Lịch update : thứ 2, thứ 6
"ừm."
"Khử trùng xong rồi ạ. Vậy thì bây giờ con sẽ bôi thuốc nhé. Thuốc này sẽ loại bỏ những vi khuẩn xấu trong vết thương."
Ha-neul còn nói cho anh biết thuốc có vai trò gì, Kang Ha-joon bất giác lắng nghe lời bé.
Kang Ha-joon ngạc nhiên nhìn sự tỉ mỉ của Ha-neul khi cậu bé lấy tăm bông ra và nặn thuốc mỡ lên trên.
"Đây ạ, thuốc này hơi dính đấy ạ."
Eun-yul khoanh tay đứng phía sau quan sát cảnh Ha-neul diễn tả cảm giác đặc trưng của thuốc mỡ là dính và bôi thuốc bằng tăm bông. Vì không cần cậu chữa trị nên cậu chỉ nhìn Kang Ha-joon, đôi mắt cậu nheo lại như thể đang suy nghĩ xem anh đã bị thương ở đâu.
"Sắp xong rồi nên chú cố gắng chịu đựng một chút nhé. Cuối cùng là con sẽ dán cái này để ngăn chặn vi khuẩn xấu xâm nhập ạ."
Kang Ha-joon khựng lại khi vô tình nhìn vào thứ mà đứa trẻ đang cầm trên tay trong khi lắng nghe lời cậu bé. Một miếng băng cá nhân dùng một lần màu vàng có hình nhân vật hoạt hình. Anh không thể ngăn cản được sự vụng về của Ha-neul đang chăm chỉ bóc vỏ để dán nó lên vết thương của anh.
Cùng với cảm giác miếng băng cá nhân màu vàng dán lên mặt, Kang Ha-joon hạ bàn tay mà anh đang lúng túng giơ lên. Vì Ha-neul đã dán cho anh nên giờ có ngăn cản cũng muộn rồi.
"Cái này sẽ bảo vệ chú, nên chú cứ ngủ một giấc rồi khi tỉnh dậy thì sẽ khỏi thôi ạ. Con chữa trị xong rồi ạ."
"Cảm ơn con."
Kang Ha-joon cảm thấy mình nên dùng kính ngữ với Ha-neul nên anh đã làm như vậy, Ha-neul vui vẻ dọn dẹp hộp cứu thương rồi đi cất về chỗ cũ.
"Ha-neul làm giỏi đúng không ạ?"
Chỉ còn lại hai người nên Eun-yul hỏi với giọng phấn khích hơn lúc nãy. Cậu cảm thấy tự hào vì Ha-neul đã cho anh thấy cậu bé giỏi đến mức nào.
Kang Ha-joon gật đầu và xoa miếng băng trên gò má. Những chuyện vừa xảy ra quá kỳ diệu nên anh cảm thấy như cuộc ẩu đả mà anh đã trải qua với ai đó đã trở nên xa vời.
"Sau này nếu bị thương thì cứ nhờ Ha-neul chữa trị cho mà xem. Thằng bé sẽ thích lắm đấy."
Eun-yul nhìn Kang Ha-joon với tâm trạng bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Lúc nãy cậu còn không biết mình nên nhìn anh với vẻ mặt nào, nhưng có chuyện xảy ra nên may mắn khoảnh khắc đáng lẽ ra đã gượng gạo đó đã trôi qua mà không có vấn đề gì lớn.
"Anh sẽ báo đáp Ha-neul như thế nào đây?"
Kang Ha-joon vẫn còn đang xoa miếng băng và hồi tưởng lại việc Ha-neul đã chữa trị cho anh nên Eun-yul thở dài.
"Nếu anh thấy áy náy quá thì ngày mai đến đón cậu bé ở trường mẫu giáo đi."
"Ở trường mẫu giáo á?"
Eun-yul do dự không biết nên nói như thế nào với Kang Ha-joon đang nhìn cậu như thể muốn cậu giải thích chi tiết hơn rồi cậu mở miệng.
"Ha-neul bảo ngày mai bé không muốn đi xe buýt của trường mẫu giáo. Vậy nên bé bảo nếu có thể thì anh đến đón bé được không…… nhưng anh không cần phải ép buộc đâu. Nếu anh bận thì không cần phải đi đâu. Tôi luôn nói rằng anh không cần phải nghe theo tất cả những gì Ha-neul nói đâu. Chỉ cần anh giải thích rõ ràng cho bé là……."
"Tôi sẽ đi."
"Không cần phải quyết định nhanh như vậy đâu."
Eun-yul lại bối rối trước thái độ quyết định như thể không cần phải suy nghĩ của Kang Ha-joon.
"Anh thực sự sẽ đi sao ạ?"
Kang Ha-joon dễ dàng gật đầu khi thấy cậu vẫn không thể xua tan được sự nghi ngờ.
"Nếu em cho tôi biết trường mẫu giáo ở đâu thì tôi sẽ đến."
"Là trường mẫu giáo Bi-sang ạ."
Eun-yul chấp nhận tình hình với vẻ hơi ngơ ngác, cậu nghĩ tốt thôi cứ cho là mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, anh ấy nói sẽ đi nên cũng không tệ. Lúc đó Kang Ha-joon lại hỏi.
"Tôi mua hoa mang đi có được không?"
"……Bộ Anh đi dự lễ tốt nghiệp ở đâu à?"
Chỉ cần đến đón thôi mà cần gì phải mang hoa.
"Cậu thực sự không đi xe thỏ à?"
"Ừ."
Một cậu bé hỏi Ha-neul trong khi các bạn nhỏ khác đang tụ tập chơi với nhau khi bố mẹ đến đón.
"Nhưng bố cậu bảo là bố cậu bận mà."
"Hôm nay sẽ có người khác đến đón mình."
"Ai? Bà à?"
Có vẻ như cậu bé này rất hiểu Ha-neul nên cậu cứ liên tục đặt câu hỏi. Sau đó, cậu bé lén lút ngồi xuống bên cạnh Ha-neul và hỏi.
"Hay là mẹ tớ đến đón rồi tớ với cậu cùng về nhà tớ chơi nhé? Nhà tớ có nhiều sữa trắng mà cậu thích đấy, sao cậu không đến đi."
"Không được."
"Oaa. Nhà tớ có nhiều sữa trắng mà cậu thích mà, sao cậu không đến chứ? Tớ sẽ bảo mẹ tớ bảo bố cậu ở Soon-yi-ne cho cậu nhé."
Có vẻ như lý do cậu bé quan tâm đến Ha-neul là vì cậu muốn chơi với cậu bé.
"Nếu không thì chơi với tớ đi. Đi mà? Tớ sẽ bảo mẹ tớ bảo bố cậu ở Soon-yi-ne cho cậu nhé."
"Không được."
Tuy nhiên, Ha-neul không chỉ kiên quyết từ chối mà cậu bé còn đi hẳn sang một bên để chơi trò chơi khác.
Thấy vậy, cậu bé dường như rất buồn, mắt cậu bé rưng rưng như sắp khóc, Ha-neul đột nhiên quay phắt lại.
"Bây giờ tớ chơi máy xúc đấy, cậu chơi không?"
"……Chơi."
Cậu bé nhìn thấy Ha-neul đang cầm món đồ chơi mà cậu thích nhất và cậu bé đã sụt sùi đến gần một cách ngoan ngoãn.
"Vậy thì chơi với tớ đến khi nào chúng ta phải về thì thôi nhé."
"Ừ."
Cậu bé dường như đã tìm lại được nụ cười và vui vẻ dùng máy xúc để đào đất khi Ha-neul đáp lại một cách người lớn.
"Đáng yêu chết mất thôi."
Giáo viên chủ nhiệm của hai đứa trẻ mỉm cười thầm thì. Ha-neul được yêu thích nhất trong lớp Ki-ppeum (Niềm vui). Cậu bé không chỉ chăm sóc bọn trẻ rất tốt mà còn là người đầu tiên chạy đến nếu có bạn nào cần giúp đỡ.
Khi học, cậu bé cũng chăm chú lắng nghe lời giải thích của giáo viên và sau khi tiếp thu nó đầu tiên, cậu bé luôn dạy lại cho những người bạn khác.
Nhờ có cô giáo chủ nhiệm, cô giáo phụ trách và cả Ha-neul cùng nhau dạy tiếng Hàn cho bọn trẻ nên lớp Ki-ppeum đã trở thành lớp biết tiếng Hàn giỏi nhất trong tất cả các lớp 5 tuổi.
Và có một lý do khác không thể bỏ qua trong số những lý do khiến Ha-neul được yêu thích.
Đó chính là khuôn mặt đó.
Trẻ con đều dễ thương cả. Nhưng Ha-neul đặc biệt dễ thương hơn những đứa trẻ khác. Không phải ý nói là cậu bé có vẻ ngoài đẹp hơn mà là mỗi khi cậu bé cười, cậu bé thực sự mở to miệng và cười rạng rỡ, và khi cậu bé nhìn bạn bè, đôi mắt cậu bé lấp lánh.
Vì vậy, bọn trẻ càng quý Ha-neul hơn. Vì Ha-neul cười tươi hơn, lắng nghe chăm chú hơn và nhìn chúng với đôi mắt lấp lánh nên bọn trẻ đã phản ứng tốt hơn.
"Nhìn khách quan thì cậu bé cũng rất dễ thương nữa."
Không biết cậu bé đã thừa hưởng vẻ đáng yêu như thế nào từ người bố. Vì vậy, giáo viên chủ nhiệm rất quý Ha-neul.
"Ơ? Có vẻ như có ai đó đến kìa."
Giáo viên chủ nhiệm đứng dậy khi nghe thấy tiếng chim hót, âm thanh phát ra khi phụ huynh nhấn nút. Hôm nay là lượt cô giúp bọn trẻ tan học và đưa chúng đến cho bố mẹ. Đặc biệt là khi hướng dẫn bọn trẻ tan học, có cả những đứa trẻ không thuộc lớp Ki-ppeum nên việc biết rõ phụ huynh đến đón ai là rất quan trọng.
Cô đã tự tin nhận ra hầu hết khuôn mặt của phụ huynh nên cô dừng lại khi nhìn thấy một người đàn ông mà cô chưa từng thấy trước đây.
Có phải vì đối phương rất đẹp trai không? Cô cũng là con gái nên không phải là cô không có cảm quan về mặt thẩm mỹ. Tuy nhiên, cô đã ngạc nhiên hơn vì một điều gì đó khác hơn là khuôn mặt đẹp trai nên mạch suy nghĩ của cô đã ngừng lại trong giây lát.
Đôi khi có những trường hợp như vậy. Có những trường hợp mà người ta chỉ cần nhìn vào khuôn mặt là biết đó là bố mẹ của ai, dù họ không nói là bố mẹ của ai. Tất nhiên, phải trải qua các thủ tục và xác nhận thì mới cho bọn trẻ về, nhưng có những lúc bố mẹ đến trông giống hệt như con cái của họ.
Bây giờ chính là trường hợp đó.
Khuôn mặt đó khiến cô không thể không biết ngay cả khi cô không nhận được cuộc gọi trước từ bố của Ha-neul rằng có một người tên là Kang Ha-joon sẽ đến đón cậu bé.
‘Bố của Ha-neul đến rồi sao’
Cô thì thầm một mình rồi muộn màng chào hỏi.
"Xin chào."
"Tôi là Kang Ha-joon. Tôi đến đón Ha-neul."
Người đàn ông có khuôn mặt giống hệt Ha-neul đưa giấy phép ra vào trường mẫu giáo do Eun-yul đưa cho mình, cô giáo nhìn Ha-neul và gọi.
"Ha-neul ơi, bố đến rồi."
Trước đây cô nghĩ rằng Ha-neul giống bố của cậu bé đã nắm tay cậu bé đến, nhưng đó chỉ là ảo giác thôi.
Cô gật đầu khi nhìn hai khuôn mặt của hai bố con khi Ha-neul đeo cặp sách chạy đến ôm người đàn ông.
‘Ha-neul giống bố thật đấy.’
Sao hai người có thể giống nhau đến vậy chứ.
"Con có vui không khi được chú đón?"
"Vâng ạ."
Ha-neul trả lời câu hỏi của Kang Ha-joon trong khi vuốt ve con búp bê treo trên dây an toàn. Giọng cậu bé rất lớn và tràn đầy sức sống như thể cậu bé thực sự rất vui.
"Vậy à."
Kang Ha-joon cũng cảm thấy vui hơn một cách vô cớ khi Ha-neul thích. Anh xoa miếng băng mà Ha-neul đã tự tay dán cho anh vào buổi sáng và ngồi vào ghế lái.
"Lần sau chú có đến đón con nữa không?"
"Vâng ạ!"
Ha-neul trả lời lớn tiếng vì thích.
"Con thích được chú đón hơn là đi xe thỏ à?"
Eun-yul đã nói quá nhiều về xe thỏ nên Kang Ha-joon cũng thốt ra từ đó một cách tự nhiên. Ha-neul nghiêng đầu hết bên này đến bên kia như thể đang suy nghĩ gì đó trước câu hỏi của Kang Ha-joon.
"Con cũng thích đi xe thỏ ạ."
"Vậy à?"
"Vâng ạ. Nhưng mà con muốn cho người khác xem chú đến đón con ạ."
"Con muốn cho người khác thấy chú đến đón con sao?"
Ha-neul gật đầu. Nhìn khuôn mặt ngây thơ đó, lòng Kang Ha-joon nặng trĩu. Trong suốt thời gian qua, Ha-neul đã đi xe buýt của trường mẫu giáo tan học và có vẻ như cậu bé đã mong muốn bố đến đón mình như những đứa trẻ khác.
"Chú sẽ thường xuyên đến đón con."
"Thật ạ? Nhưng nếu chú bận thì chú không cần phải đến đâu ạ. Con đi xe thỏ cũng không sao ạ."
Kang Ha-joon không thể dễ dàng lên tiếng trước dáng vẻ trưởng thành quá mức của một đứa trẻ 5 tuổi.
"ừm…… chú……"
"Con cảm ơn chú ạ."
Ha-neul vội vàng trả lời trước khi Kang Ha-joon nói xong.
"Con lại phải khoe với cô giáo rồi."
Có vẻ như cậu bé sẽ lại nắm tay Kang Ha-joon và vung vẩy lên xuống như lúc nãy. Dù vậy, Kang Ha-joon cũng không hề ghét. Anh có thể đến đón đứa trẻ bất cứ lúc nào để Ha-neul có thể cười.
"Vậy thì về nhà thôi."
Hôm nay hai bố con sẽ ở nhà đợi Eun-yul.
"Hay là chúng ta nấu cơm sẵn nhé ạ?"
“ừm…… ý kiến hay đấy."
Kang Ha-joon vừa suy nghĩ xem có món gì mà Ha-neul có thể làm được vừa trả lời. Anh muốn làm mọi điều mà Ha-neul muốn, nếu có thể. Dù anh không cần phải làm tất cả những điều đó, và Eun-yul cũng nói rằng nếu có chuyện gì không được thì cứ nói với Ha-neul, nhưng anh muốn làm việc gì đó như nấu ăn cùng nhau.
"Vậy thì chúng ta làm món gì ạ?"
"Ừm…… salad ạ."
Kang Ha-joon nhìn Ha-neul qua gương chiếu hậu, cậu bé giơ cả ngón trỏ lên và nói với vẻ vô cùng phấn khích.
"Con với bố hay làm salad ăn lắm ấy. Bố hay bỏ những trái cây và rau mà con thích vào đấy ạ."