Im Bong-sun hất mặt: “Mày muốn làm gì thì làm!”
Cuộc cãi vã giữa hâi bà cháu khiến thực khách ngồi gần đó chỉ biết lắc đầu cười. Kết cục, Im Bong-sun thắng như mọi khi. Nhưng khi quay lưng đi, khóe môi bà khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận thấy.
Eun-yul vừa húp canh vừa lẩm bẩm: “Sao mình ấm ức mà lại không tức được nhỉ?”
Nhưng ngay khi vị thanh mát lan tỏa nơi đầu lưỡi, cậu bật cười như chưa từng xảy ra chuyện gì:
“Ha! Nước dùng ngon là nhờ có sự kết hợp mà!”
Đâu phải cứ cho hết nguyên liệu đắt tiền vào là được. Cãi nhau chí chóe rồi làm hỏng hương vị thì uổng lắm. Phải có tỷ lệ hoàn hảo thế này mới đưa hương vị lên đỉnh cao được.
Đây là một sản phẩm tổng hợp bao gồm bí quyết của bản thân cậu từ cuộc sống vốn dĩ khô khan và kỹ thuật nấu ăn được trau dồi.
Eun-yul đang ăn cơm chan canh thì Im Bong-sun lục lọi thứ gì đó rồi ném bộp xuống bàn. Eun-yul đang ăn củ cải muối, sợ canh bắn ra nên nhanh tay nhặt lấy vật đó. Nhìn bề ngoài thì chỉ là một chiếc phong bì giấy bình thường. Loại phong bì hay dùng khi gửi thư.
“Đây là cái gì vậy ạ?”
“Mắt để nấu canh ăn à, tự mà xem đi.”
Im Bong-sun lững thững đi về chỗ ngồi, Eun-yul bèn xem xét khắp chiếc phong bì. Rồi cậu phát hiện ra cái tên được viết ở góc phong bì.
“Han Cheol-seung?”
Cậu không nhớ ra ngay là ai, mãi đến khi nhớ lại cuộc trò chuyện gần đây mới giật mình.
‘Là ông lão đã đến cùng Kang Ha-joon đó mà.’
Trong khi mọi người được gọi là “ông” hay “bà” thì chỉ có người này được gọi là “ông lão”. Không thường xuyên đến, nhưng vẫn ghé quán đều đặn, và vì mọi người đều gọi ông ấy là “ông lão” nên Eun-yul cũng dần gọi theo như vậy.
“Đưa cái này cho ông ấy đi.”
“Đưa đến đâu ạ?”
“Đến đâu thì đến, chỗ ông già đó ở chứ còn đâu.”
Bà Im Bong-sun càu nhàu đưa cho Eun-yul một mẩu giấy ghi địa chỉ. Cậu chớp mắt ngạc nhiên khi thấy dòng chữ “Seoul” hiện lên đầu tiên.
“Nhưng… tại sao lại phải là cháu đi ạ?”
“Hôm nay ta nấu nước dùng nên đau hết cả khớp gối rồi!”
“À… đầu gối.”
Eun-yul gật đầu hiểu ý, tay lắc nhẹ phong bì. Lạch cạch – âm thanh kỳ lạ vang lên từ bên trong.
“Trong này là gì thế ạ?”
“Mở ra là mày chết với ta!”
Thế thì đừng bắt con đi! – Eun-yul lẩm bẩm rồi nhét vội phong bì vào túi áo ngực. Nhàu nát thì cũng đừng trách con.
‘Phải đến Seoul sao…’
Nơi từng là vũ đài bi kịch của Eun-yul khi còn là nhân vật phản diện. Nhưng chắc sẽ ổn thôi… phải không?
*****
“Nghị viên hôm nay không có mặt ở đây.”
“Vậy thì xin phiền anh chuyển cái này giúp tôi nhé?”
Vị trợ lý sau khi nhìn thấy cái tên trên phong bì đã gật đầu và nhận lấy.
“Tôi nên nói với nghị viên là ai gửi ạ?”
“Im Bong-sun ạ.”
Khoảnh khắc ấy, người đàn ông khựng lại rồi mím chặt môi và quay đi. Eun-yul cúi đầu chào dù người kia không hề chào hỏi lại, như thể đã xong việc.
“Vậy tôi xin phép.”
Vì đã hoàn thành việc của mình nên Eun-yul không cần phải nán lại nữa mà quay người bước đi. Cậu đã lo lắng khi đến Seoul, nhưng hóa ra chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thật là vô vị.
‘Thì Seoul rộng lớn như vậy mà…’
Dù hơi hụt hẫng khi phải đi xe buýt, tàu điện ngầm mất tận 2 tiếng đồng hồ, nhưng quan trọng là không có chuyện gì xảy ra.
‘Sống bình thường là tuyệt nhất.’
Thỉnh thoảng bị mè nheo đòi ăn pizza thì món Hàn do bà làm vẫn là nhất, và dù bị cằn nhằn thì vẫn thích vì được trò chuyện với ai đó, không còn cô đơn nữa. Và vì có Ha-neul luôn ôm chặt lấy cậu nên cậu không còn mong gì hơn nữa.
“Xin chờ một chút.”
Eun-yul vừa bước ra ngoài và đi được một đoạn thì bị vị trợ lý chạy theo giữ lại. Trong tay anh ta vẫn nắm chặt chiếc phong bì mà cậu vừa đưa, xem ra anh ta không có thời gian để đặt nó xuống.
“Có chuyện gì vậy ạ? Trong đó không có gì kỳ lạ đâu… Nếu nói là Im Bong-sun thì ông ấy cũng biết mà. Cái tiệm canh giải rượu của bà Soon-yi là khách quen của ông ấy đó.”
Eun-yul sợ rằng người kia nghi ngờ nên cậu ra sức giải thích. Thế nhưng, dường như vị trợ lý không hề nghe lọt tai, vừa thở xong thì đã vội hỏi một câu khác.
“Có phải cậu là Sung Eun-yul không?”
“Vâng.”
“Thật may vì tôi đã không bỏ lỡ. Do tôi đã nghĩ sai…”
“Nghĩ sai cái gì ạ?”
“Nghị viên đã dặn dò rằng nếu Sung Eun-yul đến thì hãy bảo cậu đến chỗ này.”
Dù cậu đã hỏi anh ta đã nghĩ sai điều gì, nhưng cậu không nhận được câu trả lời. Thay vào đó, khi nhìn vào thứ mà người đàn ông đưa ra, có vẻ như đó là một tấm danh thiếp.
“Bảo tôi đến đó ạ? Tôi còn phải giúp bà nữa…”
Giờ cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, cậu phải nhanh chóng quay về làm việc thôi. Cậu cố gắng giải thích tình hình.
Nhưng người đàn ông dường như đã nói hết những gì cần nói nên im lặng.
“……Đây là đâu ạ?”
Không còn cách nào khác, Eun-yul đành nhận lấy tấm danh thiếp. “Hole Garden” gì đó? Nghe như tên một nhà hàng, ngoài địa chỉ và số điện thoại ra thì không có gì khác.
“Ông bảo tôi đi ăn cơm ạ?”
Có lẽ thấy tôi suốt ngày chỉ ăn canh giải rượu nên ông ấy thấy thương hại?
Thế nhưng, thay vì giải đáp thắc mắc của Eun-yul, người đàn ông lại xé toạc chiếc phong bì ngay trước mặt cậu. Chính là chiếc phong bì mà Eun-yul đã đưa cho anh ta. Cậu nhìn anh ta không hiểu chuyện gì thì anh ta lật ngược chiếc phong bì và lắc mạnh, một chiếc thẻ màu đen rơi xuống lòng bàn tay. Vừa mới nghĩ đó là thẻ tín dụng thì người trợ lý đã đưa nó cho cậu.
“Cầm cái này đi thì sẽ được thôi… Tôi xin phép.”
Người đàn ông đến cuối cùng vẫn chỉ nói những gì cần nói rồi biến mất.
Chỉ còn lại một mình, Eun-yul thở dài.
“Sao ai cũng làm thế với tôi vậy.”
Bà Im Bong-sun, ông Han Cheol-seung…
****
Đứng trước cổng nơi mà cậu cứ ngỡ là nhà hàng, Eun-yul không thể nào bước chân vào được.
‘Có phải mọi người cố tình làm vậy để mình bẽ mặt không?’
Bấy lâu nay cậu cứ nghĩ vì ông lão đối xử như con cháu trong nhà nên được ông ấy yêu quý, hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng.
“Nếu không phải vậy thì sao ông ấy lại bảo mình đến một nơi như thế này chứ.”