Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 60

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Có vẻ như tiêu hóa được rồi……."

Rồi cậu xoa bụng và rời khỏi bếp mà không hề liếc nhìn Kang Ha-joon dù chỉ một lần và đi vào phòng.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại và cắt đứt cậu với Kang Ha-joon, Eun-yul thở mạnh một hơi mà cậu đã kìm nén bấy lâu nay. Cậu suýt nữa thì ngã khụy xuống và định dựa vào cửa thì cậu chợt nghĩ đến Kang Ha-joon đang ở bên ngoài. Kang Ha-joon sẽ nhận ra nếu cậu dựa vào cửa. Cuối cùng, Eun-yul duỗi tay ra và dựa vào bức tường bên cạnh, lẩm bẩm với khuôn mặt ngơ ngác như người mất hồn.

"Cái gì vậy chứ."

Eun-yul đưa bàn tay run rẩy lên ngực mình.

Trái tim cậu đập quá mạnh, như thể sắp nổ tung đến nơi vậy. Eun-yul ôm chặt ngực và cố gắng trấn tĩnh lại thì cậu nhớ lại khoảnh khắc cậu đặt tay lên ngực Kang Ha-joon khi nãy. Có lẽ trái tim anh đã đập như thế này…….


Cùng với tiếng cửa đóng lại, Kang Ha-joon ngẩng đầu lên. Anh nhìn cánh cửa với trái tim đang đập nhanh từ lúc nào không hay. Khi anh nhớ lại việc người vừa bước vào kia đã đặt tay lên trái tim mình, anh không thể nào bình tĩnh lại được.

Kang Ha-joon thở ra để cố gắng xoa dịu tâm trạng phấn khích của mình. Tuy nhiên, dù lý trí mách bảo anh phải bình tĩnh lại, nhưng cơ thể anh cứ liên tục phản ứng khác đi.

Dù việc cơ thể không chịu sự chi phối của lý trí có hơi kỳ lạ, nhưng anh không lo lắng. Bởi vì anh có thể đoán được lý do cho sự khác biệt này là gì.

"Khi nhìn cậu, tôi cảm thấy con tim mình hướng về phía thích cậu."

Anh thốt ra những lời mà anh đã từng nói với Eun-yul. Kang Ha-joon bật cười tự giễu khi nhớ lại việc anh đã từng nói rằng anh vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của mình.

Anh thật ngốc nghếch. Anh đã đối xử với Eun-yul trong khi chưa thực sự nhìn thấu trái tim mình.

Việc anh cố gắng cẩn thận để không tiếp cận cậu quá sớm chỉ khiến trái tim anh thêm mơ hồ hơn. Vì anh đã từng có cảm tình với một người khác…… Anh đã thất bại vì nghĩ rằng chỉ cần một chút cảm tình thôi là có thể thành công với đối phương. Lần này, anh cứ ngần ngừ để không hành động vội vàng, và điều đó đã khiến anh không thể nhìn thẳng vào những cảm xúc đã trở nên rõ ràng.

"Tôi thích em mà."

Anh đã thích Sung Eun-yul, người đã nói dối anh một cách vô tư, và đồng thời cũng quan tâm đến anh. Anh đã thích Sung Eun-yul, người đã chia sẻ những gì anh cảm nhận được khi nuôi dạy Ha-neul.

Anh giờ mới nhận ra rằng anh đã rơi vào lưới tình với cậu kể từ khoảnh khắc anh nghĩ rằng cậu thật tuyệt vời và muốn noi theo cậu.

"Mình có thể ngốc nghếch đến vậy sao."

Kang Ha-joon đưa tay lên che trán và khẽ bật cười. Vì anh vẫn chưa chắc chắn, nên ngay cả Sung Eun-yul, dù đã cảm nhận được điều gì đó, cũng đã không thể thể hiện nó một cách chính xác. Tất cả đều là lỗi của anh.

Vậy nên…….

"Mình phải thể hiện ra thôi."

Cả trái tim thật sự của anh lẫn trái tim của Sung Eun-yul đã bị rung động bởi anh.

Kang Ha-joon hạ bàn tay đang xoa bụng xuống và nhặt vỏ thuốc lên. Lúc nào không hay, dạ dày của anh đã thoải mái hơn. Chắc hẳn không phải do tác dụng của thuốc, mà là do anh đã nhận ra được cảm xúc của mình.

Bàn tay của Kang Ha-joon di chuyển từ dưới bụng lên rồi dừng lại ở ngực. Vị trí mà Sung Eun-yul đã chạm vào nhói lên như thể có một vết sẹo còn bỏng rát.


Ha-neul đang ngồi chơi trên cái chum ở sân nhà hàng, đã lâu rồi cậu mới được chơi lại ở đó. Nắp chum không khác gì một cái ghế đối với Ha-neul. Nó vừa giúp cậu không bị dính bẩn vào mông, vừa có chiều cao vừa phải nên cậu rất thích.

"Đất lún sâu quá."

Nghe nói rằng gần đây các chú đã đào chỗ này, có lẽ nhờ vậy mà khi cậu dùng cành cây chọc vào thì nó rất dễ dàng lún xuống. Bình thường đất rất cứng nên dù cậu bé có dùng sức vẽ thì cũng không vẽ được, nhưng bây giờ hình vẽ hiện ra rất rõ theo ý muốn của bé.

"Nếu bố ăn ba cái trong số mười cái kẹo sô cô la thì……."

Ha-neul đang viết phép cộng, trừ mà gần đây cậu rất quan tâm thì cậu nhìn thấy bóng râm đổ lên trên chữ và ngẩng đầu lên. Đó là một người đàn ông cao lớn.

"Xin chào."

Cậu cất lời chào vì tất cả những người đến nhà hàng Sooni đều là khách. Đó là một người trẻ tuổi, gần bằng tuổi bố.

"Chào con. Con chơi một mình ở đây à?"

"Vâng."

"Bố mẹ con đâu?"

"Bố với bà đều đang làm việc ạ."

Khi Ha-neul vừa nói vừa chỉ vào nhà hàng, người đàn ông ngẩng đầu lên và nhìn vào nhà hàng. Im Bong-soon đang thanh toán ở quầy tính tiền, và Eun-yul đang bận rộn bưng bê khay thức ăn. Người đàn ông nhìn cảnh đó rồi lại cúi xuống nhìn Ha-neul.

"Bố con tên là Sung Eun-yul à?"

"Chú là ai ạ?"

Ha-neul tò mò hỏi vì câu hỏi của chú khác với những vị khách khác. Chú ấy là bạn của bố sao?

Chú ấy trông khác rất nhiều so với chú Namgoong và chú Park Joo đã đến lần trước. Dù sao thì gần đây số lượng bạn của bố đang tăng lên, nên chắc lần này cũng vậy thôi.

"Tôi…… Tôi là."

Người đàn ông im lặng một lúc và nhìn Ha-neul rồi nói.

"Hyun Je-ha."

Hyun Je-ha ban đầu định đến gặp Kang Ha-joon. Và sau khi xác nhận rằng người mà Kang Ha-joon đang gặp là Sung Eun-yul, cậu ta định nói rằng người đó chắc chắn sẽ không được lòng Kang I-heum, tức là bố của Kang Ha-joon.

Ngay từ khi biết người mà anh ta đang gặp là Sung Eun-yul, cậu ta đã nghĩ rằng điều đó là vô lý. Anh ta không tìm một đối tượng có điều kiện tốt hơn mình, mà lại là Sung Eun-yul của ngày xưa.

'Dù thế nào đi nữa thì cũng không phải là Sung Eun-yul chứ.'

Cậu ta đã từng bị người đó làm phiền bằng cách lợi dụng mối quan hệ một đêm với Kang Ha-joon mà. Cậu ta thực sự không thể hiểu được việc anh ta đã gặp lại người đó trong khi biết rõ người đó ích kỷ đến mức nào. Tuy nhiên, cậu ta không thể chỉ phớt lờ sự việc đã xảy ra vì cậu ta không tin nó.

Vì vậy, Hyun Je-ha đã thay đổi suy nghĩ. Cậu ta quyết định gặp Sung Eun-yul thay vì Kang Ha-joon.

'Ha-joon sẽ không nói đâu.'

Thay vì nghe điều gì đó từ anh ta, thì đến gặp Sung Eun-yul sẽ dễ dàng hơn trong việc nắm bắt tình hình. Vì người đó luôn bận rộn nói nhảm nhí về bất cứ điều gì liên quan đến Kang Ha-joon, dù chỉ là một chuyện nhỏ. Bởi vì cậu ta nghĩ rằng đó là cách để lật tung ruột gan anh, nên cậu ta không hề nghi ngờ gì rằng lần này cũng sẽ như vậy.

Nhưng khi cậu ta biết được nơi ở của Sung Eun-yul, cậu ta đã nhận được một thông tin rất bất ngờ đi kèm. Sung Eun-yul đó đã có con.

"Lý do không chết là…… Chẳng lẽ là vì mang thai sao?"

Lời nói của Nam goong Hyuk rằng cậu đã ra khỏi nhà trọ mà không chết hiện lên trong đầu cậu ta và tự nhiên kết nối với đứa trẻ.

Và kết quả là đây.

"Xin chào ạ."

Một đứa trẻ giống Kang Ha-joon như đúc đang ngước nhìn cậu ta.

Hyun Je-ha đã tiết lộ tên của mình, ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh nhà hàng Sooni. So với vẻ ngoài tồi tàn thì có khá nhiều khách bên trong, và hai bà cháu đang bận rộn bưng bê thức ăn.

Hyun Je-ha nhìn họ rồi lại nhìn xuống đứa trẻ. Sung Ha-neul, con trai của Sung Eun-yul. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ giống Kang Ha-joon như đúc, Hyun Je-ha chợt thốt ra những lời ác ý.

"Con ở một mình à."

Nếu cậu ta bắt con đi thì có lẽ Sung Eun-yul sẽ buồn lắm đây.

"Chú định bảo vệ cháu ạ?"

Cái bóng hằn trên khuôn mặt của Hyun Je-ha hơi lui đi trước câu trả lời ngây thơ của Ha-neul.

"Chú bảo vệ cháu á?"

"Vì chú đã nói là cháu ở một mình ạ."

"Đó…… Đó là lý do chú phải bảo vệ cháu sao?"

Đáng lẽ cậu ta phải ám chỉ rằng con có thể gặp nguy hiểm mới đúng.

Lúc đó Ha-neul đứng dậy khỏi nắp chum. Dù vậy, chiều cao của cậu vẫn thấp hơn rất nhiều so với Hyun Je-ha nên cậu ta phải nhìn xuống đứa trẻ.

"Chú ơi."

Ha-neul đưa ngón tay ra và chỉ vào một thứ gì đó.

"Và cả chỗ kia nữa ạ."

Khi cậu chỉ sang hướng khác, Hyun Je-ha tò mò nên ngoan ngoãn quay đầu lại để xem. Ba ông lão đang nhìn về phía này với ánh mắt sắc bén dưới tấm biển hiệu mang tên "Siêu thị Sooni". Và ở cửa hàng kim khí Cheol-i, một người đàn ông trung niên đang nhìn cậu ta với dây xích và ống nước vắt trên cả hai vai.

"Vì có người bảo vệ cháu rồi nên chú không cần phải bảo vệ cháu đâu ạ."

Ha-neul chìa hai tay ra và vỗ nhẹ vào một tay của Hyun Je-ha.

"Dù sao thì cháu cũng cảm ơn ạ."

"Ơ……."

Hyun Je-ha lật ngược bàn tay mình. Và bàn tay của Ha-neul và cậu ta chạm vào nhau. Hyun Je-ha nhìn cậu rồi hỏi một cách vu vơ.

"Nếu chú không bảo vệ con thì sao?"

Ha-neul vẫn đang vỗ tay với cậu ta mà không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, Hyun Je-ha chỉ lẩm bẩm một mình.

"Nếu chú định bắt con đi thì sao."

"Chú ơi."

Khi Ha-neul gọi, Hyun Je-ha ngước mắt khỏi bàn tay và nhìn vào mắt Ha-neul.

"Cháu thấy chú là người có đôi mắt đẹp nhất trong số những người mà cháu từng gặp đó ạ. Wow, đẹp thật đấy."

"Mắt…… Đẹp à?"

"Mắt của bố cháu thì đẹp trai, còn mắt của chú thì đẹp ạ."

"Nhưng chú……."

Việc cậu ta nói rằng cậu ta sẽ bắt Ha-neul đi chỉ là sự ác ý thuần túy. Cậu ta cảm thấy tồi tệ vì có cảm giác như bị Kang Ha-joon phản bội, và khi cậu ta gặp Ha-neul với tâm trạng đó, cậu ta đã không thể nhìn cậu bằng ánh mắt thiện cảm.

Nhưng một câu nói của đứa trẻ nói rằng mắt cậu ta đẹp đã làm tan chảy trái tim Hyun Je-ha.

"Con thực sự là con trai của Sung Eun-yul sao?"

Không thể nào một đứa trẻ xinh đẹp như vậy lại có thể sinh ra từ người đó được.

Khi Hyun Je-ha nói như thể không thể tin được, Ha-neul dùng ngón tay ấn vào má mình và suy nghĩ theo cách riêng của mình.

"Nếu Sung Eun-yul là một người đẹp trai, hay cười và giỏi tung con lên cao thì chắc chắn là bố cháu ạ."

Cậu ta chỉ nhớ khuôn mặt cậu  với đôi mắt dữ tợn. Hơn nữa còn tung con lên cao nữa à?

"Chú không biết gì về chuyện đó cả."

Hyun Je-ha lắc đầu. Cậu ta không thể nào nói với Ha-neul về con người thật của Sung Eun-yul mà cậu ta biết. Vì cậu ta cảm thấy khó chịu khi có cảm giác như vừa nói điều gì đó không nên nói với Ha-neul, nên Hyun Je-ha càng kiệm lời hơn.

"Tên bố cháu là Sung Eun-yul thật mà……."

Ha-neul cũng dao động theo khi Hyun Je-ha tỏ vẻ bối rối. Vì vậy, bầu không khí gượng gạo giữa cả hai ngày càng lớn hơn khi cuộc trò chuyện không thể đi đến kết luận rõ ràng nào.

"Ha-neul à!"

Một tiếng gọi lớn tên Ha-neul. Hyun Je-ha lấy lại vẻ mặt đã thả lỏng khi cảm nhận được sự cảnh giác, giận dữ và bối rối ẩn chứa trong tiếng gọi đó.

"Bố ơi!"

Ha-neul quay lại nhìn Eun-yul và vui vẻ gọi.

"Lại đây."

Eun-yul thường sẽ cười và đón nhận cậu , nhưng lần này cậu đã đưa tay về phía Ha-neul với ánh mắt cứng đờ. Ha-neul hầu như chưa bao giờ bị mắng ngoại trừ những lúc bị thương, đã nhanh chóng chạy đến chỗ Eun-yul vì quá sốc. Và ngay khi nắm lấy tay Ha-neul, Eun-yul đã che chắn đứa trẻ nhỏ bé bằng cách kéo cậu ra sau lưng mình.

Eun-yul duỗi tay ra phía sau và nắm chặt lấy vai nhỏ của Ha-neul. Cậu run rẩy khắp người chỉ khi nghĩ đến việc Ha-neul vừa đối mặt với ai.

"cậu……."

Eun-yul cố gắng ép ra giọng nói khó nhọc.

"Lâu rồi không gặp nhỉ."

Hyun Je-ha đút tay vào túi và chào Eun-yul bằng một lời chào khô khan.

"Tôi cứ tưởng sẽ không nhận ra đấy."

Hyun Je-ha không hề tỏ ra bận tâm gì khi biết rằng Eun-yul đã nhận ra cậu ta ngay lập tức từ ánh mắt cảnh giác của cậu.

Đúng như lời Hyun Je-ha nói, Eun-yul có thể đã không nhận ra cậu ta vì đây là lần đầu tiên cậu gặp lại cậu ta sau một thời gian dài. Không, trên thực tế, nó không chỉ là "lâu" thôi đâu. Eun-yul hiện tại đang nhìn thấy cậu ta lần đầu tiên.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo