Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“……”
“Em bảo rành lý thuyết mà. Giải thích xem lý thuyết gì.”
“……Sao lại chơi bẩn tìm tới tận đây hả?”
“Sao em không nói gì khi nhìn mặt anh vậy?”
“Á, dm…! Sao lại tới.”
Đương nhiên là tới trêu em rồi. Yoon Jigu càng nghiến răng đỏ mặt khi giọng nói của Yeowoon mang theo ý cười. Có vẻ những điều có thể nói qua tin nhắn thì lại ngại nói khi gặp mặt. Yeowoon véo má tên chiến binh bàn phím ở nhà bên cạnh rồi lắc nhẹ.
“Nè, Yoon Jigu.”
“……Người ta còn nhỏ mà.”
Yoon Jigu lầm bầm với vẻ mặt bĩu môi. Vì má bị kéo dài nên phát âm không chính xác.
“Em thực chiến cũng dở mà.”
“Ha, chỉ làm với anh có một lần thôi mà bày đặt biết hết.”
“Phải nói cho đúng chứ. Còn chưa làm xong mà.”
“…Thì cho em cơ hội đi. Có khi em làm tốt đó thì sao? Biết đâu anh sướng tới khóc luôn á.”
“Ai đó đã khóc ròng trước mặt anh là ai ấy nhỉ. Chắc không phải anh đâu.”
“Á, đừng có kiếm chuyện nữa. Với lại nếu tới chê bai mà không làm gì thì biến đi! Em phải chơi game!”
A
“Anh mà đi rồi, em lại nhắn tin những lời em không dám nói trước mặt anh cho coi.”
Yoon Jigu bị chọc trúng tim đen trợn mắt nhìn anh, có vẻ lần này cậu thực sự giận dỗi nên đã né tránh ánh mắt anh trước. Chỉ cần trêu thêm chút nữa là cậu sẽ không thèm trả lời tin nhắn luôn cho coi. Yeowoon quyết định lùi một bước ở mức này.
“Biết rồi, vậy anh đi đây. Ji-gu nhà mình chơi game vui vẻ nha?”
“……”
Ngay khi Yeowoon cười tươi quay lưng đi, Yoon Jigu đã nắm lấy vai anh, nhanh chóng xoay anh lại. Cậu không cho Yeowoon có thời gian để bối rối, đưa khuôn mặt có vẻ tức giận đến gần. Cậu hôn chính xác hai lần, chụt chụt lên môi Yeowoon, rồi đẩy anh ra, chạy vào nhà đóng sầm cửa lại.
“Cái gì vậy?”
Đột nhiên bị hôn rồi bị đuổi ra ngoài, Yeowoon ngơ ngác nhìn cánh cửa trước mặt đóng sầm lại, rồi bật cười. Giờ thì cũng biết làm những hành động dễ thương rồi. Trái tim anh, vốn dĩ không hề hứng thú, giờ đã bắt đầu rung động một chút.
****
Hai người chuẩn bị cho chuyến đi rất suôn sẻ.
“Để xem nào…”
Yeowoon cầm tờ giấy A4 đã ghi chú cùng Yoon Jigu lên đọc.
<Ăn uống>
Mì kiều mạch B: nổi tiếng món mì kiều mạch. Gần chợ có tiệm bánh macaron nổi tiếng.
Nhà hàng hải sản A ở cảng XX: nổi tiếng món hải sản tươi sống.
Quán lòng nướng trước cổng trường S: nổi tiếng món lòng nướng.
Chợ thủy sản D: nhiều cá.
Quán nướng sò Y: nổi tiếng món sò nướng.
Tìm thêm!
<Đồ mang theo>
Thịt
Rau củ
Kim chi và các món ăn kèm
Đồ bơi (không mặc đồ bơi liền thân)
<Việc sẽ làm>
Ngắm bình minh
Bơi lội
Lái xe
Đắp Yoon Jigu thành hình cá bằng cát
“…”
Nhìn kỹ thì thấy Yoon Jigu đã lén gạch xoẹt xoẹt xóa hình cá cát đi rồi. Ghét đến mức đó cơ à… Xem ra cậu sẽ không dễ dàng chịu thua đâu.
Khi đi du lịch với bạn bè khác, họ còn dùng Excel để lập kế hoạch tỉ mỉ đến từng chi tiết, từ lịch trình đến ngân sách, chẳng khác nào đi tour trọn gói. So với kế hoạch tỉ mỉ mà cả hai đã vắt óc suy nghĩ thì cái này trông thật thảm hại.
“Từ hồi dùng planner để học, mình đã bao giờ lập kế hoạch ra hồn đâu…”
Yeowoon vứt tờ giấy sang một bên rồi ngả người ra.
“Cứ chơi bời thoải mái thôi!”
Đi du lịch đâu phải để tuân thủ kế hoạch. Kế hoạch vứt xó, cứ tận hưởng hết mình là được. Yeowoon tranh thủ giờ làm để đặt một khu resort có hồ bơi lớn dưới tầng hầm, view biển cả. Còn Yoon Jigu thì được giao nhiệm vụ tìm các quán ăn ngon. Chỉ một ngày sau, Yoon Jigu đã đưa cho anh một danh sách, Yeowoon đánh dấu từng quán mà cậu kể trên bản đồ.
“Hả?”
Có gì đó sai sai. Đáng lẽ anh phải nhận ra từ lúc đồ ăn vặt ở nhà Yoon Jigu không vơi đi mà còn chất đống lên mới phải. Số lượng quán ăn chính chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn số quán bánh ngọt, macaron thì phải hơn ba mươi. Khi nghe bảo giao cho việc tìm quán ăn ngon thì mặt cậu nhăn nhó như sắp chết đến nơi, vậy mà lại chăm chỉ tìm kiếm theo sở thích cá nhân ghê. Yeowoon đánh dấu nốt tiệm bánh macaron cuối cùng lên bản đồ rồi bật cười, tắt ứng dụng.
‘Anh, từ hồi cấp ba đến giờ, đây là lần đầu tiên em đi du lịch với người ngoài gia đình đấy.’
Trong lúc nói chuyện về chuyến đi, Yoon Jigu lẩm bẩm với vẻ mặt hớn hở đầy mong đợi.
‘Ờ, vậy à? Ý em là đi dã ngoại à?’
‘Nói gì thế! Cái đó đâu phải là đi du lịch! Lịch trình của trường mà!’
‘Ôi trời, đau cả tai. Anh chỉ hỏi vậy thôi. Vậy thì hồi cấp ba… đi với bạn à?’
‘Vâng. Em trốn học đi ăn sò nướng ở Incheon…’
‘Hả… Ngon không?’
‘Cũng… tàm tạm ạ.’
Dù sao thì cũng đã mấy năm rồi cậu mới đi chơi với người không phải người thân, mà còn là người mình thích nữa, xem ra cậu rất hào hứng. Trên cuốn lịch để bàn ở nhà Yoon Jigu, ngày đi du lịch của hai người được đánh dấu bằng năm ngôi sao màu đỏ, cậu còn dặn trước người anh thứ hai trông mèo hộ trong ba ngày. Yoon Jigu bảo không được để mèo biết trước, nên lúc nói chuyện đó, cậu ghé sát vào tai anh thì thầm rất nhỏ.
Có thể thấy Yoon Jigu thực sự rất tâm huyết với chuyến đi này.
Bỗng nhiên, anh nghĩ nếu đi lại trong ba ngày hai đêm mà không có xe thì sẽ rất bất tiện. Yeowoon liền gọi cho cô em gái đang sống cùng bố mẹ và hẹn cô ra ngoài. Sáng thứ Bảy, điện thoại rung ầm ĩ. Trên màn hình hiện tên ‘Lee Seol’.
“Alo, tôi nghe?”
Đến rồi.
Tút. Yeowoon vừa bắt máy thì cuộc gọi đã bị ngắt.
“Vẫn vậy nhỉ.”
Xem ra đến một câu bảo “xuống đi” cũng lười nói. Quen với kiểu thông báo một chiều này rồi, Yeowoon nhanh chóng mở cửa và chạy ra ngoài. Anh bắt thang máy xuống tầng một, vừa ra khỏi tòa nhà thì thấy một chiếc xe con màu trắng đang nổ máy đỗ trước cổng.
“Seol à.”
Yeowoon gọi tên em gái, cô gái đang ngồi xổm trước xe, dùng tay lau đi vết xước mờ trên thân xe ngẩng đầu lên. Cô gái cột tóc cao lên đỉnh đầu, vừa thấy Yeowoon đã nhướn mày đứng dậy.
“Này, Lee Yeowoon. Lâu rồi không gặp? Vẫn còn sống à?”
“Sao em lại gọi anh là ‘này’?”
“Thôi đi. Anh mà ăn gì trên xe em thì xác định. Đổ đầy xăng, rửa xe sạch sẽ, với cả mua đồ đắt tiền mà trả lại cho em.”
Cô gái vênh mặt lên như thể đang đưa ra một yêu cầu hiển nhiên. Yeowoon cười khẩy trước lời lẽ trơ trẽn của em gái.
“Xe này là xe của em hồi nào? Xe của mẹ mà.”
“Mẹ bảo em đi mà.”
“Ừ, ờ…”
“Nhưng mà đi du lịch với ai mà phải mượn xe thế? Ha Seon Yong cũng có xe mà. Anh cãi nhau với nó à?”
“Seol à, em công bằng thật đấy.”
Đến anh trai ruột, bạn của anh trai ruột mà cô cũng tuyệt đối không gọi là anh, sự nhất quán này khiến anh chẳng buồn cười nổi. Lee Seol đối xử với Yeowoon còn tệ hơn cả bạn bè từ hồi bé. Đúng là chẳng thay đổi gì cả.
Yeowoon cầm chìa khóa từ tay Lee Seol. Một lát sau, Seol nhìn Yeowoon một cách khó chịu rồi chìa tay ra một cách trơ trẽn.