Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Eun-yul lặp lại lời của Kang Ha-joon.
“Tôi vẫn còn chuyện để nói với anh sao?”
“Sao lại không có.”
“Chuyện 5 năm trước chúng ta đã nói rồi mà. Ngoài chuyện đó ra, còn gì để nói nữa sao?”
Eun-yul hỏi như thể không thể hiểu nổi, vẻ mặt của Kang Ha-joon trở nên kỳ lạ.
“Chúng ta là gì của nhau mà…”
“Eun-yul à.”
“…”
Tên cậu vang lên trong giọng nói dịu dàng của Kang Ha-joon.
Chỉ là một từ để gọi cậu thôi, Nam Goong-hyuk cũng thường xuyên gọi tên cậu… nhưng tim cậu lại đập thình thịch.
Cậu cứ liên tục đặt câu hỏi nên anh mới gọi cậu để ổn định tình hình. Nhưng tại sao cậu lại xao động như vậy…
“Nếu tôi nói rằng tôi không ngạc nhiên khi gặp lại cậu thì đó là nói dối. Nhưng sự ngạc nhiên chỉ là thoáng qua thôi. Sau đó, cậu cứ khiến tôi bận tâm, ánh mắt tôi cứ hướng về cậu. Hoàn toàn không liên quan đến Ha-neul.”
Kang Ha-joon phân biệt rạch ròi giữa Sung Eun-yul và Sung Ha-neul. Anh làm rõ rằng anh không đưa Sung Eun-yul về chỉ vì cậu là Omega sinh ra Ha-neul.
“Vậy nên tôi…”
“Khoan đã.”
Eun-yul giơ tay lên ngăn anh nói tiếp. Chỉ những lời Kang Ha-joon vừa nói thôi cũng đã khiến đầu óc cậu rối bời rồi.
Eun-yul túm lấy tóc mình bằng bàn tay vừa giơ lên, đảo mắt bối rối xung quanh rồi đột ngột ngẩng đầu lên.
“Anh thích tôi sao?”
Những lời Kang Ha-joon vừa nói nghe như một lời tỏ tình vậy. Anh nói ánh mắt anh hướng về cậu, anh bận tâm về cậu, nếu không phải thích thì là gì chứ.
“Nếu cậu hỏi trực tiếp như vậy thì… không phải.”
Kang Ha-joon lắc đầu rồi cau mày như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Anh cũng đang hồi tưởng lại những lời cậu vừa nói.
“Vậy là anh nói anh không thích tôi nhưng anh bận tâm về tôi.”
“Ừ.”
Kang Ha-joon trả lời như vậy nhưng vẫn cau mày như thể có gì đó thiếu sót. Thấy vậy, Eun-yul lắc đầu. Cậu không hiểu tại sao khi đang nói chuyện về Ha-neul mà mũi tên lại chĩa về phía cậu, nhưng bây giờ là lúc phải vạch rõ giới hạn.
“Chúng ta ngoài chuyện ngủ với nhau một đêm ra thì không có gì cả. Anh bận tâm về tôi chắc là vì tôi đã thay đổi. Hơn nữa, bây giờ tôi còn không tuốt tát vẻ ngoài nên càng quê mùa hơn, làm sao anh thích được.”
Eun-yul cố gắng hạ thấp bản thân, tỏ ra mình không là gì cả để giải quyết tình huống này. Dù ông bà khen cậu dễ thương, đẹp trai, và bản thân cậu cũng hài lòng khi nhìn mình trong gương, nhưng nếu có thể thoát khỏi khoảnh khắc gượng gạo này, cậu sẵn sàng nói mình xấu xí một lần.
Nhưng ngay khi cậu nói về khuôn mặt mình, Kang Ha-joon đã nghiêm mặt đáp lại.
“Tôi không nghĩ vậy. Đôi mắt lấp lánh khi cậu đùa nghịch, cái mũi cau có khi cậu bối rối, hay nụ cười rạng rỡ khi cậu vui, tất cả đều không hề quê mùa.”
Đây là ý gì chứ.
“Khuôn mặt cậu tươi tắn hơn trước, không còn giống như xưa nữa. Vẻ ngoài bây giờ của cậu….”
Kang Ha-joon cứ nói rằng Eun-yul ổn, nhưng anh lại im bặt giữa chừng.
“Vẻ ngoài bây giờ của tôi thì sao? Đẹp hơn sao?”
Eun-yul hỏi lại như thể anh định nói một điều gì đó tương tự, Kang Ha-joon gật đầu.
“Ừ. Dù chỉ mặc áo phông với quần jean thôi thì… cậu vẫn đẹp trai.”
Cuối cùng, Kang Ha-joon đã bộc lộ cảm xúc thật của mình.
“À… chúng ta đang nói chuyện gì mà lại lạc đề thế này?”
Eun-yul gãi đầu rồi chợt nhìn thấy bát súp đã nguội trước mặt.
“À, đang ăn súp thì bỏ dở rồi ha. Còn Ha-neul,..... đúng rồi..... Anh thích Ha-neul sao?”
Cậu cố gắng lôi kéo mọi thứ vào để chuyển chủ đề.
Chỉ cần Kang Ha-joon hợp tác trả lời là cậu sẽ thành công. Nhưng anh thì.....
“Ngày mai em đi hẹn hò với tôi nhé?”
“…”
Eun-yul bối rối không nói nên lời, nhưng Kang Ha-joon vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh từ đầu đến cuối.
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm, uống cà phê.”
“Sao anh lại gọi đó là hẹn hò, làm người ta giật mình.”
“Vì tôi đang hẹn em mà.”
“Nhưng… lúc nãy anh nói anh không thích tôi.”
“Ừm… tôi muốn hiểu em hơn. Có lẽ như vậy tôi mới biết chính xác cảm xúc của mình là gì.”
Eun-yul cạn lời trước ý chí muốn xác định tình cảm dành cho cậu một cách nghiêm túc của Kang Ha-joon.
‘Không, tôi… tôi cũng có thể nói cho anh biết tôi nghĩ gì về Kang Ha-joon anh mà.’
Tôi cũng có thể nói rằng tôi không thích anh, nhưng không hiểu sao tôi không thể thốt ra lời. Tôi không biết tại sao. Bình thường tôi có thể nói ra những lời đó một cách dễ dàng, nhưng hôm nay tim tôi đã lỡ nhịp đến hai lần rồi.
“Mình cô đơn thật. Mình cô đơn quá rồi.”
Eun-yul vừa băm hành tây vừa lẩm bẩm.
“Việc mình rung động khi có người chờ đợi mình ở nhà, chào đón mình, gọi tên mình một cách trìu mến, tất cả là vì mình cô đơn thôi. Không phải mình rung động trước Kang Ha-joon.”
Cậu vung dao liên tục như thể muốn băm nát cả hành tây lẫn thớt. Nhưng thật kỳ lạ là không có một cọng hành tây nào bắn ra khỏi thớt.
“Kang Ha-joon yêu quý Ha-neul là điều đương nhiên mà. bé giống anh ấy như vậy, sao anh ấy không yêu quý cho được. Mình tuyệt đối không hề có cảm tình với Kang Ha-joon vì điều đó. Việc anh ấy chạy đến mỗi khi mình gặp chuyện gì đó và nói rằng mọi chuyện đều ổn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Thật ra, người đẩy Sung Eun-yul xuống đáy vực là Kang Ha-joon mà.”
Sau khi xử lý xong một củ hành tây, cậu lại lấy khoai tây ra. Vừa múa dao vừa lẩm bẩm.
“Việc anh ấy mua dâu tây cho Ha-neul ở siêu thị? Ai cũng làm được thôi. Việc anh ấy ăn hết sạch cơm mình nấu? Ha-neul cũng làm như vậy, anh ấy là người lớn nên đó là điều đương nhiên. Tuyệt đối không có chuyện Kang Ha-joon trông đáng yêu vì những chuyện đó. Aish!”
Sau khi lẩm bẩm phủ nhận liên tục, cuối cùng Eun-yul cũng bùng nổ và hét。
“Tất cả là tại bà ấy. Tại sao bà lại bắt mình đọc sách để rồi mình thấy hết những góc khuất đau khổ của Kang Ha-joon chứ.”
Cậu đang nói về người bà mà cậu gặp trước khi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này chứ không phải bà Im Bong-soon.
“Chuyện đau khổ thời thơ ấu của anh ta bây giờ đã là chuyện quá khứ rồi mà. Tại sao bà lại khiến mình đồng cảm với Kang Ha-joon chứ. Đừng rung động.... Tuyệt đối không được rung động. Kang Ha-joon giàu có. Anh ta có thể tiêu tiền như nước cả đời mà vẫn còn dư dả. Anh ta còn đẹp trai nữa. Mắt mũi miệng đều được chạm khắc tinh xảo và lấp đầy khuôn mặt. Không chỉ có vậy, anh ta còn cao lớn, tỷ lệ cơ thể đẹp, vóc dáng cũng đẹp nữa. Năng lực của anh ta cũng tốt, tương lai vững chắc, tại sao mình lại…”
Với mong muốn xóa bỏ sự đồng cảm dành cho Kang Ha-joon, Eun-yul gào thét ầm ĩ trong bếp để ca ngợi anh.
“Thằng nhóc này điên rồi à. Tự nhiên làm cái gì thế!”
Tiếng hét lớn đến nỗi bà Im Bong-soon ở ngoài sảnh phải chạy vào đánh vào lưng Eun-yul một cái.
“Á!”
“Mày đang lảm nhảm là mày thích cái thằng nhóc đó hả!”
“Không phải vậy ạ.”
“Vậy cái thằng nhiều tiền, đẹp trai, năng lực tốt đó tính cách thế nào!”
Eun-yul xoa lưng để làm dịu cơn đau rồi thờ ơ đáp lại.
“Trước đây thì không tốt, nhưng bây giờ thì tốt rồi ạ. Anh ấy rất hiền lành, đối xử với cháu rất dịu dàng.”
“Mẹ kiếp. Mày đổ nó rồi.”
“Dạ?”
Eun-yul đứng hình với tư thế đang xoa lưng sau câu nói của bà Im Bong-soon.
“Đổ rồi ạ? Ai? Cháu á?”
“Vậy ở đây còn ai ngoài mày vừa hét lên là cái thằng đó đẹp trai hả.”
“Không, cháu đang niệm chú để Kang Ha-joon không phải là một nhân vật đáng thương…”
“Xời. Đến quán ăn canh giải rượu mà đòi gọi steak à.”
Bà Im Bong-soon bĩu môi.
“Thật sự không phải vậy mà ạ. Tại vì Kang Ha-joon đối xử tốt với cháu nên cháu mới nghĩ lung tung thôi chứ không phải vì gì khác ạ.”
“Sao? Tại nó đối xử tốt với mày nên mày rung động à?”
“Dạ?”
“Mày cả tin vào tình người quá nên giờ đổ luôn cả Kang Ha-joon rồi à?”
“Không ạ!”
Eun-yul hét lên.
“Sao mày lại la lối om sòm lên thế hả, nhức đầu quá!”
“Cháu không đổ. Cháu không đổ Kang Ha-joon. Cháu đây này. Dù cháu có khát khao tình người đến đâu thì cháu cũng không dễ dàng đổ gục trước những người đối xử tốt với cháu, phải không ạ? Cháu không phải là đứa không có chủ kiến như vậy. Bà coi cháu là cái gì vậy.”
Eun-yul vừa lóng ngóng cởi tạp dề vừa lẩm bẩm không ngừng.
“Cháu là một người đàn ông thành thị lạnh lùng mà…”
“Mày đi đâu đấy?”
“Kang Ha-joon rủ cháu đi ăn cơm ạ. Chắc là sẽ không có khách nữa đâu nên cháu ra ngoài một lát được không ạ? Hôm qua cháu rửa bát hết rồi mà.”
Eun-yul nháy mắt tinh nghịch rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi bếp. Bà Im Bong-soon nhìn Eun-yul biến mất nhanh như gió rồi lắc đầu ngao ngán.
“Thằng nhóc chết dẫm này… hóa ra đổ rồi, đổ thật rồi..chậc chậc.”
‘Từ lúc nó lén lút chuẩn bịtrứng cuộn là thế nào cũng có chuyện rồi mà.’
----------------
Kang Ha-joon rời mắt khỏi đồng hồ sau khi xác nhận thời gian gặp Eun-yul.
“Hình như cậu có người muốn gặp.”
Han Cheol-seung đặt tách trà xuống và hỏi.
“Vâng.”
“Vậy thì tôi phải để cậu đi sớm thôi. Vậy, cậu đã tìm ra đáp án cho câu đố tôi đưa ra chưa?”
Câu đố là đoán ra điều mà Han Cheol-seung coi trọng nhất. Han Cheol-seung đã gợi ý cho anh tìm kiếm kết quả của những việc Kang Ha-joon đã làm, và anh đã đến gặp Han Cheol-seung để trả lời câu hỏi bây giờ.
Việc anh đến quán Soon-yi và gặp Eun-yul không phải là ngẫu nhiên. Han Cheol-seung chắc chắn đã biết về mối quan hệ giữa anh và Eun-yul bằng một cách nào đó và muốn cho anh thấy điều đó. Nhờ đó, Kang Ha-joon đã gặp lại Eun-yul mà anh đã quên, cũng như Ha-neul, và bây giờ cả ba người đang sống cùng nhau.
“Câu trả lời của tôi cho câu đố mà nghị sĩ Han đưa ra là….”
Kang Ha-joon nhớ đến Eun-yul và đưa ra câu trả lời.
“Là nhân duyên sao ạ?”
“Ha ha.”
Han Cheol-seung chỉ cười ha hả sau khi nghe câu trả lời của Kang Ha-joon mà không đưa ra đáp án.
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Tôi đã nghĩ đến mối quan hệ mới bắt đầu giữa tôi và Sung Eun-yul sau khi chia tay 5 năm trước và gặp lại nhau bây giờ.”
“Ừm….”
Han Cheol-seung gật đầu như thể có lý rồi lại lắc đầu.
“Sai rồi.”
“Vậy là gì ạ?”
Anh phải trả lời đúng câu hỏi mà nghị sĩ Han Cheol-seung đưa ra thì mới có thể tiến gần hơn một bước đến việc báo thù, nhưng ông ta lại nói là sai. Nhưng kỳ lạ là Kang Ha-joon lại không hề tiếc nuối. Bởi vì anh nhận ra Eun-yul đã trở nên quan trọng hơn việc báo thù thông qua câu đố này.
Anh đã gặp Eun-yul nhờ nghị sĩ Han Cheol-seung, và đó đã trở thành một nhân duyên vô cùng quý giá đối với Kang Ha-joon.