Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Chuyện gì thế này."
Im Bong-soon tặc lưỡi khi nhìn thấy Eun-yul và Kang Ha-joon ướt sũng. Họ đã vui vẻ ra ngoài chơi, vậy mà lại trở về như chuột lột.
"Mưa to lắm ạ."
Eun-yul lẩm bẩm, vặn ống tay áo. Cậu đã vắt nó rồi nên chắc chắn là không còn nước nữa, nhưng đó là để đánh trống lảng, để tránh ánh mắt sắc bén của Im Bong-soon.
Kang Ha-joon dùng khăn tay lau quần áo cho Eun-yul. Có vẻ như anh đang cố thấm nước, nhưng khăn tay của Kang Ha-joon cũng đã bị ướt khi anh dầm mưa.
Nói cách khác, đó là một hành động vô nghĩa.
Im Bong-soon nhìn hành động của Eun-yul và Kang Ha-joon với ánh mắt càng thêm chán ghét. Không phải cứ nhìn nhau thì quần áo ướt sẽ khô đâu.
"Không có thời gian mua quần áo à?"
"Không phải là không có ạ..."
Kang Ha-joon đã bảo cậu đi thay quần áo vì anh sợ cậu bị cảm. Nhưng Eun-yul đã từ chối.
Cậu muốn nhanh chóng quay trở lại. Cậu không muốn lãng phí thời gian mua quần áo. Có lẽ Kang Ha-joon đã đọc được suy nghĩ của cậu, anh đã bật lò sưởi ở ghế trước và nhanh chóng lái xe về nhà hàng Soon-yi.
Ha-neul vẫn ngủ say như ở công viên giải trí và chưa hề tỉnh giấc, bây giờ đang ở trong phòng của nhà hàng.
"Xin bà hãy trông Ha-neul giúp cháu một ngày ạ."
"Nhìn cái bộ dạng này của hai đứa thì một ngày là không đủ đâu."
Im Bong-soon nhìn Eun-yul và Kang Ha-joon từ trên xuống dưới. Ánh mắt đó như thể bà biết hết mọi chuyện họ đang định làm, khiến Eun-yul giật mình sợ hãi.
"Không phải vậy đâu ạ. Chỉ là cháu có chuyện muốn nói với anh Ha-joon thôi ạ..."
"Ai bảo gì mày đâu? Tao nói vậy vì sợ chúng mày bị cảm."
"Ah... ra là vậy ạ?"
"Tch."
Im Bong-soon đi vào trong lấy thứ gì đó ra và ném cho hai người.
Đó là hai chiếc khăn và một bình giữ nhiệt. Eun-yul đưa khăn lên lau khuôn mặt khô khốc của Kang Ha-joon, anh đã tự giác cầm lấy cả khăn của Eun-yul. Sau đó, anh thay cậu lau tóc bằng khăn.
"Đừng có mà lây cảm cho Ha-neul. Lo mà chăm sóc bản thân trước đi."
"Cái này là gì ạ?"
"Trà gừng."
Im Bong-soon đã nói một cách tử tế khi Eun-yul cầm bình giữ nhiệt lên và xem xét nó.
"Cháu không thích trà gừng lắm."
Nó ngọt, nhưng vị đắng đặc trưng của gừng lại cào xé cổ họng cậu, khiến cậu không thích nó. Vì vậy, khi cậu mè nheo, vẻ mặt của Im Bong-soon trở nên khó chịu.
"Đi đi."
Kang Ha-joon cầm bình giữ nhiệt của cậu và đi đến xe trước.
Khi chỉ còn lại hai người, Eun-yul gọi Im Bong-soon.
"Bà ơi."
"Sao."
Dù là một câu trả lời cộc lốc, nhưng cậu cảm nhận được tình yêu thương bà dành cho cậu.
"Dạo này cháu cứ nhờ bà trông Ha-neul, cháu xin lỗi ạ."
"Có nhiều chuyện mày phải xin lỗi lắm."
Eun-yul nhìn Im Bong-soon rồi vươn tay ra, nhưng rồi lại dừng lại. Cậu định ôm bà, nhưng chợt nhớ ra tình trạng của mình.
Bây giờ thì không còn nhỏ giọt nữa, nhưng cũng không khô hẳn, sờ vào sẽ thấy ẩm ướt. Vì vậy, thay vì vụng về co tay lại, cậu đã bày tỏ tấm lòng của mình bằng lời nói.
"Cháu sẽ báo hiếu cho bà ạ."
"Báo hiếu cái gì..."
"Có lẽ vì cháu vẫn đang báo hiếu nên bà không cảm thấy gì sao?"
"Mày báo hiếu bao giờ mà trơ trẽn thế hả?"
"Cháu ăn ngon, ngủ ngon, cười tươi mà. Thế chẳng phải là báo hiếu rồi còn gì."
"Đi đi."
Có lẽ bà cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện thì bà sẽ phát điên lên mất, Im Bong-soon đã đẩy cậu ra còn dứt khoát hơn lúc nãy.
Bà thậm chí còn vươn tay ra chỉ vào xe, nếu cậu nói thêm một câu nào nữa thì có lẽ sẽ bị mắng cho mà xem.
Cậu biết đây là thời điểm phải rời đi, nên cậu lững thững bước đi.
"Eun-yul ah."
Kang Ha-joon đang đợi bên xe, chìa tay ra. Cậu liếc nhìn Im Bong-soon rồi nắm lấy tay Kang Ha-joon.
Khi lên xe, cậu thấy ấm hơn lúc nãy. Có vẻ như anh đã bật lò sưởi lên và đợi cậu.
Cảm nhận được nhiệt độ trong xe đã được tăng lên đến mức hơi nóng, cậu xoa tóc.
Cậu thấy cái lạnh còn sót lại giữa những sợi tóc dần tan biến.
Kang Ha-joon đang ngồi ở ghế lái cầm bình giữ nhiệt lên trước khi khởi động xe.
Việc cậu nói không thích trà gừng chỉ là một lời mè nheo. Cậu cảm thấy ngại ngùng khi cảm nhận được tấm lòng của bà, nên đã nói như vậy.
"Bà đã chuẩn bị cái này từ bao giờ vậy."
Trước khi đến Soon-yi, họ đã không nói rằng họ đã dầm mưa. Nhưng chắc chắn là bà đã nhìn thời tiết và lấy bình giữ nhiệt ra.
"Anh có uống được trà gừng không?"
Kang Ha-joon nghiêng bình vào nắp bình mà họ dùng làm cốc và gật đầu.
"Anh không kén chọn lắm."
"Vậy thì chúng ta cùng uống nhé."
Kang Ha-joon đã nghiêng bình nhiều hơn để đáp lại những lời lẩm bẩm biết rằng cậu sẽ lo cho anh trước.
"Ơ? Đây không phải trà gừng."
Cậu không nhận ra vì màu sắc tương tự, nhưng sau đó một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp xe.
Cậu cầm cốc lên uống thử rồi nhìn biển hiệu Soon-yi phản chiếu ngoài cửa sổ.
"Ah, thật là."
Bà đã nói dối.
bà đã cho cậu thứ mà cậu thích thay vì trà gừng, trái tim cậu càng trở nên ấm áp hơn.
Chỉ đến khi biển hiệu Soon-yi khuất bóng, cậu mới đưa cốc cho Kang Ha-joon.
"Anh uống thử đi."
Kang Ha-joon có vẻ biết mùi hương rồi, nhưng anh vẫn không từ chối và uống trà.
"Trà quất."
"Vâng ạ. Ngon không ạ?"
Kang Ha-joon chỉ uống thêm một ngụm trà để trả lời.
"Nhưng bà đã ngâm cái này từ bao giờ vậy? Em đã không thấy."
"Ngâm?"
Kang Ha-joon vừa khởi động xe vừa xoay vô lăng, cậu ngẩn người ra không hiểu, rồi gật đầu uống trà quất giải thích.
"Em thích nó ạ."
Vì vậy, bà đã tự làm nó để cậu có thể uống mỗi khi trời mưa hoặc vào mùa đông.
Kang Ha-joon không đáp lại lời cậu, giữa hai người có một khoảng lặng.
Eun-yul không đặc biệt yêu cầu Kang Ha-joon trả lời, cậu nhấp một ngụm trà và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mọi thứ cậu nhìn thấy đều ướt đẫm, nhưng trời đã nhanh chóng quang đãng trở lại.
"Thời tiết đẹp quá."
Cậu mở hé cửa sổ hít thở không khí trong lành và dựa vào ghế.
Cậu đã uống trà quất ấm áp và ở trong xe có lò sưởi, cơ thể cậu dần tan chảy. Có lẽ do cậu đã chạy nhảy liên tục ở công viên giải trí và dầm mưa, mí mắt nặng trĩu của cậu từ từ hạ xuống.
"hóa ra Không chỉ mình Nam Goong-hyuk mới cần phải học..."
Cậu không nghe rõ Kang Ha-joon đã nói gì vì cậu đang chìm vào giấc ngủ.
"Sao chúng ta lại về nhà sớm vậy?"
Thậm chí còn là phòng của Kang Ha-joon, chiếc giường trước mắt đã thu hút sự chú ý của cậu. Dù cậu không muốn nhìn, nhưng chiếc giường cỡ lớn rất khó để phớt lờ.
"Lẽ ra em không nên ngủ quên trên xe."
Cậu đã không chuẩn bị tinh thần cho khoảng thời gian riêng tư với anh. Cậu liên tục nắm lấy rồi buông vạt áo gần khô của mình và dồn hết sự chú ý vào Kang Ha-joon đang di chuyển phía sau cậu.
"Eun-yul ah."
"Dạ? Vâng ạ."
Cậu theo phản xạ quay người về phía có giọng nói, rồi phát hiện ra quần áo của anh vẫn còn ẩm ướt.
"Anh vẫn chưa thay quần áo sao?"
Cậu tự hỏi sao anh chỉ vào phòng thay đồ rồi đi ra, Kang Ha-joon đưa cho cậu thứ anh đang cầm.
"Anh nghĩ em nên đi tắm trước."
Eun-yul nhận lấy thứ Kang Ha-joon đưa cho, đó là áo choàng tắm.
"Đúng rồi. Em phải đi tắm."
Sao mình lại nghĩ là sẽ làm ngay sau khi vừa bước vào nhà chứ. Cậu mân mê chiếc áo choàng dày dặn rồi định rời khỏi phòng.
"Vậy em đi tắm đây ạ."
"Chờ một chút."
Eun-yul khựng lại khi Kang Ha-joon nắm lấy vai cậu. Cậu vốn đã để ý đến anh rồi, giờ anh lại chạm vào cậu, cậu cảm thấy vô cùng bối rối.
"Em có thể tắm ở đây mà."
"À, phòng tắm ở đây ạ?"
Cậu định đi đến phòng tắm mà cậu vẫn hay dùng, nên cậu đã không nghĩ đến việc có một phòng tắm gần đây. Cậu bước về phía Kang Ha-joon chỉ, nhưng cậu không thể hành động tự nhiên dù biết là mình đang đi cứng đờ.
Bước vào phòng tắm liền kề với phòng thay đồ, cậu chống tay lên bồn rửa và thở dài.
"Mình đã quá để ý rồi."
Kang Ha-joon vẫn bình thường, nhưng cậu lại không thể che giấu được tình trạng của mình. Cậu cảm thấy xấu hổ vì đã tỏ ra căng thẳng và bối rối.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào gương, khuôn mặt cậu đỏ bừng.
"Sao mình lại thế này."
Cậu tự trách mình, rồi cởi quần áo. Mình không thể cứ ở đây mãi được. Nghĩ vậy, cậu quay người lại rồi khựng lại khi phát hiện ra bồn tắm đã đầy nước.
Có lẽ lúc nãy anh vào phòng thay đồ không phải để thay quần áo.
"Ah..."
Cậu vùi mặt vào chiếc áo choàng tắm. Sự chu đáo của Kang Ha-joon khiến tim cậu thắt lại, khó thở. Bây giờ cậu không còn căng thẳng mà chỉ cảm thấy mong chờ một đêm dài với anh.
Cậu ngâm mình trong làn nước ấm áp để xua tan đi dư âm của cơn mưa. Cậu hơi mệt, nhưng có lẽ cậu sẽ không bị cảm.
Cậu lau khô người bằng khăn rồi nhìn chiếc áo choàng tắm treo trên tường. Bây giờ chỉ cần mặc nó vào và đi ra thôi mà...
Cậu nghiêng đầu.
'Mình mặc cái khác cũng được mà.'