Nhân Vật Phản Diện Này Lại Mang Thai Con Của Alpha - Chương 66

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Có lẽ đó không phải là điều đó…….

Có vẻ như cậu không thể nghĩ ra điều gì để nói vì không biết tại sao tình huống này lại xảy ra. Im Bong-soon đã đến gần trong khi Hyun Je-ha không thể thốt ra lời. Bà đã vỗ mạnh vào lưng Hyun Je-ha.

"Ưkh."

Eun-yul đã mỉm cười hài lòng khi Hyun Je-ha nuốt tiếng hét vì cú đánh mạnh đó.

"Tôi đã ghét cái vẻ gầy trơ xương đó rồi, quả nhiên là có lý do."

Im Bong-soon đã nhìn Hyun Je-ha với ánh mắt rất không hài lòng và lại quát lớn.

"Mau cầm thìa lên không thì liệu hồn đấy!"

Trước tiếng quát của bà, Hyun Je-ha đã ngay lập tức cầm thìa lên, và Eun-yul đã quay người đi với một nụ cười toe toét.

"Hôm nay cậu sẽ không được đứng dậy cho đến khi ăn hết cái này đâu."

Hyun Je-ha đã trở thành mục tiêu của Im Bong-soon, đã do dự không biết phải làm gì rồi bất đắc dĩ múc một thìa cháo. Và cậu đã tròn mắt khi cảm nhận được hương vị muộn màng trong khi ăn cháo dưới ánh mắt của Im Bong-soon. Cậu không nói gì nhiều, nhưng việc cậu di chuyển thìa một cách siêng năng là bằng chứng cho thấy nó rất ngon.

"Cảm ơn quý khách."

Eun-yul đã cười khúc khích khi nhìn thấy Hyun Je-ha sau khi dọn dẹp bát đĩa rỗng sau khi chào vị khách đang rời khỏi bàn.

Hyun Je-ha, người đã cư xử như thể sẽ không ăn gì ngoài canh giải rượu, đã ăn hơn một nửa số cháo lúc nào không hay.

"Ừ. Ăn nhiều vào."

Cậu đã không trò chuyện riêng với Hyun Je-ha, nhưng cậu cảm thấy vui chỉ vì thấy cậu ta ăn ngon miệng.

"Bà ơi, chúng ta cũng chuẩn bị ăn cơm đi ạ."

Hyun Je-ha đã dừng thìa lại trên không trung trước giọng nói của Eun-yul. Cậu chợt nhớ ra rằng mình đang ăn cháo do Eun-yul làm.

Cậu đang ăn cháo do người đã ức hiếp mình nấu cho. Vì vậy, cậu không thể tin được, nhưng cháo vẫn ngon. Cậu cảm thấy dạ dày thoải mái và no bụng.

Hyun Je-ha, người đang định múc một thìa cháo nữa, đã lấy điện thoại ra khi cảm thấy rung. Khuôn mặt của cậu đã nở một nụ cười dịu dàng khi xác nhận rằng bố cậu đã gọi.

"Vâng thưa bố."

-Con đã ăn cơm chưa?

"Con đang ăn đây ạ."

-Thật chứ? Con đừng có bảo cà phê là cơm đấy nhé?

Trước câu hỏi nghi ngờ của bố, Hyun Je-ha đã cười nhỏ và nói rằng đó là cơm thật.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Hyun Je-ha đã hỏi một cách vui vẻ vì sức lực của cậu đang dần hồi phục một cách kín đáo rồi vô thức ngẩng đầu lên và nhìn vào bếp khi nghe lời giải thích của bố.

Eun-yul đang ngồi đối diện với Im Bong-soon và ăn cơm, đã cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo cậu. Bất cứ khi nào thìa của cậu ta chạm vào canh giải rượu, cậu đều nhìn theo, và bất cứ khi nào cậu ta múc cơm, cậu cũng đều nhìn theo.

"Sao cậu cứ phải nhìn người khác ăn cơm vậy?"

Hyun Je-ha đã nhìn vào cái bát rỗng được đặt trước mặt cậu khi Eun-yul đã lên tiếng vì không thể chịu đựng được gánh nặng của ánh mắt đó nữa.

"Tôi ăn cháo rồi mà."

"Vậy ai bảo cậu thường ngày không chịu ăn cơm hả."

Nếu cậu ăn những thứ kích thích ngay sau khi nhịn đói như vậy thì cũng không tốt cho dạ dày của cậu. Nghĩ đến cái bụng cứ đổ cà phê vào của cậu, thì có lẽ cậu sẽ phải sống với chứng đau dạ dày mỗi ngày đấy.

"Dù sao thì ăn cháo xong bụng cậu cũng ấm lên rồi còn gì."

Eun-yul đã an ủi Hyun Je-ha khi ăn kim chi củ cải non mà cậu đã muối một cách ngon miệng. Dạo gần đây cậu không hề giải thích cho Ha-neul như thế này, nhưng cậu cảm thấy buồn cười khi đang nói với Hyun Je-ha, nhưng Eun-yul đã không thể ngừng nói.

"Đúng là như vậy. Bụng tôi ấm lên rồi."

Hyun Je-ha đã xoa bụng và gật đầu.

"Nếu cậu ăn xong rồi thì đi làm đi."

Eun-yul vừa vẫy tay chào Hyun Je-ha một cách qua loa vừa đưa chiếc thìa vừa múc cơm về phía Im Bong-soon.

"Bà ơi, cho cháutrứng cuộn."

"Lớn ngần này rồi mà còn chìa thìa xin xỏ thế hả. Này."

Im Bong-soon đã đối xử với Eun-yul như một đứa trẻ và đã cho cậu một miếng trứng cuộn lớn đến mức che phủ cả cơm.

Cậu không biết liệu nó có vừa miệng cậu dù đã há to miệng hay không, nhưng Eun-yul đã tự tin nhét nó vào miệng. Dù trứng cuộn có vướng vào khóe miệng, nhưng có vẻ như cậu không chỉ nhận được một hai món ăn kèm cỡ đại từ Im Bong-soon khi nó nhanh chóng tan ra và đi vào.

"Sung Eun-yul."

Eun-yul vừa nhìn Hyun Je-ha với hai má phồng lên vừa nhai nhồm nhoàm. Cậu tự hỏi liệu cậu ta có gọi cậu vì ghen tị khi thấy cậu ăn cơm hay không, nhưng ánh mắt điềm tĩnh của cậu ta khiến cậu hơi lo lắng.

"Cậu…… Không phải vậy."

"Gì chứ. Sao cậu lại nói giữa chừng vậy?"

Eun-yul nhanh chóng nhai và nuốt cơm và trứng cuộn rồi trả lời, và Hyun Je-ha lại chìm đắm trong ánh mắt đầy lo lắng.

"Cậu đã bảo là cậu không hẹn hò với Ha-joon-ssi mà đúng không? Vậy thì…… cậu thích Kang Ha-joon à?"

"Tôi thích Kang Ha-joon hay không thì tôi cũng không muốn nói với cậu đâu."

"Tại sao?"

Eun-yul lại càng bối rối hơn trước lời đáp ngây thơ của Hyun Je-ha.

"Tại sao ư, ừm……. Dù sao thì tôi cũng không muốn dính líu đến cậu vì những chuyện như vậy nữa, nên cậu đừng hỏi."

"Tôi cũng muốn như vậy, nhưng tôi không thể."

Hyun Je-ha vừa lắc đầu vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Cậu đã ngồi vào chỗ bên cạnh Im Bong-soon, đối diện với Eun-yul và lấy một chiếc thìa mới ra.

Hyun Je-ha đã nhìn chiếc thìa rồi chìa nó ra về phía Im Bong-soon và vẫn im lặng trước ánh mắt kinh ngạc của hai người.

"Cậu cũng muốn à?"

Khi Im Bong-soon cũng đặt miếng trứng cuộn lên thìa của cậu ta, Eun-yul đã vô thức nhìn vào miệng Hyun Je-ha.

Có lẽ cậu ta sẽ há to miệng như mình vì cậu ta không nghĩ rằng miếng trứng cuộn sẽ vừa miệng cậu ta. Cậu đã tò mò đến mức vô thức theo dõi cậu ta.

"Trứng cuộn của bà là to nhất mà."

Hyun Je-ha vừa nhìn miếng trứng cuộn vừa hé miệng một cách nhỏ nhắn. Eun-yul đã đang mong chờ từ lúc nào không hay thì Hyun Je-ha đã không ăn hết miếng trứng cuộn trong một lần mà cắt nó ra và ăn từng chút một.

"À, đúng rồi. Cậu không nhất thiết phải ăn hết trong một lần mà."

Eun-yul đã lẩm bẩm một cách hơi thất vọng rồi chợt nói khi nhìn thấy miếng trứng cuộn chỉ còn lại một nửa trên thìa của Hyun Je-ha.

"Nhưng ăn to một lần thì mới ngon thật sự đấy. Cái cảm giác bong bóng, như đám mây ấy bao phủ và tan biến khắp miệng ấy mới thật sự ngon."

Hyun Je-ha đã chỉ ngước mắt lên nhìn cậu khi nghe lời giải thích của Eun-yul rồi cậu đã há miệng to hơn lúc nãy và cho hết miếng trứng cuộn vào miệng. Cậu đã không phồng má lên nhiều, nhưng Hyun Je-ha chỉ ngậm nó trong miệng một lúc và đảo mắt xung quanh.

"Nhai đi."

Im Bong-soon vừa ra lệnh thì Hyun Je-ha đã di chuyển ngay và tròn mắt ngạc nhiên sau khi nhai vài lần.

"Cậu đã ăn cháo rồi, nên có lẽ cái này là ổn thôi."

Eun-yul đã chấp nhận việc Hyun Je-ha đã tham gia vào bàn ăn trưa của họ và ăn trứng cuộn.

Cậu đã hơi lo lắng vì đã không đối xử tốt với Hyun Je-ha trong khi trò chuyện với Kang Ha-joon, nhưng cậu đã gặp lại cậu như thế này nên thôi vậy.

"Có cơm cháy đấy, tôi đưa cho cậu một ít nhé? Chắc cậu sẽ không ăn nếu tôi bảo cậu mang đi hâm nóng đâu nhỉ?"

Cậu đã có một lượng cơm cháy khá lớn để cho Ha-neul, nên cậu đã nói vậy, nhưng cậu nhanh chóng thay đổi lời nói vì cậu không nghĩ rằng Hyun Je-ha sẽ làm theo lời cậu.

"Cho tôi đi. Tôi sẽ mang nó đi."

"Thật sao? Vậy thì cậu cứ ngồi đợi đi. Tôi sẽ mang ra cho cậu."

Eun-yul đang lo lắng không biết sẽ đựng vào đâu thì Hyun Je-ha đã nói vọng vào lưng cậu.

"Tôi cũng có một điều muốn nói với cậu."

Có lẽ vì giọng nói của Hyun Je-ha quá nhỏ, Eun-yul đã không quay lại mà đi thẳng vào bếp.

Hyun Je-ha, người bất đắc dĩ phải nhìn theo bóng lưng cậu một mình, đã cầm thìa lên lần nữa.

"Cho tôi thêm món khác nữa đi ạ."

"Cậu thích à?"

Im Bong-soon vừa cho thêm trứng cuộn vừa đặt rau cải om lên trên thì Hyun Je-ha vừa nhìn nó vừa gật đầu.

"Có lẽ vậy ạ."

"Nhìn hai đứa không có vẻ gì là quan hệ tốt, có gì mà cậu phải ghen tị chứ."

"Ừm…… Quan hệ của bọn cháu không tốt cho lắm mà là cháu đã bị Sung Eun-yul ức hiếp ạ. Rất nhiều là đằng khác."

"Cái gì cơ?"

Im Bong-soon, người giống như đang đứng về phía Eun-yul, vừa nhăn mặt vừa tặc lưỡi.

"Nhưng cháu đã đến đây vì cháu thấy kỳ lạ là cậu ấy lại quan tâm đến cháu khi cháu gặp lại cậu ấy."

Cậu đã tò mò về con người Sung Eun-yul, bất kể là Kang Ha-joon.

"Cơm cũng ngon nữa."

Hyun Je-ha đã ăn lại trứng cuộn, và có một hương vị khác vì lần này cậu đã ăn cùng với rau cải.

"Tự nhiên cháu lại muốn nói chuyện……."

"Muốn nói gì?"

Eun-yul đã mang hộp cơm trưa đến và đặt trước mặt Hyun Je-ha.

Hyun Je-ha đã không rời mắt khỏi hộp cơm, không phải là hộp đựng mà nhà hàng vẫn thường dùng mà đúng nghĩa đen là hộp cơm mà người ta vẫn thường dùng ở nhà.

"Hãy quan sát anh ấy thật kỹ nhé."

"Quan sát cái gì ạ?"

"Con tim của Ha-joon-ssi."

Hyun Je-ha vừa rời mắt khỏi hộp cơm vừa nhìn vào mắt Eun-yul.

"Sẽ sớm có khoảnh khắc cậu biết rõ liệu anh ấy có thật lòng với cậu hay không thôi. Ai đó đang âm thầm làm chuyện gì đó sau lưng Ha-joon-ssi đấy."

"……Tại sao cậu lại nói cho tôi biết những điều đó ?"

Cậu nghi ngờ động cơ của người yêu cũ của Kang Ha-joon lại đưa ra lời khuyên như thế này.

"Tôi thì……."

Hyun Je-ha đã suy nghĩ một lúc rồi đặt tay lên hộp cơm.

"Tôi đang bắt đầu thích nơi này."

"Cái gì cơ ạ?"

"Ở đây không có pheromone alpha, và tôi có thể ăn cơm ngon miệng nữa."

Eun-yul đã tỏ ra ngày càng kỳ lạ khi Hyun Je-ha nói từng điều một mà cậu đã cảm nhận được khi đến đây.

"Vậy…… thật sao ạ?"

Cậu biết rằng cậu ta cảm thấy đau đớn vì pheromone alpha, nên cậu hiểu việc cậu ta cảm thấy nhà hàng này thoải mái hơn một chút.

Đây không phải là nơi mà những người dị hình hay lui tới cho lắm, và hầu hết những người khách đến đây đều là những người lớn tuổi. Hầu như không có những người tỏa ra pheromone mạnh mẽ.

Dù sao thì cậu đã cố gắng chăm sóc cậu ta vì Hyun Je-ha không ăn ngon miệng, nhưng có vẻ như nó đã chạm đến trái tim anh.

"Nhưng tôi không hề ghét cậu đấy."

"Sao cậu không ngăn Ha-joon hay Hyuk lại trước khi cậu ghét tôi chứ. Hai người đó cứ ra vào liên tục đấy thôi."

"Cái……."

Thật không biết có nên nói những lời này vào lúc này không nữa…….

"Cậu có biết rằng cậu khiến người khác hiểu lầm không? Cậu cứ như thể cậu đang quấn lấy tôi ấy."

"Quấn lấy sao ạ?"

"Không phải. Cậu không cần phải biết những lời đó đâu. Và cậu đừng có nói như vậy nữa. Tôi đã ức hiếp cậu bao lâu rồi còn gì."

Cậu ta không phải là người đã ức hiếp, mà là cậu đã bị Sung Eun-yul ức hiếp, cậu không thể hiểu lý do tại sao cậu ta lại hành động như thế này. Cậu đã xua tay như thể không thể hiểu gì cả thì cậu đã giật mình trước ánh mắt sắc bén của Im Bong-soon.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo