Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
/Party/: Em bảo nói chuyện mà
/Party/: Đừng nghiêm trọng thế ạㅡㅡ
Yeo woon lại đập vào đầu Ji9byeol một lần nữa.
/Party/: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Đauㅜ
/Party/: Vậy thì cái này thì sao ạ?
Thằng nhóc này có đùa anh không vậy…. Ji9byeol mặc quần sumo cho một nhân vật giống Yeo woon. Yeo woon phát điên khi cậu ta cẩn thận quay lại và thậm chí còn cho anh xem cả cái mông tròn của cậu ta. Ji9byeol, người không bao giờ mua những vật phẩm không dễ thương cho đến giờ, đã thay đổi.
/Party/: Em có vẻ hơi bị
/Party/: Bất mãn đó^^….
Tất cả quần áo mà cậu ta mặc từ nãy đến giờ đều là những bộ quần áo để lộ da thịt trần trụi, và ngay cả khi cậu ta mặc quần áo, thì cũng chỉ là những thứ như vậy.
/Party/: Vậy hả
/Party/: Ừ
/Party/: ㅋㅋㅋ Nhưng em cứ để vậy đó ạ>_<
/Party/: ?
/Party/: Tại trước giờ ai cũng trang điểm theo em, xong
/Party/: Lúc nào cũng chỉ che mỗi chỗ đó bằng lá
/Party/: Bây giờ thì mặc giẻ rách kỳ lạㅋㅋ
/Party/: ㅋㅋㅋㅋ
/Party/: Em không biết nhưng em nghĩ trả thù thế là hơi quá rồi đó
/Party/: Chắc là không sao đâu ạ?
/Party/: Chắc là không ổn đâu ạ?
/Party/: Chắc người đó không sao, chỉ có anh thôi
/Party/: Chắc là không ổn đâu ?
/Party/: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
/Party/: Sao anh tức giận vậy ạ?
/Party/: Mặc quần áo vào điㅡㅡ
/Party/: Đằng nào cũng đâu phải anh đâu, bỏ qua đi ạ?
Là anh đấy.
/Party/: Ừ;
/Party/: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
Anh đã che giấu danh tính của mình với Ji9byeol, vì vậy anh không thể chỉ ép buộc cậu. Nếu cậu ta nghi ngờ thì sẽ là một vấn đề lớn.
/Party/: A lại còn có cái này nữa ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
/Party/: Lipo có phải game người lớn không ạ?ㅋㅋㅋ
/Party/: …ㄷㄷ
Mặt trước là một chiếc áo sơ mi tử tế che đến tận đùi, nhưng mặt sau lại hở hết lưng, để lộ rõ bộ dây nịt toàn thân mặc trong áo sơ mi. Thêm vào đó, khi cậu đội một chiếc bờm tai thỏ đen trên đầu, cậu trông giống như một tên biến thái không hề dễ dãi. Yeo woon đã bỏ cuộc và chỉ cười.
/Party/: Dễ thương đó
/Party/: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Thật lòng ạ?
Ji9byeol nghiêng đầu. Không dừng lại ở đó, cậu thậm chí còn nhấn phím Shift để nhảy, và một tiếng động vang lên trong đầu anh như thể một sợi dây lý trí vừa bị đứt. Tất nhiên, những hành động mà Yoon Ji-gu đang làm rất dễ thương, nhưng anh không thể tha thứ cho việc cậu mặc những bộ quần áo đó cho mình.
Yeo woon bắt đầu mở trò chơi bằng cách nhấp vào biểu tượng Illusion trên màn hình nền ngay lập tức. Tuy nó trẻ con, nhưng anh phải trả lại cậu ta. Chỉ khi anh trải qua nó, anh mới nhận ra rằng anh đã làm gì với Yoon Ji-gu cho đến giờ. Anh cũng hiểu lý do tại sao Yoon Ji-gu đã bảo anh đừng mặc những bộ quần áo như vậy và tự mình mua cho anh những vật phẩm đó….
[Bang hội]Park Hwi: hiii
[Bang hội]ĐộiTrưởngPoseidon: Bên mình đang luyện tập công thành chiến anh tham gia không?
[Bang hội]neutaaaa: Không ạ ㅋㅋㅋ tui phải ra ngoài sau khi điểm danh xong ạ
[Bang hội]Park Hwi: Ok
Yeo woon cởi tất cả quần áo trên nhân vật trông giống Yoon Ji-gu và mặc cho cậu ta chiếc quần lót lá cây chỉ che được chỗ đó. Và anh đã ngay lập tức trúng thầu cặp kính mắt cá với mức giá đắt gấp đôi tại nhà đấu giá.
Đó là loại quần áo mà Yoon Ji-gu ghét nhất trên đời. Yeo woon đặt nhân vật đó ở giữa quảng trường Isis trong tư thế chờ đợi đầy tự tin, rồi hạ cửa sổ trò chơi xuống một lần nữa. Anh dự định bỏ mặc nó như vậy trong khoảng một hoặc hai giờ. Sẽ còn tốt hơn nếu một thành viên trong bang hội tình cờ nhìn thấy anh và chụp ảnh màn hình và đăng nó lên cuộc trò chuyện trong bang hội, hỏi tại sao anh lại ở đó. Nó trẻ con, nhưng đó là sự trả thù nhỏ mà anh có thể làm theo cách riêng của mình.
/Party/: Anh lại đi đâu rồi ạ?
/Party/: Em gọi mà không ai trả lời cả – _-
/Party/: Anh ơi em đi ăn tối rồi về đây ạ
/Party/: Tạm biệt
Khi anh cuộn lên cửa sổ trò chuyện, có những bản ghi cho thấy Ji9byeol đã gọi anh vô số lần trong khi anh đang đăng nhập vào Illusion và làm việc. Trong thời gian anh vắng mặt, anh đã tự hỏi liệu cậu ta có mặc bao nhiêu bộ quần áo tồi tệ hơn không, nhưng trong khi anh vắng mặt, cậu ta đã thay quần áo bình thường. Ji9byeol đang ngồi bên cạnh anh, chuyển sang trạng thái chờ và nhắm mắt lại ngủ gật. Nhìn nhân vật đã trở lại trang phục thường ngày, anh cảm thấy tâm hồn mình bình yên.
Lúc đó, chuông điện thoại di động của anh reo lên.
‘Yoon Ji-gu’
Yeo woon nhìn chằm chằm vào cái tên hiển thị trên màn hình, giảm âm lượng trò chơi xuống mức tối thiểu và trả lời điện thoại. Cậu định đi ăn, vậy tại sao cậu lại gọi điện? Có vẻ như cậu định bảo anh ăn cùng.
“Ừ, Ji-gu à.”
-Anh ơi, anh có muốn đến nhà em ăn mì không ạ?
Ngay khi anh trả lời điện thoại, Yeo woon bật cười lớn mà không hề hay biết. Có lẽ Yoon Ji-gu đã khó chịu vì anh bật cười lớn ngay khi chưa trả lời và hỏi với một giọng khó chịu.
-Sao vậy ạ?
“Anh thấy em dùng lời tán tỉnh cổ điển quá…”
Anh không thể tỉnh táo lại vì những lời nói đến bất ngờ khi anh không hề nghĩ đến chúng. Anh không nghĩ rằng cậu ấy nói điều đó một cách có ý thức, nhưng anh không biết tại sao nó lại buồn cười đến vậy. Hức hức. Giọng nói lớn hơn ở đầu dây bên kia vì tiếng khóc gần như nức nở của Yeo woon. Có vẻ như cậu đã hiểu ý nghĩa của lời nói đó.
-Anh bị điên à!
“Sao em lại tán tỉnh anh? Đột nhiên muốn hả?”
-Không, không phải vậy, mau đến đây đi!
“Để anh mút cho nhé?”
-A, không được ạ. Em tắm sáng rồi không tắm lại, nhưng nếu tắm nhanh chắc em xong trong 5 phút…….
“Sao em cứ lắp bắp vậy, anh đùa thôi mà….”
-…….
“Bây giờ em định cởi hết ra tắm hả?”
-…Sao anh cứ nói đến chuyện cởi hết ra vậy ạ!
“Vậy em tắm mà mặc quần áo hả?”
-Em chỉ bảo anh đến ăn mì thôi mà sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ mấy cái ý nghĩ rác rưởi đó vậy ạ? Em không bảo là em ghét thế, chỉ là em tò mò thôi ạ. ……A, nóng quá! Bực mình!
Anh đã không thể nhịn được khi thấy khóe mắt cậu ấy rơm rớm vì giọng điệu có phần hèn nhát ở cuối câu. Ý đồ của cậu đã rõ ràng. Có vẻ như cậu muốn nhấn mạnh rằng cậu không nói những lời đó với mục đích đó, nhưng cậu đã nhận ra rằng mình đã hơi vội vàng ở cuối câu. Yeo woon cố gắng kìm nén tiếng cười và trả lời, thậm chí gật đầu.
“Ừ, cứ coi như anh rác rưởi đi.”
-…Em xin rút lại lời vừa nói ạ. Em không thể hẹn hò với rác rưởi được ạ.
“Ôi chao, vinh dự quá. Em đang làm gì vậy?”
-Em đói bụng khi đang chơi game ạ. Em vừa cho nước vào rồi nên nếu anh không đến trong 5 phút em sẽ đổi mật khẩu nhà đó. Anh tự biết đường đi nước bước đi ạ.
“Anh đói bụng quá.”
-Em chỉ có bốn gói thôi ạ nhưng bù lại có cơm.
“Anh đến ngay đây.”
Yeo woon đặt nhân vật của mình bên cạnh Ji9byeol, người đang ngồi ngoan ngoãn, và đặt tấm biển ‘Đang lặn!’ trước mặt cậu ta. Nhân vật bước vào trạng thái chờ giống như Ji9byeol và ngồi ngủ thiếp đi trong khi từ từ nhắm mắt. Yeo woon đứng dậy và xỏ chân vào đôi dép lê mà anh đã mang ra khỏi nhà Yoon Ji-gu.
Cánh cửa trước, vốn đã mở ra với một âm thanh cơ khí nhỏ, nhanh chóng đóng sầm lại, và những bước chân nghe được từ bên ngoài cánh cửa đã dừng lại sau vài bước.
Klick. Sau khi khóa cửa đã khóa cửa lại, sự tĩnh lặng đã tràn ngập căn phòng. Có vẻ như đôi giày lệch lạc trên tủ giày cho thấy tình hình anh đã đi ra ngoài một cách vội vàng. Trong căn nhà vắng lặng, chỉ có tiếng máy tính chạy ù ù là nghe thấy mờ nhạt.
Trong màn hình một mình tỏa sáng trong căn phòng vắng bóng người, có một cặp nhân vật nam và nữ đang ngồi tựa lưng vào nhau một cách thân thiện, gật đầu theo BGM.