Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Nếu anh thua Ha-neul ở đây thì anh có thể phải nắm tay Kang Ha-joon một lần nữa. Và Nam Goong-hyuk đã cố gắng biện minh một cách tuyệt vọng vì anh sợ rằng anh sẽ chỉ được tha thứ nếu anh thực sự nói yêu anh ta.
"bác ấy đã mở một cửa hàng. Nhưng bác ấy đang lo lắng vì vẫn chưa kinh doanh."
"bác ấy chưa kinh doanh ạ?"
Nam Goong-hyuk bắt đầu giải thích trong khi thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ha-neul nhanh chóng chuyển sự chú ý sang một chỗ khác.
Eun-yul nhìn Nam Goong-hyuk, đã hỏi Kang Ha-joon.
"Anh định giúp anh ta sao?"
Eun-yul nhớ đến nhà hàng mà cậu đã đến lần trước khi Kang Ha-joon liệt kê từng điều kiện một. Anh ấy cũng nói rằng Kang Ha-joon đã bảo anh ấy lôi thực đơn ra ngoài để mọi người có thể nhìn thấy khi họ đi ngang qua.
Vậy có lẽ lần này anh ấy cũng sẽ tìm cách giúp anh ta sao?
"Nhưng không phải là có một cách nhanh hơn để ngăn người đó đến nhà hàng sao?"
Kang Ha-joon nhìn Eun-yul với ánh mắt hỏi han khi Eun-yul nói.
"Bảo anh ta đi chơi với Hyun Je-ha là được mà."
Vấn đề là anh ta đang ngồi lỳ ở nhà hàng này. Kang Ha-joon khẽ lắc đầu trước cách mà Eun-yul đưa ra.
"Cậu ta sẽ đến cùng thôi."
"À……."
"Wow, nhà kìa!"
Eun-yul cau mày khi nghe thấy tiếng reo hò vui vẻ của Ha-neul khi bước vào nhà.
Đây là nơi cậu chỉ định sống trong 3 tháng, nhưng cậu đã chấp nhận nó như nhà một cách quá tự nhiên. Eun-yul nắm lấy tay áo Kang Ha-joon, tự hỏi liệu làm như vậy có ổn không.
"Sao vậy?"
Kang Ha-joon quay đầu lại khi trọng tâm của anh bị dồn về phía sau. Eun-yul nắm lấy anh một cách phản xạ, vì vậy cậu tự hỏi nên nói gì trước, và cậu đã nói ra những gì cậu nghĩ đến trong đầu.
"Đây có phải là nhà của chúng ta không?"
Đó là một lời nói không có lời giải thích. Cậu định nói thêm tại sao cậu lại nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt của Kang Ha-joon nhanh chóng rời khỏi cậu. Anh từ từ đảo mắt nhìn khắp nhà, từ phòng khách đến phòng ngủ và kiểm tra dấu vết của Ha-neul.
Đôi tất đã cởi ra được đặt trong giỏ đựng đồ giặt, và chiếc cốc đã uống nước thì đơn độc đặt trên bàn. Cậu đoán thằng bé đang rửa tay vì cậu có thể nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh.
Tất cả những điều đó đều là những việc mà Ha-neul đã làm khi về nhà. Ha- có khuôn mặt rạng rỡ, có lẽ vì đã rửa mặt, rồi đi thẳng vào phòng chơi của mình. Cậu không biết thằng bé sẽ chơi đến trước khi đi ngủ hay lấy một cuốn sách được chuẩn bị ở một bên ra và học.
Kang Ha-joon lại nhìn Eun-yul, cậu nghĩ rằng phòng chơi và phòng học nên được phân loại.
"Ừm. Đây là nhà của chúng ta."
"Vậy nên điều tôi định nói là gì……”
"Nhà của em và Ha-neul. Và là ngôi nhà mà tôi cũng muốn ở lại nếu em cho phép."
Kang Ha-joon nhìn thẳng vào mắt Eun-yul và nói rõ ràng.
"Tôi muốn em sống ở đây luôn chứ không chỉ là tạm thời. Nếu em thấy khó chịu thì em có thể lấy tiền đặt cọc đã trả cho ngôi nhà em đã ở trước đây rồi đưa cho tôi thì sao?"
"Tiền đặt cọc ạ?"
Đó là 5 triệu won mà Kang Ha-joon đã cho cậu. Cậu đã không sử dụng nó mà đã dùng nó làm tiền đặt cọc cho căn nhà thuê theo tháng, nhưng Kang Ha-joon bảo cậu chỉ cần đưa số tiền đó thay vì sống ở ngôi nhà này, vì vậy cậu không thể nói rằng cậu sẽ làm như vậy ngay lập tức.
"Hãy dùng số tiền đó để mua ngôi nhà này."
"Hoàn toàn không có lợi gì cả. Tôi chưa từng thấy ai lại đồng ý bị lừa trắng trợn như vậy đâu."
Eun-yul bác bỏ lời đề nghị của Kang Ha-joon, nói rằng đó là một điều vô lý. Cậu biết rằng anh đã thiết kế nội thất cho ngôi nhà này ngay từ đầu vì Ha-neul và anh ấy thực sự muốn cho cậu ngôi nhà này, nhưng không thể mua nó với 5 triệu won được.
Eun-yul buông tay áo Kang Ha-joon mà cậu đã nắm lấy và bước vào trong. Cậu lấy đôi tất lộn ngược của Ha-neul ra khỏi giỏ đựng đồ giặt và đặt chúng đúng cách, và rửa chiếc cốc đã uống và đặt lên giá phơi.
Rồi cậu đi rửa tay trong nhà vệ sinh, đóng chặt cửa và quay trở lại trước mặt Kang Ha-joon.
"Chúng ta hãy ký hợp đồng lại nhé. Lần này với một trái tim rộng lớn hơn…….”
Là chủ nhà và là người yêu.
Kang Ha-joon không hề ngần ngại mà ôm lấy Eun-yul.
"Bố ơi! Chơi cùng con ạ."
Họ nhanh chóng rời nhau ra khi nghe thấy tiếng của Ha-neul mang đồ chơi ra.
"Khi Ha-neul ngủ thì chúng ta nói chuyện nhé."
Eun-yul nhìn Ha-neul trong khi mân mê các khối xếp hình. Ngày cậu tìm thấy Ha-neul cũng đã qua, và chu kỳ của cậu cũng đã kết thúc.
Vì vậy đã đến lúc cậu nên có một cuộc trò chuyện nghiêm túc với thằng bé, nhưng cậu lại do dự khi nhìn Ha-neul.
Eun-yul suy nghĩ một lúc rồi mở lời bằng chuyện đã lâu không gặp trước.
"Ở với bà có khó khăn gì không?"
"con ổn ạ, trừ việc nhớ bố lắm."
"Bố xin lỗi."
Ha-neul lắc đầu trước lời xin lỗi của Eun-yul.
"con đã hứa là sẽ ở với bà vào những ngày bố bị ốm mà. Con không sao."
Ha-neul trả lời khá trưởng thành vì cậu bé đã quen với việc bị Eun-yul giao cho Im Bong-soon mỗi khi chu kỳ của cậu đến định kỳ. Cậu thậm chí còn không biết rằng điều đó khiến cậu cảm thấy có lỗi hơn.
"Ừ. Cảm ơn con."
"Bố ơi, lắp cái khối này vào đây giúp con đi."
"Ừm."
Eun-yul bắt đầu nói trong khi đặt khối của mình lên lâu đài mà Ha-neul đã tạo ra.
"Này…… Ha-neul à."
"Dạ."
Eun-yul cúi xuống nhìn mặt đứa trẻ khi Ha-neul mang một thứ gì đó có thể dùng làm cửa đến và lắp nó vào.
Cậu cảm thấy dễ thương khi nhìn vào đôi mắt đang tập trung xây lâu đài. Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nhìn và cảm nhận khuôn mặt của Ha-neul, vì vậy Eun-yul đã cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó.
"Chú Kang Ha-joon ấy."
Cậu đã biết trái tim của Ha-neul, cậu bé sẵn sàng ôm tất cả mọi người vào lòng, nhưng cậu nghĩ rằng cậu nên sắp xếp mọi thứ lại một lần.
Ha-neul ngẩng phắt đầu lên khi Kang Ha-joon được nhắc đến.
"Không phải chú mà. Là bố mà."
"À…… Đúng rồi. Đúng là bố. Đúng là bố, nhưng……."
Eun-yul gật đầu và lặp lại những gì Ha-neul đã nói. Rồi cậu lại nhìn Ha-neul và lén hỏi.
"Thực sự ổn khi chú làm bố của Ha-neul sao?"
Cậu hỏi liệu thằng bé có chấp nhận anh bằng cả trái tim, vượt lên trên việc anh là người bố alpha đã sinh ra Ha-neul hay không. Có lẽ Eun-yul cảm thấy có lỗi khi tự mình bắt đầu câu chuyện, nên cậu đã mang một khối khác ra và nghịch nó trong khi nói.
"bố xin lỗi vì đã không nói với Ha-neul trước. Và chú ấy xin lỗi vì đã không ở bên con từ khi con sinh ra."
Ha-neul không thể đưa ra bất kỳ lựa chọn nào. Người thằng bé nhìn thấy khi sinh ra chỉ có người bố omega và bà, còn không có người bố alpha.
Liệu cậu có chỉ nghĩ cho bản thân mình quá nhiều không. Cậu đã trút bỏ những lo lắng này với Im Bong-soon và nhận được sự an ủi, nhưng giọng của cậu ngày càng nhỏ dần khi cậu cố gắng nói chuyện trực tiếp với Ha-neul.
"Bố."
Ha-neul nhìn Eun-yul đang như vậy và gọi cậu.
"Ừm."
"Bố ghét Ha-neul ạ?"
"Gì cơ?"
"Bố thấy Ha-neul phiền phức ạ?"
"Không phải. Sao con lại nói vậy chứ. Sao bố lại ghét và thấy con phiền phức được."
"Vậy nuôi Ha-neul có vất vả không ạ?"
"Không. Không hề vất vả chút nào."
Đó là những suy nghĩ mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến khi nuôi Ha-neul.
"Vậy là được rồi. Con cũng thích bố. Con không sao vì bố đã không vất vả khi một mình nuôi con mà."
Những câu hỏi đột ngột của Ha-neul thực ra đều có lý do của nó. Cậu bé cũng giống như cậu khi dỗ dành Ha-neul khóc vì không có dâu tây, và nói rằng siêu thị có chân chạy mất.
"Và bây giờ con có bố alpha rồi mà."
"Đúng vậy."
"Con cũng có ông nữa."
"Ông? À…… là cụ."
Cậu nghĩ không biết thằng bé đang nói về ai, và hóa ra đó là cụ Lee Hyun-seung.
"Con không được gọi là ông ạ? Cả bà cũng là bà mà?"
"Cái đó thì…… để gặp rồi hỏi ông nhé."
"Vâng ạ."
Ha-neul gật đầu và nhìn vào thứ mà thằng bé vừa tạo ra.
"Nhìn này. Con làm xong hết rồi đấy ạ."
Eun-yul chà xát má đứa trẻ khi Ha-neul nâng tòa lâu đài mà cậu bé đã lắp ráp từ các khối lên và tự hào khoe nó.
"Sao con lại có thể đáng yêu như vậy chứ."
Trái tim cậu tan chảy khi sờ vào đôi má mềm mại có thịt má bầu bĩnh.
"Không được. Nếu không thì con sẽ làm rơi lâu đài mất."
Eun-yul xoa má thằng bé đã đời rồi buông tay khi Ha-neul chỉ có thể ngăn cậu bằng lời nói, không thể đặt lâu đài xuống.
"Bố sẽ dọn dẹp chỗ còn lại cho con."
"Vậy con mang cái này đi khoe với bố Kang đây ạ."
Ha-neul cầm lâu đài và rời khỏi phòng như thể muốn khoe ngay lập tức.
Eun-yul thở dài khi nghe thấy giọng đứa trẻ gọi Kang Ha-joon, có lẽ vì anh ấy đang ở gần đó.
Có vẻ như bây giờ cậu đã có thể yên tâm rồi.