Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Cậu vui vì Kang Ha-joon đã trở thành alpha của cậu, vì anh thích cậu. Eun-yul nhớ lại lý do tại sao cậu lại vui vẻ gần đây, rồi đi đến quầy lấy cà phê khi nghe thấy họ gọi tên.
Cậu vừa cầm tay nắm cửa để bước ra ngoài với ly cà phê trên tay thì tiếng mưa lớn đổ xuống.
"Mưa rào?"
Mưa trút xuống rất mạnh, có vẻ như chỉ là một cơn mưa thoáng qua. Eun-yul nhìn cơn mưa một lúc rồi chuyển ánh mắt xuống ly cà phê đang cầm trên tay. Cứ thế này thì cậu sẽ mang nó đến chỗ anh trong tình trạng ướt sũng mất...
Eun-yul dùng tay che phần trên của ly cà phê. Sau đó, cậu nhìn xung quanh xem có chỗ nào bán ô không, rồi chạy đến một nơi không xa đó.
Vì có rất nhiều người hoảng hốt đi mua ô nên cậu phải chờ khá lâu mới thanh toán được. Dù sao thì cũng may vì cậu đã mua được ô trước khi chúng hết hàng.
"Toàn bắt mình phải chờ đợi thôi."
Dù chỉ là một cơn mưa rào và nó vẫn đang trút xuống mạnh hơn mà không có dấu hiệu ngừng lại, nhưng cậu không thể để hai người họ phải chờ đợi thêm nữa, nên cậu bước ra ngoài mưa.
Eun-yul ôm ly cà phê vào lòng và khó khăn lắm mới đến được chỗ Kang Ha-joon đang chờ, cậu hoảng hốt nhìn xung quanh. Không thấy Kang Ha-joon, cũng không thấy Ha-neul hay xe đẩy đâu cả.
"Chắc là trời mưa nên họ đã đi chỗ khác rồi?"
Nhưng cậu không thể đoán được họ đã đi đâu, nên Eun-yul vào một tòa nhà gần đó và lấy điện thoại ra. Lúc này cậu mới thấy những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Kang Ha-joon. Anh đã liên lạc với cậu rất nhiều. Vì trời mưa nên cậu đã quá lo lắng và không nhận ra điện thoại rung.
"Ở đây là..."
Eun-yul ngẩng đầu lên khi đọc tin nhắn ghi địa điểm. Đó là gần cửa hàng lưu niệm nơi cậu đã mua ô. Không biết họ đã đến đây từ bao giờ, Eun-yul lại mở ô ra.
Khi biết anh ở đâu, cậu đi tìm anh
"Ah..."
tìm thấy Kang Ha-joon, một cảm xúc khác hơn là niềm vui đã khiến cậu đứng im tại chỗ, không thể di chuyển.
Từ đầu đến chân anh đều ướt sũng, một tay nắm chặt điện thoại, vẻ mặt anh vô cùng nguy hiểm.
"Tại sao..."
Tại sao lại như vậy?
Ngay khi cậu tiến lại gần, Kang Ha-joon quay người lại, ánh mắt anh mở to rồi trở lại bình thường khi chạm mắt với cậu. Anh gạt mái tóc ướt sũng vì mưa sang một bên và tiến về phía cậu.
"Ah... Ha-neul đang ở bên trong. Con ngủ rồi nên tôi đặt con nằm trên xe đẩy và nhờ người quản lý trông giúp một lát."
Cậu còn chưa hỏi gì về Ha-neul, anh đã tự kể hết cho cậu nghe. Cậu gật đầu khi nhìn thấy biển hiệu của tòa nhà phía sau Kang Ha-joon. Dù chưa từng đề cập đến, nhưng Kang Ha-joon là giám đốc điều hành của trụ sở chính của chuỗi quán cà phê có hàng trăm chi nhánh trên toàn quốc.
"Sao anh không vào trong chờ?"
Cậu che ô cho anh. Dù đã nhờ người trông Ha-neul, nhưng trời vẫn chưa tạnh mưa, vậy mà anh lại ra ngoài. Thậm chí còn không mang ô.
"Anh ướt hết rồi."
Không chỉ ướt sũng mà hơi nước còn bốc lên từ vai anh. Điều đó có nghĩa là anh đã di chuyển rất nhanh đến mức người nóng bừng lên. Cậu không biết có phải do mưa lớn nên tai cậu bị ù đi hay do trái tim cậu đang đau nhói khi nhìn thấy Kang Ha-joon. Cậu chỉ muốn biết tại sao anh lại như vậy.
"Em nghĩ anh sẽ đợi em ở đó nên em đã mua ô và định đến ngay."
Cậu biết mua ô sẽ hơi muộn, nhưng vì trời mưa nên cậu nghĩ anh sẽ đoán được.
"Là lỗi của em. Em nên gọi cho anh bảo là em mua ô nên sẽ đến muộn một chút."
Nếu vậy thì cậu đã có thể nhận ra ngay là anh gọi điện cho mình.
"Em đã làm anh lo lắng đúng không?"
Cậu lau những giọt nước đọng trên vai Kang Ha-joon. Làm như vậy cũng không làm quần áo ướt của anh khô đi hay làm dịu đi cái nóng của anh, nhưng lòng cậu muốn làm như vậy.
"Em xin lỗi."
Cậu cảm thấy mưa bắt đầu ngớt dần qua cán ô mà cậu đang cầm. Tiếng mưa lớn cũng nhỏ dần. Có một lần khi trời mưa như thế này, cậu đã nói chuyện với Kang Ha-joon... Lúc đó, cậu đã bảo anh đừng gặp lại cậu nữa, còn bây giờ cậu lại xin lỗi anh.
Tâm trạng cậu cũng trở nên tồi tệ như quần áo ướt sũng vì mưa. Chỉ là một cơn mưa rào thôi, cậu biết là đến đây chơi mà lại cảm thấy như thế này thì không tốt, nhưng cảm xúc của cậu không thể kiểm soát được.
"Không phải lỗi của em. Tại anh không thể ngồi yên chờ đợi."
"Anh có quyền làm vậy mà. Nếu em không liên lạc thì..."
"Anh đã không tìm em ngay cả khi anh biết em có thể đưa ra một lựa chọn sai lầm."
"... "
Họ không phải đang nói về câu chuyện ngang trái hiện tại. Đôi mắt anh trở nên mờ đi.
"Lẽ ra anh không nên để em như vậy. Anh, anh... đã đẩy em vào chỗ chết."
Giọng nói của anh đâm thẳng vào tim cậu. Kang Ha-joon đang chìm đắm trong tội lỗi. Anh đã luôn nghĩ về nó khi cậu và anh đang hạnh phúc với tư cách là người yêu.
"Đồ ngốc."
Cậu lẩm bẩm, nhưng lời nói của cậu bị tiếng mưa che lấp. Kang Ha-joon đã nhìn thấy môi cậu mấp máy. Như thể muốn cậu nói lại, cậu đã hét lên thật to.
"Anh ngốc quá đi!"
mưa tạnh hẳn, khiến tiếng hét của cậu vang vọng khá lớn. Đến nỗi Kang Ha-joon giật mình.
Nhưng cậu không có thời gian để quan tâm đến phản ứng của Kang Ha-joon ngay lúc này. Cậu tức giận khi nghĩ đến những gì anh đã phải chịu đựng trong thời gian qua.
Cậu còn không biết gì, những ngày này tâm trạng cậu cứ lâng lâng như trên mây.
"Tại sao đó lại là lỗi của anh?"
Cái chết của Sung Eun-yul trong nguyên tác là do cậu ta lựa chọn. Không, ngay từ đầu cậu ta đã làm rất nhiều việc mà cậu ta không nên làm chỉ để chiếm lấy Kang Ha-joon. Cậu ta là một nhân vật phản diện, ngay từ đầu tác giả đã định để cậu ta là một nhân vật phản diện để hành hạ Kang Ha-joon và Hyun Je-ha và chia rẽ hai người họ.
Cậu ta đã không ngần ngại gây ra những việc khiến Hyun Je-ha bị tổn thương tâm lý chỉ để chiếm lấy Kang Ha-joon. Vì cậu ta biết Jeha cảm thấy đau đớn khi tiếp xúc với pheromone của alpha, cậu ta đã cố tình xịt pheromone. Không chỉ vậy thôi sao. Hyun Je-ha là người cuối cùng khiến sự kiên nhẫn của Kang Ha-joon cạn kiệt, và trước đó cậu ta đã động chạm đến rất nhiều người có liên quan đến Kang Ha-joon.
Tất cả đều là do Sung Eun-yul trong nguyên tác gây ra. Cậu ta là một người không quan tâm đến việc làm tổn thương người khác chỉ vì lòng tham ích kỷ của mình.
"mình biết rõ hơn ai hết Sung Eun-yul là một người tồi tệ như thế nào. Cậu ta thuê côn đồ đánh người khác, và cậu ta đã khiến Hyun Je-ha ngất xỉu mấy lần."
Ngay cả khi đọc tiểu thuyết, cậu cũng đã muốn loại bỏ cậu ta nhanh chóng. Cậu không ngờ rằng cái thứ tạp nham như vậy lại là cậu... Đó là lý do tại sao cậu lại muốn tránh mặt Hyun Je-ha và Kang Ha-joon đến vậy.
‘Ngay cả khi mình chết, mình cũng là một người đáng chết, và anh không thể nói rằng đó hoàn toàn là lỗi của anh được. Anh ấy giết mình sao? Ngay cả khi mình chết, đó cũng là do mình lựa chọn.’
Quyết định đó hoàn toàn phụ thuộc vào Sung Eun-yul.
Vì vậy, khi trở thành Sung Eun-yul, cậu đã cố gắng sống một cuộc đời không liên quan đến Kang Ha-joon. Giống như việc cậu đã không tiết lộ sự tồn tại của Ha-neul cho anh.
"Ngay cả bây giờ cũng vậy. Nếu anh cảm thấy có lỗi với em, lẽ ra anh nên nói cho em biết từ lâu rồi chứ? Anh cứ giữ nó mãi trong lòng sao? Anh tìm em bất chấp việc bị ướt mưa là vì cảm giác tội lỗi đó sao?"
Cậu túm lấy áo Kang Ha-joon như thể túm lấy cổ áo anh.
"Sao anh không nói gì đi?"
Cậu không ngờ rằng Kang Ha-joon giỏi nói chuyện, lại im lặng khó chịu đến vậy.
"Anh phải nói là không phải vì anh cảm thấy có lỗi hay tội lỗi, mà vì anh lo lắng cho người yêu nên mới đi tìm chứ."
Cậu đã nói cho anh câu trả lời đúng như thể đang ép buộc anh.
"Chúng ta không thể hoàn toàn phớt lờ quá khứ... nhưng vì chúng ta đã gặp lại nhau, chúng ta nên nhìn về tương lai và tiến lên phía trước chứ."
Cậu muốn yêu anh bằng trái tim như vậy. Lúc đầu, cậu không cố gắng tránh mặt Kang Ha-joon bằng mọi giá vì anh là nhân vật chính trong nguyên tác và cậu đoán rằng anh đã ở bên Hyun Je-ha rồi. Sau đó, khi cậu ở bên Kang Ha-joon, cậu cảnh giác để không bị anh cướp mất Ha-neul, nhưng thời gian trôi qua, cậu đã rung động vì anh, yêu anh và cuối cùng đã yêu anh.
"Ah..."
Đúng vậy, cậu đã không yêu Kang Ha-joon một cách hời hợt. Cậu thực sự đã đặt trọn trái tim mình vào anh và nhận ra rằng đó là tình yêu.
"Eun-yul ah..."
Ngay khi Kang Ha-joon định nói gì đó, cậu lại cúi đầu xuống. Cậu đã đánh rơi chiếc ô từ lâu, nhưng vì trời không mưa nên cậu không thể ngẩng đầu lên.
Cậu không muốn cho anh thấy những giọt nước mắt đang trào dâng của mình.
"Chúng ta không thể thay đổi quá khứ."
Có lẽ anh nhận ra là cậu đang khóc ,tay Kang Ha-joon chạm vào má cậu. Ngón tay cái của anh lướt trên má cậu lau đi những giọt nước mắt, nhưng kỳ lạ thay, cậu lại càng khóc nhiều hơn.
"Cũng như em không thể xóa bỏ những việc em đã làm, anh cũng không thể xóa bỏ việc anh đã bỏ mặc em. Vì vậy, anh không thể xóa bỏ cảm giác tội lỗi này."
"Tại sao..."
Cậu đã bảo là cậu ổn rồi, nhưng tại sao anh lại cứ muốn sống với cảm giác tội lỗi đó như vậy? Cậu cúi đầu và hỏi như thể đang nghẹn lời vì bực bội.
"Vì vậy, anh sẽ cố gắng làm cho nó mờ dần đi theo thời gian."
"Hả?"
Cậu ngẩng đầu lên khi nghe câu trả lời rằng anh sẽ giải quyết cảm giác tội lỗi không thể xóa bỏ hoàn toàn bằng một cách khác. Cậu muốn nhìn vào mắt anh hơn là để anh thấy khuôn mặt nhếch nhác của mình.
"Anh yêu em."
Kang Ha-joon hôn lên má cậu.
"Anh sẽ đối xử tốt với em hơn và làm cho em cười nhiều hơn. Nếu em cho phép, anh sẽ từ từ làm dịu đi cảm giác tội lỗi của mình như vậy."
"Anh vừa mới nói yêu em..."
Anh vừa mới làm vậy thật sao? Kang Ha-joon ôm chặt lấy cậu.
"Anh yêu em. Sung Eun-yul."
Lời tỏ tình này còn chân thành và ngọt ngào hơn lời tỏ tình buổi sáng rất nhiều, cậu nhắm mắt lại và nghiền ngẫm những lời vừa nghe.
"Lời tỏ tình của anh ngọt ngào hơn lời tỏ tình của em ấy."
Có lẽ là do giọng nói của anh quá hay, cậu không biết lý do là gì, nhưng nó có sức mạnh xoa dịu Eun-yul
"Đừng đi dưới mưa như hôm nay nữa."
"Anh biết rồi."
"Đừng làm vẻ mặt nguy hiểm như vậy nữa."
"Ừ."
"Em thích nghe anh nói yêu em, nên hãy nói thường xuyên nhé."
"Anh sẽ nói mỗi ngày."
Cậu thở dài nhẹ nhõm trước cuộc trò chuyện như dư âm xác nhận tình cảm của nhau. Vô vàn cảm xúc dồn nén như một cơn mưa rào trút xuống trái tim cậu trong một thời gian ngắn. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy an toàn trong vòng tay của Kang Ha-joon. Cậu nhắm mắt lại và thì thầm vì cậu thích sự ấm áp mà cậu cảm nhận được khi chạm vào anh, nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thốn.
"Và chúng ta hãy làm tình thật nhiều nữa nhé."
Cơ thể Kang Ha-joon cứng đờ lại rồi ôm chặt lấy cậu.