Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 59

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Eun-yul lấy cái bát đựng trứng đã đánh tan và đặt trước mặt Kang Ha-joon.

"Anh đập trứng hộ tôi nhé."

Kang Ha-joon hít một hơi thật sâu rồi nhặt một quả trứng lên, Eun-yul lấy cái rây và đặt lên trên bát.

"Lọc qua rây một lần thì sẽ mềm mịn hơn đấy ạ. Cho thêm sữa vào thì sẽ càng mềm mịn hơn nữa."

Kang Ha-joon ngoan ngoãn làm theo sự hướng dẫn khéo léo của Eun-yul. Và Ha-neul đang nhìn hai người họ, lắc lắc đôi chân trước sau với vẻ mặt đầy mong đợi.


"Nguyên liệu chín hết rồi nên anh đổ trứng vào được rồi ạ."

Theo chỉ thị của Eun-yul, Kang Ha-joon nhanh chóng đổ trứng đã đánh tan trước đó vào chảo, nơi có thịt, hành tây, cà chua, v.v. đang nóng lên.

"Nóng lắm nên từ từ thôi……."

Hơi vội nên hành động của anh trở nên nhanh  hơn, Eun-yul nắm lấy tay Kang Ha-joon và điều chỉnh lượng trứng đổ vào.

Không biết là do sức nóng hay do tay của Eun-yul chạm vào, Kang Ha-joon cảm thấy tay cầm bát của mình nóng ran.

"Bây giờ, khi thấy nó bắt đầu đông lại, thì từ từ khuấy đều lên. Và……."

Eun-yul nhìn Kang Ha-joon đang làm một mình rồi nắm lấy tay anh đang cầm chảo.

"Nghiêng chảo thế này và cuộn trứng lại thì!"

Kang Ha-joon như người mất hồn, làm theo mọi động tác của Eun-yul đang dùng thìa để thu trứng lại và tạo hình cho nó.

"hai người là đồng đội của nhau ."

Kang Ha-joon từ từ nhận ra tình hình của mình khi nghe thấy lời cảm thán của Ha-neul khi nhìn hai người đang cùng nhau làm trứng ốp la.

Anh đang làm bữa tối cùng với Eun-yul, và một đứa trẻ rất dễ thương đang ngồi trước mặt cả hai và xem họ làm. Khoảnh khắc bình yên ấy đang làm tan chảy trái tim anh.

Giờ đây, Kang Ha-joon hoàn toàn chấp nhận những gì mình đang cảm nhận và không giấu nụ cười chân thành đang dâng lên.

"Thật tốt."

"Anh thích nấu ăn ạ?"

Eun-yul đang chuyển món trứng ốp la sang đĩa và ngước lên nhìn Kang Ha-joon. Cậu định xem anh thích cái gì, nhưng cậu lại chạm mắt Kang Ha-joon đang nhìn mình.

Họ đã từng nhìn nhau gần như vậy chưa? Vai chạm vai và tay nắm tay.

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Kang Ha-joon, nên cậu cảm thấy đặc biệt sâu thẳm, đang nhìn Eun-yul. Vì cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt đó mà Eun-yul đứng chết trân tại chỗ.

"tôi thích khoảnh khắc này, tôi thích tất cả mọi thứ."

"……Có gì mà thích đến vậy chứ."

Eun-yul có thể thoát khỏi ánh mắt của anh nhờ vào lời nói của Kang Ha-joon, cậu lẩm bẩm một cách vô cớ và chuyển đĩa trứng ốp la. Trong khi cậu đặt đĩa trước mặt Ha-neul và lấy canh hầm riêng và nhiều món ăn phụ khác ra, Kang Ha-joon mang món salad đã chuẩn bị sẵn ra.

Ha-neul nói khi nhìn hai người đang tự tìm việc để làm và di chuyển.

"Bố và chú giống như robot vậy."


Cậu không biết mình đã ăn cơm với tinh thần nào nữa. Eun-yul đặt cái cốc nước đã uống hết xuống và ấn mạnh vào vùng thượng vị của mình.

"Ăn cơm nhà xong mà cũng bị khó tiêu à."

Chẳng có lý do gì để cậu bị khó tiêu cả, nhưng hôm nay cậu đã nhận ra rằng chuyện đó có thể xảy ra tùy thuộc vào việc cậu đang ở cùng với ai.

"Không phải mình ăn cơm cùng nhau một hai lần đâu, sao lại thế này nhỉ."

Tất cả chỉ là một bữa tối bình thường như mọi khi…….

"Sao tim mình lại đập nhanh thế này."

Eun-yul hít thở sâu vài lần nhưng mọi chuyện vẫn không khá hơn. Cậu cũng biết rằng vấn đề này không thể giải quyết chỉ bằng cách hít thở.

"Thật ra là mình…… đã phải lòng người đó rồi sao?"

Thật sự là vì một lý do chẳng có gì to tát như lời bà đã nói sao?

"À, đúng rồi. Việc yêu một ai đó đâu phải là chỉ xảy ra khi thế giới diệt vong……. Hả? Mình vừa nói gì vậy?"

Cậu đã nói là "phải lòng". Eun-yul lắc đầu như thể điều đó là không thể. Rồi cậu lại ấn mạnh vào vùng thượng vị của mình.

"Trứng ốp la là món ăn cứng đến vậy à? Sao nó không chịu xuống thế."

Eun-yul cảm thấy như trứng ốp la đang chặn đường ở giữa và không cho các thức ăn khác xuống, cậu đấm vào ngực mình vài lần rồi đứng dậy.

"Mình phải uống thuốc tiêu hóa rồi đi ngủ thôi, nếu không thì……."

Cậu cảm thấy mình không thể ngủ được nếu cứ để vậy, nên Eun-yul ra khỏi phòng và vừa bước vào bếp.

"Thuốc ở đâu nhỉ."

Trong hộp cứu thương mà Ha-neul có chỉ có thuốc tiêu hóa dành cho trẻ em. Vì vậy, cậu đang tìm kiếm loại thuốc mà người lớn có thể uống thì giọng nói của Kang Ha-joon vang lên từ phía sau.

"cậu tìm gì vậy?"

Eun-yul giật mình vì giọng nói trầm ổn đột nhiên vang lên, cậu vội vàng quay người lại và nhìn Kang Ha-joon.

"À……. Sao anh lại ra đây?"

Khi Kang Ha-joon xoa bụng và trả lời, Eun-yul đảo mắt qua lại một lúc rồi thành thật trả lời.

"tôi ra để tìm thuốc tiêu hóa."

"Nếu là thuốc tiêu hóa thì ở đây này."

Kang Ha-joon đến bên cạnh Eun-yul và kéo một cái ngăn kéo ra. Rồi anh xem qua một vài cái hộp rồi lấy một cái ra và đưa cho cậu.

Eun-yul cầm lấy nó và do dự thì chợt nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Kang Ha-joon. Cậu nghĩ rằng mặt anh vẫn ổn cho đến lúc nãy…….

"Anh không tiêu hóa được à?"

"……."

Đúng là như vậy.

Có lẽ anh ra đây để uống nước vì không tiêu hóa được. Eun-yul xé thuốc tiêu hóa ra và đưa cho Kang Ha-joon, cậu cũng cầm một gói cho mình.

"Uống rồi đi ngủ đi ạ."

Kang Ha-joon nhìn viên thuốc trắng nằm trên lòng bàn tay rồi lắc đầu.

"Sẽ ổn thôi mà."

"Đến khi nào thì ổn ạ? Nếu anh định chịu đựng hết thì sao anh còn mua thuốc làm gì?"

"Cái đó thì……."

Câu nói phía sau đã biến mất, nhưng cậu không cần phải nghe cũng biết. Anh đã mua nó như một loại thuốc dự phòng cho cậu.

"Nếu đến sáng mai mà anh vẫn khó chịu thì sao ạ? Anh định cau có trước mặt Ha-neul à?"

Trước những lời cằn nhằn của Eun-yul, Kang Ha-joon đặt hai cái cốc cạnh nhau và lần lượt rót nước vào. Rồi anh đưa cho Eun-yul một cốc và cầm một cốc.

"Anh đã suy nghĩ đúng đắn đấy."

Eun-yul mỉm cười và định uống thuốc thì chợt nảy ra một ý nghĩ và lại nhìn Kang Ha-joon.

"Sao chúng ta lại thế này sau khi ăn cơm nhà nhỉ."

Kang Ha-joon vừa nuốt thuốc tiêu hóa xong đã đón nhận câu đùa của Eun-yul một cách rất nghiêm túc và trả lời với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Có lẽ là do chúng ta để ý đến nhau quá?"

Eun-yul đã cho thuốc vào miệng trước, quên cả việc uống nước vì những lời đột ngột của anh. Vừa nãy anh vừa nói gì vậy?

"Uống nước đi đã."

Kang Ha-joon hơi nghiêng cốc nước, và Eun-yul vội vàng uống nước vì vị đắng của thuốc đang tan dần trong miệng. Vị đắng vẫn còn lại trong miệng khiến cậu vô thức cau mày. Lần này là thật sự là do thuốc, nhưng cũng có một phần là do ảnh hưởng của Kang Ha-joon.

"Không phải cái này sẽ tan hết trước khi nó xuống đến dạ dày đấy chứ ạ?"

Eun-yul cầm gói thuốc lên và kiểm tra đi kiểm tra lại. Thực ra cậu chỉ đang giết thời gian bằng cách làm việc khác vì cậu không biết phải phản ứng thế nào với những gì Kang Ha-joon vừa nói.

"‘Để ý đến…… nhau?’"

Cậu khó có thể chấp nhận những lời của Kang Ha-joon. Thậm chí Kang Ha-joon còn không chỉ nói riêng về bản thân anh. Anh đã nói là "nhau".

"Trong suốt bữa ăn, tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào cậu. Cuối cùng thì tôi bị bệnh…… tôi cảm thấy như không chỉ mình tôi như vậy."

Trong khi Eun-yul không nói gì, Kang Ha-joon đã giải thích thêm về những gì anh vừa nói. Eun-yul nhìn vào gói thuốc trong tay mình. Họ đã chia sẻ thuốc với nhau một cách thân thiện, vì vậy cậu không thể phủ nhận điều đó. Nhưng cậu cũng không dễ dàng thừa nhận nó. Mối quan hệ của họ không phải là một mối nhân duyên được hình thành sau khi không có gì cả. Eun-yul không thể dễ dàng trả lời và chợt nhận ra một điều gì đó nên đã đề cập đến nó.

"tôi thấy chúng ta hơi gần nhau quá thì phải?"

Eun-yul cảm thấy Kang Ha-joon đang ước lượng khoảng cách khi nghe thấy lời nói đột ngột của cậu. Anh không hề lùi lại, nhưng tại sao anh lại phải xem xét chứ?

"Có lẽ khoảng cách này là vấn đề."

Eun-yul tự giải thích lý do vì lông mày của Kang Ha-joon đang nhíu lại như thể anh đang cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa lời nói của cậu.

"Trước đây chúng ta vẫn sống tốt mà. tôi đã sống cuộc đời của mình khi nuôi dạy Ha-neul, và Kang Ha-joon-ssi cũng đã sống cuộc đời của anh."

Đúng như lời Eun-yul nói. Kang Ha-joon đã không hề nghĩ đến Sung Eun-yul dù chỉ một lần kể từ khi họ chia tay.

"Mọi chuyện bắt đầu trở nên rối rắm từ khoảnh khắc chúng ta tình cờ gặp lại nhau."

Kang Ha-joon không thể giãn hàng lông mày đang nhíu chặt vì cảm giác tiêu cực mà từ "rối rắm" mang lại. Tuy nhiên, anh đã không ngắt lời Eun-yul. Thay vào đó, anh chờ đợi để nghe xem Eun-yul định nói gì.

"Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta cứ liên tục để ý đến nhau. Nếu chỉ có vậy thì còn đỡ. Anh còn nói những lời khiến đối phương rung động nữa chứ……."

"cậu đã rung động sao?"

Rồi anh chộp lấy cơ hội một cách hoàn hảo. Kang Ha-joon đã cắt ngang một cách khéo léo để ngăn Eun-yul giải thích nguyên nhân của tình huống kỳ lạ này. Kang Ha-joon đã khuyến khích Eun-yul bộc lộ những cảm xúc đó ra thay vì sắp xếp chúng lại.

"Haizz. Sao tôi lại không rung động chứ. Cho đến giờ anh là người duy nhất nói với tôi những lời như vậy đó Kang Ha-joon-ssi ạ."

Giờ thì không có gì để che giấu cả. Không, ngoại trừ Ha-neul, thì cậu có gì để che giấu bằng cả mạng sống của mình chứ? Cậu biết cốt truyện gốc ư? Cậu đã trở thành Sung Eun-yul ư? Tất cả những điều đó đã qua rồi. Giờ thì cậu đang sống cuộc đời mình với tư cách là Sung Eun-yul mà thôi.

"tôi không hiểu sao Kang Ha-joon-ssi lại nói rằng tôi ngầu nữa. Anh biết những lời đó có ý nghĩa gì với tôi mà lại nói ra vậy?"

Kang Ha-joon đã không trả lời gì, nhưng Eun-yul đã tự trả lời.

"Cho đến giờ mọi người đều thương hại tôi, chỉ có Kang Ha-joon-ssi là người duy nhất nói tôi ngầu, nên tôi thấy rất lạ. Những lời đó cứ ám ảnh tôi suốt cả ngày."

Eun-yul lắc đầu khi nhớ lại lúc đó. Khuôn mặt của Kang Ha-joon khi nói những lời đó vẫn còn hiện lên trong mắt cậu.

Trong khi Eun-yul trút hết mọi tâm tư, Kang Ha-joon nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu. Anh nhìn mọi thứ, từ việc Eun-yul thở dài cho đến biểu cảm bối rối của cậu, rồi anh mở miệng để xác nhận điều gì đó.

"cậu đã phải lòng tôi rồi sao?"

"Wow, anh nói trực tiếp như vậy thì tôi biết trả lời sao đây."

"Chắc là yes hoặc no, một trong hai."

Kang Ha-joon đã đưa ra một câu trả lời đơn giản như thể muốn sắp xếp những cảm xúc phức tạp của Eun-yul lại.

"Hãy nói cho tôi biết. tôi đã làm trái tim cậu rung động sao?"

Đó là một câu hỏi có thể thay đổi suy nghĩ của Kang Ha-joon tùy thuộc vào câu trả lời của Eun-yul. Eun-yul nhìn thấy một tia mong đợi trong đôi mắt của Kang Ha-joon.

Lại nữa rồi. Cậu không nhận ra và khoảng cách giữa cả hai đã bị thu hẹp lại. Cậu tự hỏi khoảng cách này đã gần đến mức này từ khi nào, nhưng sau khi Eun-yul đề cập đến khoảng cách, Kang Ha-joon đã tiến lại gần một cách từ từ mà cậu không hề nhận ra. Eun-yul chỉ biết rằng anh không hề lùi lại và cậu bối rối cắn môi mình.

"Câu trả lời của tôi là……."

Eun-yul đặt tay lên ngực Kang Ha-joon. Bầu không khí ngột ngạt như thể có thể chạm vào nhau đã bùng nổ như thể sắp nổ tung vào khoảnh khắc Eun-yul chạm tay vào người Kang Ha-joon.

"tôi sẽ nói khi nó rõ ràng hơn....."

Cậu đưa ra một câu trả lời trì hoãn không giống như mình thường ngày và quay người đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo