Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Thật là ồn ào."
Eun Yul định bỏ qua nó vì đó là những gì Im Bong-soon thường nói, nhưng cậu nhận ra điều gì đó kỳ lạ và quay đầu lại. Giọng nói trầm khàn không phải là giọng nói mà cậu biết.
"Nam Goong Hyuk?"
Sao anh ta đó lại ở đây?
Kang Ha-joon đang cười và theo dõi cũng đã xóa đi vẻ mặt của mình ngay khi anh nhìn thấy Nam Goong Hyuk, và anh đã trừng mắt nhìn anh ta một cách dữ dội.
"Không cần phải trừng mắt nhìn tôi như vậy đâu. Không đúng, anh không nên trừng mắt nhìn tôi mà phải đối xử với tôi thật ân cần chứ."
Nam Goong Hyuk đặt cái giỏ mà anh đang ôm ở eo xuống và dang rộng hai tay về phía Kang Ha-joon.
"Anh có nên bế tôi lên và xoay vòng vòng như Ha Neul không."
"Biến đi."
Nam Goong Hyuk quay người đi một cách thờ ơ khi Kang Ha-joon trừng mắt nhìn anh ta như thể anh ta sẽ xuyên thủng anh ta.
"Vậy Sung Eun Yul có ôm tôi không?"
Anh ta không hạ hai tay đang dang rộng xuống mà quay người lại, cứ như thể anh ta đang bảo Eun Yul hãy đến và ôm anh ta.
"Có vẻ như anh bị điên rồi."
Kang Ha-joon đã gạt tay của Nam Goong Hyuk một cách khó chịu trước khi Eun Yul kịp nói gì.
"Tôi chỉ chào hỏi thôi mà, sao anh lại nhìn tôi khó chịu vậy."
"Hãy đi vẫy đuôi ở chỗ khác đi."
"Anh đang đối xử với tôi như một con thú kìa. Ai mới là thú vật chứ."
Eun Yul đến gần hai người trong lúc đang ôm Ha Neul vì bầu không khí giữa cả hai đã trở nên tồi tệ khi Nam Goong Hyuk vứt bỏ vẻ ngoài thoải mái của mình.
"Ha Neul à."
Và Kang Ha-joon và Nam Goong Hyuk giật mình khi cậu gọi Ha Neul bằng cái nhìn mà cậu dành cho hai người đàn ông.
Giọng nói của Eun Yul quá bình tĩnh so với việc cả hai đã dựng tóc gáy lên.
"Nhìn cho kỹ vào. Đây là cuộc chiến của người lớn."
Kang Ha-joon và Nam Goong Hyuk đã quay đầu lại như đã hẹn trước khi Eun Yul tiết lộ lý do tại sao cậu gọi Ha Neul.
"Sao hai người lại dừng lại, cứ tiếp tục đi chứ. Hai người đã đánh nhau rất giỏi trước mặt Ha Neul mà."
"Không được đánh nhau đâu ạ."
Ha Neul vung tay và líu lo một cách dễ thương để phù hợp với lời của Eun Yul. Không chỉ có vậy, thằng bé còn trèo xuống khỏi người Eun Yul và nắm tay Kang Ha-joon và Nam Goong Hyuk rồi đặt chúng chồng lên nhau.
“Xin lỗi vì đã làm bạn buồn. tôi yêu bạn, hãy xin lỗi như vậy đi.”
Vẻ mặt của Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk càng trở nên tối sầm lại khi Ha-neul tiếp tục nói.
“Ở trường mẫu giáo, nếu đánh nhau thì sẽ xin lỗi như thế này. Rồi mọi người sẽ lại hòa thuận thôi.”
Eun-yul chỉ có thể run rẩy cười không thành tiếng khi thấy Ha-neul đang nắm chặt tay cả hai để họ nhanh chóng làm hòa.
Thật buồn cười khi hai người lớn to xác lại luống cuống và không biết phải làm gì với Ha-neul. Đặc biệt là Nam Goong-hyuk thường cằn nhằn mà không cần quan tâm đến đối phương, cũng im lặng vì nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó có lỗi với Ha-neul, đúng thật đáng để xem.
“Có gì buồn cười vậy?”
Eun-yul chỉ vào Ha-neul khi Im Bong-soon xuất hiện và hỏi một cách cộc cằn.
“Ha-neul dễ thương quá ạ.”
“Chẳng phải lúc nào thằng bé cũng vậy sao.”
Im Bong-soon nói rằng có gì mà buồn cười rồi chắp tay sau lưng tiến đến chỗ Ha-neul. Eun-yul chỉ định đứng xem và không hề có ý định giải cứu Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk, nhưng có vẻ như Im Bong-soon sẽ làm thay cậu.
Trong lúc đó, Eun-yul nhìn chằm chằm vào mặt Kang Ha-joon.
Anh ấy không chỉ giải quyết chu kỳ của cậu mà còn chăm sóc cậu đủ thứ suốt cả buổi sáng. Nếu nghĩ đến việc tính cách của Kang Ha-joon vốn không phải là người sẽ chăm sóc ai đó thì đó là một điều khá cảm động.
Có lẽ cậu đã thực sự cảm động và kết thúc mọi chuyện nếu anh ấy không thốt ra những lời lẽ khiêu gợi mỗi khi có cơ hội.
Đôi mắt của Eun-yul trở nên dịu dàng hơn khi cậu nhìn Kang Ha-joon, cảm nhận dư âm kéo dài vẫn chưa biến mất mặc dù chu kỳ bất ngờ đã đến.
Cảm giác như trái tim cậu từ từ ướt đẫm trong cơn mưa phùn đã bị ướt sũng trong một cơn mưa rào.
"Các cậu đang làm gì vậy?"
Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk nhìn Im Bong-soon với ánh mắt cầu cứu khi bà xen vào. Họ không thể nói ra một cách thẳng thắn vì Ha-neul đang ở đó, đó là một yêu cầu ngầm để bà ngăn chặn tình huống này.
“chú và bác đã đánh nhau ạ.”
“ sao con không gọi là bố ……”
“Sao cứ gọi tôi là bác mãi vậy. Thà gọi tôi là chú còn hơn.”
Im Bong-soon tặc lưỡi và quay đi khi Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk đang cãi nhau về cách xưng hô.
"Các cậu vẫn chưa tỉnh táo ra đấy."
“Ơ ơ? Bà đi đâu vậy. Cái này…… bà phải giải quyết rồi đi chứ.”
Nam Goong-hyuk cố gắng với tay ra để giữ Im Bong-soon, nhưng bà đã đi xa rồi.
"Nào, nhanh xin lỗi đi. Hãy làm theo con nhé. Bạn ơi. Tôi yêu bạn”
Gương mặt của Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk trở nên cứng đờ trước sự thúc giục của Ha-neul.
Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk ngồi cách xa nhau sau khi Ha-neul thả tay cả hai ra để giúp họ. Họ ngồi cách xa nhau đến mức tay không thể chạm vào nhau, vì sợ Ha-neul sẽ lại đặt tay cả hai chồng lên nhau.
"Dù rửa thế nào cũng không hết cảm giác khó chịu."
Nam Goong-hyuk lóng nga lóng ngóng, phủi tay lên không trung và ngửi mùi, còn Kang Ha-joon thì lặng lẽ lau tay bằng khăn ướt đến mức da tay gần như bị bong tróc.
“Sao hai người lại làm quá lên thế chỉ vì chạm vào nhau một chút thôi.”
Nam Goong-hyuk và Kang Ha-joon miễn cưỡng dừng việc đang làm khi Eun-yul trách móc.
“Dù sao thì chúng ta cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra qua vụ này rồi, sau này chắc chắn sẽ không đánh nhau trước mặt Ha-neul nữa đâu nhỉ?”
"Tuyệt đối không đánh nhau."
Nam Goong-hyuk nói một cách mạnh mẽ như thể chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra trong đời mình.
“Suýt nữa thì tôi đã phải nói yêu anh ta rồi đấy. Sẽ không đánh nhau đâu."
Eun-yul nheo mắt khi Nam Goong-hyuk hoàn toàn rùng mình và lắc đầu.
“Vậy sao anh lại ở đây?”
"Tôi á? Tôi thì……”
Nam Goong-hyuk lén kéo cái giỏ mà anh mang ra trước mặt mình. Có vẻ như bây giờ anh mới nhận ra rằng mình đã vứt đống giá đỗ mà anh được bảo là nhặt sang một bên.
“Tôi đến để ăn cơm, nhưng thấy cửa đóng nên tôi tự hỏi có chuyện gì. Tôi nghĩ rằng có lẽ là vì cái…… chuyện đó, nhưng không phải vậy."
Nam Goong-hyuk đang gõ gõ vào đầu giá đỗ, vẻ mặt anh chứa đựng sự hối lỗi, ngượng ngùng và lo lắng.
Sao anh ta lại có thể chứa nhiều cảm xúc đến vậy trên khuôn mặt chứ.
"Nếu biết thì anh càng không nên đến đây chứ? Anh biết chuyện đó đã xảy ra như thế nào mà.”
"Vậy nên tôi mới đến để chịu trách nhiệm đây này."
Eun-yul nói một cách ngượng ngùng khi cậu hỏi, nhưng Kang Ha-joon lại lên giọng như thể anh sẽ cắn xé anh ta.
Nam Goong-hyuk nhìn Ha-neul và hắng giọng rồi giảm âm lượng.
"Dù sao thì tôi đã đến để ăn cơm và nó đã thành ra như vậy."
"Thành ra như thế nào cơ? Và anh không nên nhặt giá đỗ như vậy đâu.”
Eun-yul chỉ vào phía sau khi thấy Nam Goong-hyuk nhặt đầu giá đỗ. Nam Goong-hyuk có vẻ đã hiểu ý của cái vẫy tay có nghĩa là hãy bỏ phần đuôi đi, và anh đã bỏ nó đi.
“Tôi đến thì bị bắt lại và làm việc thôi. Nếu không thì cậu nghĩ tôi có phải là người sẽ làm việc ở những chỗ như thế này không? Cho dù thế này thì tôi cũng được nuôi lớn rất quý giá đấy…… Á!"
Nam Goong-hyuk giật mình và đau khổ khi bị đánh bất ngờ vào lưng.
“Ai bảo anh nhặt hết đầu giá đỗ đi hả. Hả?”
"À, rõ ràng là lúc nãy…….”
"Tôi bảo anh chỉ nhặt những thứ đen thui và xanh lè thôi chứ, sao anh lại nhặt cả những thứ bình thường đi hả!"
"À."
Nam Goong-hyuk nhìn giá đỗ, biết lý do tại sao mình bị mắng rồi đột nhiên nhìn Eun-yul với ánh mắt oan ức.
"Sao cậu không nói gì với tôi?"
Đó là một lời oán trách rằng tại sao cậu chỉ bảo anh bỏ phần đuôi đi trong khi biết rằng anh đang nhặt sai. Sau đó, Eun-yul nhún vai và quay đầu đi.
"Tôi cũng không biết mà."
5 năm làm việc tại nhà hàng, cậu đã đạt đến trình độ nhặt giá đỗ mà không cần nhìn, nhưng cậu đã giả vờ không biết.
Nam Goong-hyuk càng cảm thấy oan ức hơn trước thái độ trơ trẽn đó, nhưng Kang Ha-joon đã nắm lấy tay Eun-yul và bảo cậu nhìn mình, không biết anh đã nghĩ gì.
"Vậy lần trước em cố tình cho tôi cơm và đồ ăn kèm như vậy sao?"
“Lần trước ạ? Nếu anh nói như vậy thì tôi không biết đó là khi nào……”
Tôi hiểu rồi.
Ngày Kang Ha-joon đến lần thứ hai. Anh đã đến một mình và chỉ có một mình anh ở nhà hàng này. Là ngày cậu đã cho anh thêm đồ ăn kèm cơ bản và chất đầy cơm.
"Tôi không nhớ gì cả."
Eun-yul cố gắng giả vờ không biết, nhưng có vẻ như cậu đã bị phát hiện khi thấy mắt Kang Ha-joon nheo lại.
"Chuyện gì vậy? Đột nhiên có chuyện gì vậy?"
Nam Goong-hyuk xen vào như thể anh không thích việc cuộc trò chuyện trôi chảy theo một hướng mà anh không biết. Eun-yul im lặng vì cậu ngại đề cập đến chuyện đó, còn Kang Ha-joon thì chỉ lờ Nam Goong-hyuk đi.
"Đồ xấu tính."
Nam Goong-hyuk trút giận lên giá đỗ vì cảm thấy bị bỏ rơi, và bị Im Bong-soon bắt gặp , bà đánh một trận.
Bình thường những người có quan hệ bất tiện khi ở cạnh nhau lại đang hòa thuận với nhau một cách kỳ lạ. Eun-yul không thể coi đó là điều kỳ lạ, đang bận khen bức tranh mà Ha-neul đã vẽ, còn Kang Ha-joon và Nam Goong-hyuk thì trừng mắt nhìn nhau.
"Bây giờ cũng đến lúc phải tìm lại vị trí của mình rồi."
Im Bong-soon lẩm bẩm khi đứng ở lối vào bếp. Người nghe thấy lời nói nhỏ bé của bà chỉ có Ha-neul, bé đang nhặt một cây bút chì màu mới.
Ha-neul nghiêng đầu và cố gắng hiểu ý bà, nhưng nhanh chóng quên mất và chuyển sự chú ý sang bức tranh của mình.