Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Eun-yul đã sốc trước sự thật rằng bữa ăn và ly cà phê với Kang Ha-joon…… thời gian đó khá ngọt ngào. Những cuộc trò chuyện mà cậu và Kang Ha-joon đã có vào rạng sáng, và những sự việc như thế này cứ liên tục xảy ra nên cậu đã bị cuốn vào một cảm giác kỳ lạ và không thể thoát ra được.
"Eun-yul à."
"Vâng? Vâng."
Eun-yul ngượng ngùng ngẩng đầu lên trước tiếng gọi mình.
"Cậu ổn chứ?"
"Cái gì cơ ạ?"
"Tôi có cảm giác như cậu đã rất cứng nhắc khi nhìn tôi vừa nãy."
Eun-yul nhún vai như thể không biết gì cả. Thực ra cậu biết mình đã cư xử như thế nào, nhưng cậu không muốn trao đổi câu chuyện đó.
"Sao anh gọi tôi ạ?"
"Phải thắt dây an toàn chứ."
"À, đúng rồi."
Eun-yul vội vàng kéo dây để thắt dây an toàn, nhưng nó không hoạt động.
"Bình tĩnh đi."
Kang Ha-joon đã không thể chịu được nữa và đặt tay lên vai Eun-yul. Kang Ha-joon đã an ủi cậu như thể cảm thấy người đó đang đứng hình khi tay anh đang che phủ vai cậu.
"Đừng kéo nó một cách vội vàng như vậy mà hãy từ từ kéo nó xuống."
"Ơ…… Vâng."
Eun-yul đã thở ra hai lần và từ từ kéo dây an toàn xuống trước mặt Kang Ha-joon.
"Bố giỏi quá. Bố giỏi quá."
Eun-yul đã khóa dây an toàn trong khi nghĩ rằng cậu đang làm gì vậy vì có cả lời cổ vũ của Ha-neul đang nhìn từ phía sau.
"Làm tốt lắm."
"Có phải tôi vừa được khen vì đã thắt dây an toàn không ạ?"
"Người ta bảo rằng lời khen càng chi tiết thì càng tốt."
"Đúng là như vậy ạ. Tôi đã rất vui."
Eun-yul đã trả lời với ý định từ bỏ một nửa và cho qua một nửa, và Ha-neul đã vỗ tay và thích thú.
Và Kang Ha-joon đã nhận nó một cách vui vẻ trong khi khởi động xe.
"Tôi sẽ khen cậu nhiều hơn trong tương lai."
Cậu đã không có ý là hãy tiếp tục làm vậy. Tuy nhiên, Eun-yul đã chỉ đơn giản là quay mặt về phía đối diện vì cậu không muốn sửa chữa từng thứ một.
"Bố ơi."
"Ừ, Ha-neul à."
"Khi về đến nhà, bố ôm và lăn lộn với con có được không ạ?"
"Được thôi. Bố sẽ làm cho con."
"Mấy lần ạ? Mười lần ạ? Trăm lần ạ?"
"Nếu Ha-neul muốn thì bố sẽ làm cho con cả nghìn lần luôn."
Eun-yul vừa chấp nhận như thể sẽ làm cho cậu bé bao nhiêu lần tùy thích thì Ha-neul đã bật cười lớn như thể đang rất vui.
"Lăn lộn là cái gì vậy ?"
Kang Ha-joon đang im lặng lắng nghe đã hỏi.
"Đó là ám hiệu riêng của con và bố, là lăn lộn và ôm nhau đến trước khi đi ngủ ạ. Còn nhìn vào mắt nhau, trò chuyện và chơi đùa như vậy rồi đi ngủ ạ."
"À……."
Eun-yul đã ngồi thẳng lưng lại khi thấy Kang Ha-joon phản ứng như thể đã hiểu. Chắc chắn rằng thật tốt vì bầu không khí gượng gạo đã không kéo dài quá lâu vì có Ha-neul ở đây.
"Đi tắm rồi làm trên giường nhé."
Eun-yul đã định ôm cậu bé cho đến khi Ha-neul ngủ vì cậu cảm thấy có lỗi vì đã không quan tâm đến con mình hôm nay.
Lúc đó, Ha-neul đã bất ngờ nói với Kang Ha-joon.
"Chú cũng làm cùng con nhé ạ?"
"chú cũng…… cùng sao ?"
Kang Ha-joon đã nhìn Ha-neul qua gương chiếu hậu, và Eun-yul cũng đã liếc nhìn cậu bé.
Anh vừa nghe lăn lộn là gì rồi mà lại bảo anh tham gia vào đó sao.
Eun-yul cũng bối rối không kém Kang Ha-joon nên đã nói với Ha-neul.
"Ha-neul à đó là ám hiệu riêng của chúng ta mà. Vì vậy chú không thể làm cùng được đâu."
"Tại sao ạ?"
"Ừm…… Tại vì nó chỉ dành cho gia đình,..... mà thôi ....."
Eun-yul đã nhìn thái độ của Kang Ha-joon khi cậu nói từ "gia đình". Cậu đang nói rằng anh không phải là gia đình, và điều đó khiến cậu hơi lo lắng.
Vì có quá nhiều thứ liên quan đến mối quan hệ chỉ là sống chung 3 tháng này.
"Vậy thì khi nào con mới là gia đình ạ?"
Eun-yul đã đứng hình và không thể nói gì trước câu hỏi mà Ha-neul vừa ấn ngón tay trỏ vào đôi môi mũm mĩm của mình vừa hỏi.
Câu hỏi khi nào mới là gia đình khó đến mức nào mà lại khó trả lời đến vậy chứ.
"Ha-neul à."
Kang Ha-joon đã gọi Ha-neul thay cho Eun-yul không thể trả lời.
"Vâng, chú ."
"Con có thể chờ một chút được không? Lần sau chú sẽ cố gắng tham gia vào cuộc lăn lộn đó cho bằng được nhé."
Eun-yul đã nhìn Kang Ha-joon một cách đầy mê hoặc.
"Ha-joon…… ssi."
Những gì anh vừa nói có nghĩa là gì, không, cậu có vẻ như đã hiểu đúng rồi, nhưng cậu phải phản ứng lại như thế nào đây…….
"Không cần phải nghĩ vội đâu. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta đi từ từ thôi."
Eun-yul vừa nghe lời Kang Ha-joon vừa nghịch dây an toàn. Cậu đã nhớ lại việc dây an toàn đã không được kéo ra như mong muốn vì bàn tay vội vã của cậu.
Sau khi gặp Sung Eun-yul, Hyun Je-ha đã làm việc như mọi khi. Cậu đã qua loa ăn bữa bằng cà phê. Rồi khi Hyun Je-ha đạt đến giới hạn của việc cầm cự bằng cà phê, cậu đã cố gắng ăn cơm.
Tuy nhiên, điều đó không dễ dàng. Cậu không thể tìm thấy món ăn nào hấp dẫn dù đã cố gắng ăn cơm, và dạ dày cậu đã trào ngược ngay khi đưa vào miệng.
Có lẽ cậu sẽ gục ngã nếu cứ tiếp tục như thế này, Hay là mình đến bệnh viện và tiêm dinh dưỡng nhỉ, cậu chợt nhớ đến món canh giải rượu của Sooni.
Hyun Je-ha nhìn xung quanh. Hầu hết những người ra vào đều là những vị khách lớn tuổi, và số lượng của họ cũng không nhiều.
Cậu đã nhìn xung quanh những nơi khác, nhưng chúng cũng tương tự. Đó là một con phố yên tĩnh với ít người qua lại.
Hyun Je-ha quay người lại hướng về quán canh giải rượu Sooni và xoa cái bụng đói khát của mình.
Cậu không đến vì Kang Ha-joon, nhưng cậu tự hỏi Sung Eun-yul sẽ chào đón cậu với khuôn mặt nào.
Hyun Je-ha từ từ bước vào nhà hàng. Hyun Je-ha đã ngoan ngoãn chờ đợi khi ngồi xuống chỗ ngồi và chờ đợi ai đó đến nói chuyện với mình.
"Lại đến nữa rồi."
Eun-yul đã thở dài thườn thượt khi nhìn thấy Hyun Je-ha đang ngồi như một hòn đảo cô đơn.
"Tôi nghĩ rằng không cần phải hỏi cậu tại sao cậu lại đến quán canh giải rượu nữa đâu."
Eun-yul đã đặt một cốc nước trước mặt cậu ta. Hyun Je-ha chỉ nhìn chằm chằm vào nó, nên Eun-yul đã đẩy cốc lại gần cậu hơn.
"Nếu cậu đi từ Seoul đến đây thì chắc chắn cậu đã giải quyết được hai bữa ăn rồi đấy. Vậy sao cậu lại đến tận đây?"
Cậu đã nói vậy khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch và đôi môi nứt nẻ của Hyun Je-ha.
"……Chuyện là."
"Gì cơ ạ?"
Eun-yul đã cúi người về phía cậu ta vì giọng nói của Hyun Je-ha quá nhỏ.
"Đã 3 ngày rồi. Tôi không ăn cơm."
Hyun Je-ha đã nói trong khi ngước lên và nhìn vào mắt Eun-yul. Eun-yul đã không thể nói gì khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu ta vì cậu đã tiến lại gần ban đầu để nghe giọng nói của cậu ta.
"Uống nước đi đã. Môi cậu nứt hết cả rồi."
Hyun Je-ha từ từ vươn tay ra khi Eun-yul vừa đẩy cốc lại gần cậu. Và Eun-yul đã quay người đi khi cậu ta nhận ra đó không phải là nước suối mà ngước lên nhìn cậu.
"Nó không có gì kỳ lạ đâu. Nó là nước được đun bằng dược liệu mà ông bác sĩ đông y đã đưa cho tôi, nên cậu có thể uống nó."
Cậu đã đun nó rất loãng để Ha-neul cũng có thể uống được, nên Hyun Je-ha đang đói cồn cào có thể uống nó mà không sao cả.
Eun-yul đã đi vào bếp và bực bội đặt khay lên. Cậu đã nghĩ rằng cậu ta gầy khi nhìn thấy cậu ta lần trước, nhưng giờ thì còn hơn thế nữa.
"Sao mấy người lại như vậy hết cả vậy. Đã 3 ngày rồi à? Thật là hết nói."
Cậu không biết tại sao những người có nhiều tiền lại không tự chăm sóc bản thân và ăn uống đầy đủ như vậy. Cậu đang cảm thấy không vui, nhưng cậu không thể chỉ phớt lờ cậu ta, nên Eun-yul đã mang cả nước đun cho cậu ta, và cậu đã thở dài và lấy nồi ra khỏi gầm bồn rửa bát.
Hyun Je-ha chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những món ăn mà Eun-yul đã đặt trước mặt cậu.
"Tôi đã gọi canh giải rượu rồi mà."
"Dù canh giải rượu ở chỗ chúng tôi có mềm đến đâu đi nữa thì nếu bây giờ cậu ăn nó cậu cũng sẽ bị bệnh đấy. Hôm nay cậu ăn cái đó đi."
Eun-yul đã đẩy bát cháo hầm riêng về phía Hyun Je-ha. Và Hyun Je-ha đã so sánh món của mình với của người khác khi Eun-yul đặt từng món ăn kèm có thể ăn kèm với cháo xuống.
"Không được ăn những thứ cay."
Eun-yul đã cư xử như thể không thể được trước việc cậu biết cậu ta đang nhìn với ý nghĩa gì.
"Tôi không có cả kim chi nữa. Nó ngon lắm mà……."
"Nếu cậu muốn ăn nó, thì cậu đã phải chăm sóc bản thân và ăn uống đàng hoàng mỗi bữa rồi chứ."
Eun-yul vừa nhìn cơ thể gầy gò của Hyun Je-ha vừa tặc lưỡi.
"Vậy nên cậu mới nấu cháo cho tôi à? Tôi muốn ăn canh giải rượu."
"Cháo là ngon nhất cho bệnh nhân mà."
"Tôi không phải là bệnh nhân. Tôi chỉ là không ăn vì tôi không muốn ăn cái gì cả thôi. Tôi không ăn cái này. Cho tôi canh giải rượu."
"Cậu…… Suốt thời gian đó cậu đã sống như thế nào nếu cậu muốn ăn canh giải rượu như vậy chứ."
Eun-yul vừa lẩm bẩm như thể coi Hyun Je-ha là đáng thương vừa chợt nhớ ra một điều gì đó.
"Vậy trong thời gian đó cậu đã cầm cự bằng gì nếu cậu không ăn cơm?"
"……Cà phê."
Eun-yul đã không hề bối rối trước tình huống quá rõ ràng và nhìn xuống Hyun Je-ha rồi đột nhiên quay người lại và gọi Im Bong-soon.
"Bà ơi, ở đây có một người không ăn uống đầy đủ mỗi bữa đấy ạ."
"Gì cơ?"
"Cậu ấy bảo là cậu ấy không ăn cơm mà chỉ uống cà phê thôi ạ."
Hyun Je-ha đã tỏ ra bối rối một cách khác thường trước lời mách lẻo của Eun-yul.