ai ăn được đâu.”

“Anh đã từng nấu thử rồi ạ?”

Kang Ha Joon gật đầu trước câu hỏi của Eun Yul khi cậu cầm thìa lên.

“Khi nào thế… mà cái đó quan trọng gì chứ. Trông ngon đấy. A.., nóng….”

Eun Yul khuấy súp sơ qua rồi đưa vào miệng, nhưng vì nóng quá nên cậu đã nhả ra ngay lập tức. Cậu đã lúng túng vì thìa đã nhúng vào miệng rồi lại lấy ra, cả Eun Yul và Kang Ha Joon đều cứng đờ.

“á….Tôi không phải loại người bẩn tính như vậy đâu ạ.”

cậu đã không tắm rửa gì rồi lại còn cho súp vào miệng rồi nhè ra nữa. Lúc đầu thì có thể chấp nhận được, nhưng không phải là từ lần thứ hai trở đi thì hơi quá đáng hay sao?

“Tại vì nó nóng quá đấy.”

“Xin lỗi. Tôi không biết phải hâm nóng đến mức nào.”

Kang Ha Joon kéo bát của Eun Yul đi và khuấy súp. Eun Yul kéo bát về phía mình như thể không muốn anh làm điều đó.

“Để tôi tự làm cho.”

Và cậu khuấy bát súp, kể cả chỗ súp vẫn còn dính trên thìa.

‘Thật là, cứ hễ lúc gượng gạo là lại có đủ thứ kỳ lạ xảy ra.’

Eun Yul cứ đổ thừa cho món súp rồi khuấy thìa một cách bực bội. Cậu đã bỏ qua mấy giọt bắn tung tóe xung quanh.

Tốc độ khuấy bỗng chậm lại một cách rõ rệt. Đó là bằng chứng cho thấy cậu đang để ý đến Kang Ha Joon thay vì món súp.

“Tôi…”

Eun Yul đã gọi Kang Ha Joon định nói gì đó, nhưng đến lúc lại không thể thốt ra được.

“Đừng lo lắng về ông. Tôi sẽ không nói gì về Ha Neul đâu, và cho dù có nói thì tôi cũng không cướp thằng bé khỏi cậu đâu.”

“À…”

Có vẻ như nỗi lo lắng mà cậu vừa nghĩ thoáng qua đã lộ hết ra trên mặt rồi.

“tôi lộ liễu lắm hả?”

“Không phải là lộ liễu mà là tôi đã nghĩ rằng cậu có thể có những suy nghĩ đó. Nếu tôi là cậu thì tôi cũng sẽ lo lắng về điều đó trước tiên.”

Cậu đã không thể trả lời rằng không phải vậy.

“Ông không phải là người sẽ ép buộc và cướp đi đứa trẻ đâu, nên cậu không cần phải căng thẳng đến vậy đâu.”

Kang Ha Joon biết rằng những gì Eun Yul định nói nhưng không thể dễ dàng thốt ra đều là về ông ngoại, nên anh đã chủ động giải thích.

Trong khi Eun Yul hoàn toàn quên béng đi việc ông ngoại đã đến. Vì vậy Eun Yul mới có thể nói ra những điều vừa nãy cậu khó thốt ra.

“Chuyện anh bảo vì tôi mà anh đã thay đổi ấy ạ.”

Những cuộc trò chuyện cậu đã có với Kang Ha Joon khi uống rượu, và cả những lời mà cả hai đã trao đổi vào ngày hôm sau nữa.

“Chuyện đó ấn tượng đến vậy ạ?”

Đến mức có thể làm sai lệch toàn bộ dòng chảy của nguyên tác sao ?

“Tôi vầnh chỉ là ngủ cùng nhau trong một đêm thôi và anh lại còn… đã có người mình thích nữa, vậy mà tôi đã lay chuyển anh đến vậy sao, kỳ lạ thật đấy.”

“Cậu không cần phải cho nó nhiều ý nghĩa đến vậy đâu.”

Kang Ha Joon lắc đầu như thể anh đã nhận ra gánh nặng mà Eun Yul đang cảm thấy.

“Nhờ có cậu mà mục tiêu trong cuộc sống của tôi đã thay đổi, nhưng đó thực sự là một chuyện đã xảy ra như một tai nạn thôi. Và đó là lựa chọn của tôi, nên cậu không cần phải cảm thấy có gánh nặng gì đâu.”

Kang Ha Joon đã không hề nói gì về việc Eun Yul đã nhắc đến những từ như người qua đường trong một đêm. Như thể những điều đó không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào đến lựa chọn của anh.

“Sau chuyện đó thì cuộc sống của tôi thậm chí còn tốt đẹp hơn trước. Tôi có mục tiêu nên tôi không ngoảnh đầu lại, và cả… việc gặp lại cậu cũng rất thú vị nữa.”

“Anh thậm chí còn không nhận ra tôi ngay từ đầu mà bảo thú vị hả.”

“Ý tôi là khi tôi biết cậu là ai thì thời gian của tôi đã trở nên sinh động hơn.”

Nếu trước đây một ngày của anh rất nặng nề với mục tiêu là trả thù thì giờ anh đã cảm nhận được một niềm vui khác. Kang Ha Joon khuấy súp với một khuôn mặt thực sự nhẹ nhõm, như thể anh đang thích điều đó.

Không biết anh đã dọn dẹp đống rượu vừa uống khi nãy đi đâu rồi.

“Thật may vì anh không thấy phiền khi biết tôi là ai.”

“Ngược lại tôi mới là người làm phiền cậu ấy chứ.”

“Nói cũng phải.”

Eun Yul nhớ lại việc cả hai đã vướng vào nhau như thế nào nên

Eun Yul định lườm Kang Ha Joon thì vô tình bắt gặp nụ cười của anh và không thể rời mắt đi.

Trước đây, anh luôn có vẻ mặt áy náy mỗi khi nhìn cậu, vậy mà giờ anh lại đang mỉm cười một cách quá đỗi thoải mái.

Không biết có gì hay chứ.

Kang Ha Joon bỗng dưng có một đứa con trai, đứa trẻ có cùng dòng máu với anh.

‘Nghĩ lại thì…’

Tại sao giờ mình mới nhớ ra nhỉ, cậu đã không thể nghĩ đến những điều khác

Cậu đã không thể nghĩ đến những điều khác vì cậu chỉ cho rằng Kang Ha Joon chắc chắn sẽ muốn mang Ha Neul đi vì cậu bé quá đáng yêu. Liệu anh có cảm thấy khó chịu không khi một đứa trẻ không mong muốn lại sinh ra từ mối quan hệ với một omega như cậu?

Liệu chỉ vì Ha Neul đáng yêu đến đâu đi chăng nữa thì anh có cảm thấy khó chịu về sự tồn tại của cậu bé hay không?

Nhưng từ khi biết về sự tồn tại của Ha Neul cho đến giờ, Kang Ha Joon đã không hề tỏ ra như vậy. Thậm chí còn không có những dấu hiệu đó. Anh thực sự yêu quý và chào đón Ha Neul mà.

“Sao anh lại thích vậy ạ?”

“….Hả?”

Kang Ha Joon giật mình đánh rơi thìa. Âm thanh chói tai do va chạm với bát đã khiến bầu không khí dịu dàng vừa nhen nhóm giữa hai người tan biến trong giây lát.

“Sao anh lại thích Ha Neul ạ?”

Eun Yul nhận ra mình đã nói quá thẳng thắn nên đã nói thêm Ha Neul vào.

“À, Ha Neul…”

Kang Ha Joon như thể đã hiểu được ý của cậu nên gật đầu rồi lấy một vài tờ giấy ăn và lau những giọt súp bắn tung tóe xung quanh. Bàn tay của Kang Ha Joon đã lau cả những giọt mà cậu đã làm bắn tung tóe khi khuấy súp quá mạnh tay, trở nên chậm chạp một cách nặng nề khi không còn gì để lau nữa.

Nhìn anh, Eun Yul nói thêm một câu.

“Anh có thể kết hôn với Hyun Je Ha và sinh những đứa con xinh xắn mà. Vậy mà giờ Ha Neul lại được sinh ra từ tôi, anh không thấy sao ạ?”

“Hazzzz. Để trả lời câu đó thì tôi phải bắt đầu từ câu chuyện của cậu trước khi có Ha Neul đã.”

“Chuyện của tôi ạ?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo