Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Hai ngày sau, Yoon Ji-gu cuối cùng đã đạt được mục tiêu cấp 100 của mình. Yeo woon cảm thấy có chút buồn về điều đó. Bình thường, cậu sẽ gửi tin nhắn suốt cả ngày vào các buổi chiều các ngày trong tuần để làm phiền và kể cho anh nghe những công việc hàng ngày của mình, nhưng Yeo woon bắt đầu nghĩ rằng Yoon Ji-gu đã thay đổi một chút dạo gần đây.
-Alo?
“Ji-gu à, anh gọi vì trời mưa.”
-Mưa ạ? Sao mưa ạ?
“Nếu em mở cửa sổ thì nước sẽ vào đó, nên anh bảo đóng lại. Anh tưởng em ngủ rồi chứ?”
-A, vâng ạ. Em có việc phải làm ạ.
“Em ăn cơm chưa?”
-Vừa nãy ạ. Còn anh ạ?
“Anh với các thành viên trong nhóm chuẩn bị xuống dưới đây.”
Yeo woon liếc nhìn vào văn phòng, và anh nghĩ rằng anh vẫn chưa phải tắt điện thoại, vì vậy anh bước về phía cửa sổ. Một bầu trời u ám có thể nhìn thấy qua cửa sổ hành lang. Nhìn cảnh thành phố mưa rơi khiến anh cảm thấy chùng xuống.
“Em đang làm gì vậy?”
Sau một lúc lâu tĩnh lặng, chỉ có tiếng gõ thứ gì đó là có thể nghe thấy từ bên kia điện thoại.
-A, em đang nhổ cỏ ạ.
“Nhổ cỏ?”
Có việc gì phải nhổ cỏ trong thành phố chứ. Không phải quán cà phê có sân, và nhà em thì ở tầng 9 mà….
“Em trồng cỏ mèo ăn ở nhà à?”
Anh không biết tên, nhưng anh nghĩ mình đã từng nghe đến nó ở đâu đó. Có rất nhiều người tự trồng cỏ tốt cho mèo ăn ở nhà.
-Dạ? Không ạ? Ngay cả rau diếp cá em cũng mua ở siêu thị ạ.
“Không, em vừa bảo là em nhổ cỏ….”
“Trưởng phòng Lee! Xuống thôi. tôi đến rồi.”
Trưởng phòng Kim, người đang cầm ví tiền trong tay, đã giơ tay lên và vẫy.
“A, vâng ạ. …Ji-gu à, anh phải đi ăn rồi nên anh cúp máy đây.”
-Dạ vâng.
Yoon Ji-gu đã cắt máy trước mà không chút hối tiếc. Bình thường cậu ấy cũng sẽ bảo ăn ngon miệng hoặc bảo anh cho anh biết cậu ăn gì, nhưng hôm nay giọng cậu ấy hơi miễn cưỡng. Có một âm thanh gì đó đang được tạo ra. Chẳng lẽ cậu lại chơi game sao….
Yoon Ji-gu
(Ảnh)
Một tin nhắn đã đến khi anh đang đi xuống bằng thang máy. Sau khi lén nhìn các thành viên trong nhóm, Yeo woon mới xác nhận bức ảnh mà Yoon Ji-gu đã gửi.
Một con mèo đen đang ngồi, chiếm một vị trí giữa bàn phím và người chụp ảnh. Và phía sau con mèo là màn hình có hình khu vườn trên sân thượng của Little Forest. Quả nhiên không sai. Có vẻ như Yoon Ji-gu lại đang say mê Little Forest khi ôm Boseong vào lòng.
Thì ra là nói chuyện trong game
Yoon Ji-gu
Vâng em đang nhổ cỏ nè ạ>_<ㅋㅋㅋ
Yoon Ji-gu
Anh ăn trưa ngon miệng nha
Yoon Ji-gu đã truyền đạt những gì cậu chưa thể nói qua điện thoại bằng một tin nhắn muộn màng. Yeo woon nhìn xuống tin nhắn đó và bị cuốn vào một cảm giác khó chịu không rõ danh tính.
‘Sao dạo này thằng nhóc này lại ám ảnh về Lipo đến thế nhỉ?’
Dạo này Yoon Ji-gu đang đắm mình trong game. Ngay cả khi Yeo woon hỏi cậu một cách rụt rè tại sao cậu chăm chỉ như vậy, Yoon Ji-gu chỉ lúng túng ấp úng. Nếu anh nghĩ về thái độ của cậu khi gọi điện vừa nãy, điều đó có nghĩa là cậu tập trung vào trò chơi hơn là nói chuyện với anh.
Cái gì vậy. Điều gì đã khiến Yoon Ji-gu trở nên như vậy? Chắc chắn là có gì đó, không nghi ngờ gì nữa….
Yeo woon đã phải đắm mình trong những lo lắng vô ích trong một thời gian dài.
—————————
/Riêng tư/<Ước Mơ Của tôi Là Cao Học >: Đội phó!
/Riêng tư/<Ước Mơ Của tôi Là Cao Học >: Người mới chơi đó ở cửa hàng tạp hóa Skylands đó ạ
/Riêng tư/: Cảm ơn em
/Riêng tư/<Ước Mơ Của tôi Là Cao Học >: Nếu anh muốn cảm ơn thì lát vào nhân vật chính làm cho em món ăn gì đó thì…. Khúm núm^^
/Riêng tư/: Anh biết rồi ㅋㅋㅋㅋㅋ Lát chuyển sang nhân vật chính thì anh gọi cho em^^
/Riêng tư/<Ước Mơ Của tôi Là Cao Học >: Uầy!!!^0^
Tối muộn, Yeo woon trở về nhà và đăng nhập vào trò chơi, và hỏi Ước Mơ Của tôi Là Cao Học về vị trí của Ji9byeol và di chuyển đến đó.
‘Tìm thấy rồi.’
Yeo woon nhảy lên và ngồi phía trên của I, người đang bán vật phẩm trong cửa hàng tạp hóa trong làng, và nói chuyện với Ji9byeol.
/Riêng tư/: Lại gặp em nữa rồi ㅋㅋㅋ
Khi anh ngồi vắt vẻo trên lan can cầu thang và nói chuyện như thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, Ji9byeol, người đang đứng trước NPC, đã quay đầu lại và ngước nhìn Yeo woon.
/Riêng tư/: À vâng ạ >_<
/Riêng tư/: Cấp độ của em….
/Riêng tư/: Em bảo là em sẽ đạt cấp 100 trong tuần này mà ạ!
/Riêng tư/: Nhanh hết chỗ nói luôn chứ ạㅋㅋ
Nhanh thì có nhanh thật. Nhưng tại sao em lại vội vàng tăng cấp như vậy!
‘Cái game này vui đến mức em phải giảm thời gian ở bên anh nữa sao? Em thay đổi rồi…….’
Yeo woon lẩm bẩm mà không nhận ra rằng anh đang ghen tị với trò chơi mà anh rất thích.
/Riêng tư/: Nhưng tại sao nhất thiết phải trong tuần này ạ?
/Riêng tư/: ?
/Riêng tư/: Cấp độ ấy
/Riêng tư/: Ể
/Riêng tư/: Bí mật ạㅋㅋㅋ
“……Thằng nhóc này.”
Anh muốn túm lấy cổ áo và đe dọa bắt cậu ta khai ra sự thật ngay lập tức, nhưng Yeo woon hiện tại không có lý do chính đáng nào để làm như vậy. Yoon Ji-gu, hay nói cách khác là Ji9byeol, đang không biết rằng ‘dldudns’ là Yeo woon.
/Riêng tư/: Anh tò mò đến vậy ạ?
/Riêng tư/: Hơi chút….
Thật ra anh rất tò mò. Đến mức anh muốn làm bất cứ điều gì để biết lý do.
/Riêng tư/: Vậy thì
/Riêng tư/: Nếu anh nói cho em biết một điều thì em cũng sẽ nói cho anh ạ >_<!!
Có nghĩa là hãy cùng nhau đặt câu hỏi cho nhau từng người một. Anh không có gì để mất. Không có lý do gì để không làm vậy, vì vậy khi Yeo woon gật đầu, Ji9byeol đã nhảy tại chỗ và trèo lên chỗ Yeo woon đang ngồi.
/Riêng tư/: Anh có người yêu không ạ?
“……?”
Thì là em đấy còn gì. Cũng buồn cười khi chính mình lại hỏi về sự tồn tại của mình, nhưng anh tự nhăn mặt tự hỏi tại sao cậu ta lại hỏi cái này.
“Chẳng lẽ bây giờ thằng nhóc này đang tán tỉnh một người chưa từng thấy mặt bao giờ khi có mình ở đây sao?”
Anh cảm thấy kỳ lạ. Anh không biết liệu anh có nên tức giận hay vui mừng về điều này. Nếu phải nói thì mục tiêu tán tỉnh cũng là chính anh mà thôi. Anh tự hỏi Yoon Ji-gu sẽ có biểu cảm gì khi biết điều này.
/Riêng tư/: Nếu có thì sao ?
/Riêng tư/: A ㅋㅋㅋ Chắc là có thật rồi ㅋㅋㅋㅋㅋ
/Riêng tư/: người ấy xinh không ạ?
Ji9byeol chạm vào má mình và giả vờ xinh đẹp. Thằng nhóc này không tỉnh táo mà đang thả thính người lạ kìa! Thay vì trả lời, Yeo woon bật dậy và đấm vào đầu Ji9byeol. Ji9byeol lại khúc khích khi thấy sát thương 1 bằng chữ màu đỏ.
/Riêng tư/: Sao anh cứ đánh em ạ!
/Riêng tư/: Câm mồm
/Riêng tư/: 헐 Quá đáng vậy