Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Một bàn ăn gia đình bình thường đã được bày ra, bao gồm cả món salad làm từ giá đỗ mà Nam Goong-hyuk đã nhặt, chứ không phải canh giải rượu.
Việc Soon-yi không có canh giải rượu có chút kỳ lạ, nhưng món canh thịt bò củ cải đã lấp đầy chỗ trống đó một cách xuất sắc.
"Thật là mát mẻ. Không biết nhà này đã làm gì với món canh vậy?”
Nam Goong-hyuk uống cạn cả bát và lẩm bẩm như thể anh không thể hiểu nổi.
“Sao đồ ăn ở cái bếp này lại ngon đến vậy chứ.”
Ha-neul nhai cơm, nói với vẻ mặt thích thú trước lời nói của Nam Goong-hyuk.
“Bà làm gì cũng ngon hết ạ.”
"Thì đúng là vậy. Rốt cuộc thì bà của con đã nấu ăn bao nhiêu năm rồi chứ.”
"Ừm…… 50 năm ạ?"
Nam Goong-hyuk cười lớn và gật đầu khi Ha-neul nghiêng đầu và nói.
"50 năm thì đúng là bậc thầy rồi. Là bậc thầy đấy."
"Bậc thầy ạ?"
"Ừm. Là những người đào sâu vào một con đường rất sâu sắc.”
"Vậy bà của cháu đào sâu vào việc làm cơm ngon ạ?"
"Đúng vậy."
Ha-neul hỏi và Nam Goong-hyuk trả lời. Eun-yul nhìn cả hai với vẻ mặt kinh ngạc trước cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ.
Sao hai người đó lại trở nên thân thiết như vậy từ bao giờ thế?
Có vẻ như đó không chỉ là suy nghĩ của riêng Eun-yul, Kang Ha-joon nhìn Nam Goong-hyuk với vẻ mặt mất ngon.
"Anh định ra vào đây đến bao giờ nữa?"
"Đó là việc của tôi. Đây chẳng phải là nhà hàng sao? Chẳng phải ai cũng có thể ra vào được hay sao."
Eun-yul gật đầu như thể đồng ý với lời đáp trả của Nam Goong-hyuk.
'Ai cũng có thể ra vào được thì đúng rồi. Nhờ đó mà từ Kang Ha-joon đến Nam Goong-hyuk, Hyun Je-ha đều đã vào đây mà.'
Nhà hàng mà cậu đã xây dựng nền móng không thể trở thành một tòa thành kiên cố đến mức cấm người khác ra vào. Thành chủ cũng mạnh mẽ và có những hiệp sĩ khá đáng tin cậy, nhưng cổng thành lại mở toang, tức là pháo đài thì có đấy nhưng không phải là pháo đài được trang bị đầy đủ.
Nhờ đó mà những mối duyên trong quá khứ đã xuất hiện và hòa nhập với nhau, rồi mới đến được ngày hôm nay.
Đầu tiên là vướng vào Kang Ha-joon, và bây giờ đã trở thành người yêu……
"Sung Eun-yul. Sao mặt cậu đột nhiên đỏ lên vậy?"
Nam Goong-hyuk ở đối diện, nhanh chóng nhận ra và hỏi. Trước câu hỏi đó, Eun-yul quay đầu đi mà không trả lời. Cậu không thể nói rằng cậu đã vô tình nghĩ đến những điều khiêu dâm trong bữa ăn được.
Nhưng có lẽ việc cậu quay đầu đi không phải là một cách hay. Hai tay của Kang Ha-joon đang ngồi bên cạnh đã giơ lên và ôm lấy mặt cậu.
"Em vẫn còn sốt à?"
Kang Ha-joon bắt đầu lo lắng khi sờ vào trán và má của Eun-yul. Eun-yul vội vàng lắc đầu để gỡ tay anh ra vì có cả Nam Goong-hyuk và Ha-neul đang nhìn.
"Tôi không sao ạ."
"Chỗ này cũng đỏ này."
Ngón tay cái của Kang Ha-joon lướt xuống dưới mắt cậu. Cậu giật mình định trốn khỏi anh trong khi nhắm mắt lại một cách phản xạ. Có vẻ như vừa rồi một bàn tay khác đã chạm vào môi cậu.
"Anh làm gì vậy?"
Eun-yul mở mắt ra và nhìn sang bên cạnh khi nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Nam Goong-hyuk. Tay của Kang Ha-joon vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi mặt cậu. Vậy nên cậu chỉ đảo mắt nhìn Nam Goong-hyuk thì anh ta lắc đầu rồi chỉ tay sang bên cạnh.
"Chẳng phải các anh không được đánh nhau trước mặt trẻ con sao."
Eun-yul lắc đầu khi anh ta tỏ ra như thể đang tỏa ra một bầu không khí kỳ lạ. Cậu rũ tay khỏi mặt, hay đúng hơn là phủi bụi đi và ngồi thẳng người.
"Tôi tự hỏi tại sao cái thằng nhóc này lại ăn và ngủ ở nhà hàng dạo này."
Mắt của Nam Goong-hyuk nheo lại và liếc nhìn cậu. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh đã hiểu sơ qua.
Nói với anh ta rằng bà đã chăm sóc Ha-neul vì chu kỳ của cậu chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, vì vậy cậu đã chuyển chủ đề.
"Vậy anh sẽ tiếp tục ra vào đây sao?"
"Nhìn kìa, cậu ta chuyển chủ đề rồi."
Tất nhiên đó là một mánh khóe vô ích. Nam Goong-hyuk cười khẩy rồi khoanh tay lại.
"Tôi sẽ tiếp tục đến đây. Tôi sẽ đến mỗi ngày. Tôi sẽ trở thành khách quen 50 năm."
Ha-neul vỗ tay vui vẻ trước lời đáp trả của Nam Goong-hyuk rằng anh sẽ đến suốt ngày đêm.
"Bà của chúng ta sẽ giàu có thôi."
"Đúng vậy. Tôi sẽ ăn hai bát mỗi bữa để làm cho bà của con giàu có."
"Tuyệt vời."
Nhìn Ha-neul và anh ta ăn ý với nhau, cậu có cảm giác rằng anh ta sẽ thực sự tiếp tục ra vào đây.
"Vậy còn nhà hàng Hanjeongsik của anh thì sao?"
Không phải là cậu cần phải lo lắng, nhưng cậu không thể không hỏi vì anh ta nói rằng anh ta sẽ tiếp tục đến. Cậu thắc mắc anh ta sẽ làm gì bây giờ vì có vẻ như nhà hàng Hanjeongsik vẫn chưa mở cửa.
"À, nó hả? Dù muốn tôi cũng không thể mở được."
Nam Goong-hyuk trả lời một cách thờ ơ. Anh ta nói một cách hờ hững đến mức ai nghe thấy cũng sẽ nghĩ rằng đó là cửa hàng của người khác.
"Không có đầu bếp thì làm sao tôi mở được chứ."
"Vậy thì anh hãy tìm đầu bếp đi."
"Tôi đang cố tìm mà. Chỉ là không được thôi."
Cậu chỉ muốn thở dài khi Nam Goong-hyuk nhìn thẳng vào mắt cậu và nói.
"Chán thật đấy."
"Không ai sánh được với tôi về sự kiên trì đâu."
Nam Goong-hyuk gật đầu và xoa đầu Ha-neul. Không biết có gì hay mà Ha-neul cười và đưa thìa cho anh. Rồi Nam Goong-hyuk ngồi thẳng dậy và gắp thức ăn lên thìa của đứa trẻ. Cái quái gì thế này.
"Sao anh lại gắp thức ăn cho con tôi?"
"Bà ở đây bảo thế mà. Sao? Tôi không được làm à?"
Eun-yul có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cậu không thể nói gì khi Nam Goong-hyuk hỏi ngược lại. Cậu không có lý do gì để ngăn cản việc anh ta gắp thức ăn cho Ha-neul.
Hơn nữa Ha-neul cũng đưa thìa một cách tự nhiên, như thể đây không phải là lần đầu tiên.
Chỉ mới 3 ngày thôi. Một ngày cậu phải trải qua chu kỳ và ngày hôm sau cậu ngủ li bì, cậu đã bỏ lỡ 2 đêm và đến tìm Ha-neul vào ngày thứ 3.
Cậu chỉ biết cạn lời khi thấy Nam Goong-hyuk đã trở nên thân thiết với con cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
Có vẻ như Kang Ha-joon ngồi bên cạnh cũng nghĩ như vậy.
"Bác thích món gì nhất ạ?"
"Tôi thích sườn nướng nhất, sau đó là cá khô tẩm gia vị, à, tôi cũng thích kim chi trắng và kim chi nữa. Và tôi cũng thích Tteokgalbi."
"Bác chỉ thích thịt và kim chi thôi ạ?"
"Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ đến thôi chứ không phải là tôi chỉ thích những thứ đó."
"Nếu bác chỉ nói những gì bác nghĩ đến thì đó là những gì bác thích nhất rồi còn gì."
"Trong đầu tôi chỉ có Hanjeongsik thôi."
Nam Goong-hyuk nhìn Eun-yul trong khi giả vờ trò chuyện với Ha-neul. Trong đầu tôi chỉ có Hanjeongsik thôi. Tôi vẫn chưa từ bỏ cậu đâu. Anh ta gián tiếp ám chỉ điều đó.
Bây giờ cậu không còn nợ ai nữa, nhìn thấy sự theo đuổi không hề thay đổi của Nam Goong-hyuk, cậu cảm thấy kì quặc.
Đúng lúc đó. Kang Ha-joon di chuyển ánh mắt và không nói gì lớn tiếng khi nhìn Nam Goong-hyuk ,sau đó nhìn về phía bếp, đã lên tiếng.
"Chỉ cần cửa hàng của anh mở cửa là được đúng không."
"Gì? Ừm, tôi cần phải mở cửa chứ. Tôi phải bắt mấy đứa đã tuyển làm việc chứ không thể để chúng chơi mãi được……."
Giọng của Nam Goong-hyuk nhỏ dần, có lẽ vì câu hỏi mang tính công việc của Kang Ha-joon hay vì anh ta đang để nhân viên của mình chơi.
"Chờ đã…… Chẳng phải những khách hàng đã đến lần trước đều là những người làm việc ở nhà hàng đó sao?"
Eun-yul nhìn Nam Goong-hyuk , nghĩ rằng anh ta bị điên à, khi cậu nhớ lại rằng cậu đã nhận một nhóm 30 khách hàng lần trước. Không lẽ anh ta đã tuyển họ và để họ chơi đến tận bây giờ sao?
Ở Soon-yi, tiền lương mà Eun-yul nhận được gần bằng một nửa doanh thu.
"Đồ ngốc. Nếu tôi là anh thì tôi đã tìm người thích hợp và nhanh chóng mở cửa rồi."
Eun-yul lắc đầu vì cậu đã trở thành một đối tượng hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng Nam Goong-hyuk lại tự tin như thể anh ta có điều gì đó muốn nói.
"Thà không mở còn hơn là mở với kỹ năng hời hợt."
Anh ta nói một cách trơ trẽn trong khi làm cho người khác phát điên.
"Sao tôi lại cảm thấy tiếc nuối đến vậy dù đó không phải là tiền của tôi chứ."
Eun-yul hoàn toàn phớt lờ Nam Goong-hyuk dù cậu đã nghĩ đến số tiền đã bị lãng phí. Bởi vì cậu không thể trở thành đầu bếp của Nhà hàng Mười Hai Tháng chỉ vì cậu cảm thấy tiếc nuối.
Kang Ha-joon gọi Nam Goong-hyuk khi Eun-yul đang đút thức ăn vào miệng Ha-neul
"Anh đã tuyển nhân viên đó như thế nào?"
"Tôi đã phỏng vấn và dẫn một số người đến…… Khoan đã, sao tôi lại trả lời anh chứ? Anh định làm gì vậy."
"Tôi đang nghĩ đến cách mở cửa Nhà hàng Mười Hai Tháng."
"Sao anh lại làm vậy?"
"Nếu cửa hàng đó mở cửa thì anh sẽ không đến đây nữa."
Nam Goong-hyuk nhìn anh ta với ánh mắt chống đối khi anh ta tiết lộ rằng anh ta đang nghiêm túc cân nhắc điều đó.
"Đừng có giả vờ cố gắng như thể anh sẽ cho tôi một cách hay vậy. Tôi sẽ không đi đâu."
Nam Goong-hyuk tặc lưỡi.
"Đột nhiên anh cư xử như một đối tác kinh doanh vậy, thật buồn cười. Hay là anh muốn gì khác? Một điều gì đó giống như việc tôi đối xử với anh một cách lịch sự như trước đây?"
Ngày xưa anh ta đã không thể làm như vậy khi liên quan đến công việc, ngay cả khi anh ta đối xử tệ với Kang Ha-joon. Kang Ha-joon im lặng nhìn Nam Goong-hyuk khi anh ta trách mắng rằng liệu đó có phải là điều anh ta muốn hay không.
"Chắc là vậy rồi. Nếu là vậy thì…… gì? Sao anh lại nhìn sang bên cạnh?"
Nam Goong-hyuk sắp từ chối thì Kang Ha-joon nháy mắt sang bên cạnh nên anh đã quay đầu lại và giật mình.
Ha-neul đang uống nước và nhìn cả hai, có vẻ như thằng bé đã ăn xong rồi. Khi ánh mắt của thằng bé chạm vào anh, Nam Goong-hyuk đã xóa bỏ vẻ mặt chống đối và cười toe toét, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.
"Đây không phải là đánh nhau mà chỉ là trò chuyện thôi. Trò chuyện."
Sau đó, Ha-neul nheo mắt và nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
"Có vẻ không phải vậy ạ."
"Chúng ta vốn dĩ trò chuyện như thế này mà. Thật đấy."