Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
“Nhìn lén thấy chắc là định tụ tập bạn bè đánh nhau.”
Dạo này trẻ con đáng sợ thật. Yeo woon tặc lưỡi và lắc đầu. Giờ nhìn kỹ thì phía sau nam sinh đó có một thằng nhóc cấp ba với ánh mắt dữ tợn đang trừng mắt nhìn cậu ta. Có vẻ như thằng nhóc đó cũng trạc tuổi nam sinh đang ngồi trên ghế dài, nhưng biểu cảm của nó không hề bình thường. Nó đang nghiến răng nghiến lợi như thể đang ấp ủ điều gì đó, và đang đập đập cây gậy bóng chày trong tay.
“……Chúng ta đi thôi.”
Nếu dính vào chuyện như vậy thì đến xương cũng chẳng còn. Lúc này Yoon Jigu mới đồng ý với lời nói dạo này trẻ con đáng sợ thật.
“Nếu chuyện này lên báo hôm nay thì sao.”
Yeo woon cầm điện thoại có bản đồ lên và bắt đầu nhắn tin báo cáo cho 112 kèm theo thông tin vị trí. ‘Tôi báo cáo rằng các học sinh trung học đang định đánh nhau bằng gậy ở công viên.’ Chưa đầy 1 phút sau, một tin nhắn trả lời đã đến từ số 112 ‘Đã nhận được báo cáo. Chúng tôi sẽ nhanh chóng triển khai lực lượng.’ Yeo woon lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và bước đi.
“Mấy cậu đó nhìn dễ thương thật.”
“Đáng yêu chỗ nào chứ. Anh vứt hết lương tâm rồi à? Cả hai đều là học sinh cấp ba đấy?”
“Ừ, em đẹp trai nhất~”
“Đó là điều hiển nhiên rồi. Dưới cái cần ấy ấy đấy cũng chưa mọc hết lông, chắc bé hơn em nhiều. Hyung giờ không có em là không được đâu nhé!”
Nghe vậy, Yeo woon nhìn xung quanh và thở phào nhẹ nhõm khi không ai nghe thấy rồi thì thầm.
“Đã bảo đừng nói mấy chuyện đó ở bên ngoài rồi mà?”
“Khi nào ạ?”
“Bây giờ.”
Yeo woon đưa tay véo mạnh vào mông Yoon Jigu.
“Ác!”
Yoon Jigu, người vừa lẩm bẩm trong lòng rằng mình cũng có tiềm năng biến thái, đã hét lên và nhảy dựng lên như một quả bóng, bỏ chạy khỏi Lee Yeo woon.
“Thật đấy!”
Yeo woon che miệng bằng cả hai tay và cười khúc khích khi nhìn thấy ánh mắt biến thái đang nhìn anh.
—————————
Trên đường ra khỏi rạp chiếu phim sau khi xem phim cùng nhau, một đứa trẻ vội vã chạy ra đã làm đổ đồ uống lên người Yeo woon. Không còn cách nào khác, Yeo woon phải về nhà tắm rửa rồi sửng sốt khi nhìn thấy Yoon Jigu đang ngủ trên giường mình.
“em ấy đến từ khi nào vậy?”
Đầu Yoon Jigu vẫn còn ướt, có lẽ cậu đã về nhà tắm rửa rồi. Cậu đến nhà người khác ngủ mà còn chưa sấy khô tóc và chiếm luôn cả giường nữa chứ.
“Không biết mình sẽ làm gì mà em ấy chẳng sợ gì cả….”
Yeo woon khẽ cười rồi ngồi xuống mép giường và mân mê tóc Yoon Jigu. Cậu đang nằm sấp trên giường, tay cầm chiếc điện thoại đã tắt màn hình, có lẽ là do vừa dùng điện thoại xong. Nhìn người yêu ngủ ngon lành mà không trả lời dù mình đã gọi tên, Yeo woon lại nổi hứng trêu chọc. Yeo woon trèo lên giường và vỗ nhẹ vào mông Yoon Jigu thì thầm.
“Dậy đi.”
“……”
“Yoon Jigu, dậy đi.”
“……Ư.”
“Nếu không dậy thì anh muốn làm gì thì làm đó.”
“Ư aaa.”
“Coi như là đồng ý rồi nha.”
Nghe cậu lầm bầm vẻ khó chịu trong lúc ngủ mơ, có vẻ như cậu không ngủ sâu lắm. Có vẻ như cậu sẽ tỉnh ngay nếu mình gọi thêm vài tiếng nữa, nên Yeo woon cẩn thận nắm lấy tay Yoon Jigu và kéo ra phía sau lưng cậu. Rồi anh lấy bừa một chiếc cà vạt ra khỏi tủ quần áo và quấn hai vòng quanh cổ tay Yoon Jigu. Anh không nhớ cách thắt nút không bung ra, nên sau khi buộc nó khoảng bốn lần một cách đại khái và đưa tay cậu ra sau, Yoon Jigu đã ở trong một tư thế khá ngon lành.
Khi anh đưa tay vào giữa hai chân cậu, anh cảm nhận được da thịt trần trên lòng bàn tay. Khi anh ấn mạnh vào cặp mông săn chắc, Yoon Jigu đã xoay trở chân. Yeo woon kéo quần và quần lót xuống cùng một lúc rồi để chúng vắt ngang đùi cậu.
“Như thế này mà cũng không dậy à?”
Yeo woon nhỏ giọng hỏi bằng giọng điệu pha lẫn tiếng cười rồi nắn bóp mông cậu bằng lòng bàn tay, sau đó vỗ nhẹ lên da thịt trần. Chát! Khi lòng bàn tay đánh lên da, cơ mông co giật. Yoon Jigu đang lang thang trong giấc ngủ nhíu mày và xoay người, rồi hoảng hốt mở to mắt vì bàn tay không thể tự do di chuyển. Cậu hơi nâng người lên và quay đầu lại thì nuốt khan khi nhìn thấy Yeo woon đang ngồi trên đùi mình.
“Sao vậy?”
“Em tỉnh rồi à?”
“Hyung…? A!”
Chát! Lòng bàn tay giáng mạnh xuống phần thịt bên dưới. Cơ thể co rút lại và ngay cả đùi đang bị Yeo woon đè lên cũng trở nên cứng như đá.
“Gi, giờ anh đang làm gì vậy….”
“Ừm, để em tỉnh ngủ ấy mà.”
“Em tỉnh rồi, em tỉnh rồi mà ạ!”
Yeo woon nằm đè lên Yoon Jigu đang hoảng hốt và hôn cậu. Anh quấn lấy lưỡi cậu và mút mạnh một lần, cảm nhận được cơ bắp căng thẳng của cậu đang giãn ra.
“Hưư!”
Chát. Âm thanh xé toạc không khí khi da chạm nhau. Dù anh không đánh đau đến thế, Yoon Jigu cũng không thể che giấu vẻ mặt hoảng hốt và thở dốc. Giờ thì cậu có cảm thấy kỳ lạ đến đâu thì tay cũng đã bị trói và quần cũng đã bị tụt xuống một nửa rồi nên cậu chẳng làm được gì cả. Yeo woon chống tay lên người Yoon Jigu rồi ngồi dậy, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên vùng da đã ửng đỏ vì bị đánh liên tục.
“Yoon Jigu.”
“Dạ?”
“Em có gì ấm ức với anh à?”
“……Ấm ức? Sao ạ?”
“Em bảo là sẽ trả thù anh mà.”
“Khi nào em bảo thế ạ? A, đừng đánh mà! Đau ạ!”
“Chuyện li-po đấy, em định trả thù anh bằng cách giả vờ như không biết rằng anh đã đến đó bằng nhân vật phụ à?”
“Trả thù? Không phải em định trả thù hyung ạ……Hức!”
Yeo woon cố gắng nhịn cười bằng cách xoa nhẹ vùng da đã đỏ ửng lên. Chỉ bị đánh vài cái mà da cậu đã nóng hừng hực rồi.
“Không phải anh thì là ai.”
“Hyung, nhưng anh xuống chút đi….”
Có lẽ vì quá ghét bị đánh mà giọng cậu run rẩy. Ngay khoảnh khắc Yeo woon định đứng lên vì định dừng trò đùa ở đây thì.
“……?”
“A, ưư!”
Dương vật đang bị đè dưới đùi cậu đã bắt đầu phồng lên từ lúc nào không hay. Ngay khi anh hơi nhấc hông lên, dương vật đã ngóc đầu lên khoe mẽ sự hiện diện của mình. Yeo woon dùng ngón tay chọc nhẹ vào đầu khấc ướt đẫm và hỏi.
“Cái này sao thế?”
“A, đừng xoa chỗ đó mà… Ưư!”
Khi Yoon Jigu căng cơ thể, lúm đồng tiền nhỏ đã hiện lên trên mông cậu. Yeo woon nắm lấy dương vật của cậu khá mạnh rồi hỏi một cách bí mật như đang thẩm vấn.
“Jigu à. Sao em lại thế này rồi?”
“A! Tại, tại hyung chạm vào….”
“Anh đã chạm vào chỗ này bao giờ đâu.”
“……”
“Em cương vì bị đánh à? Lại nữa?”
Yoon Jigu cố gắng tránh ánh mắt dò xét của Yeo woon. Khoảnh khắc cậu rụt chân lại và vặn vẹo eo thì một cơn đau nhói đã giáng xuống trên da cậu. Cậu run rẩy lẩy bẩy khi đang nằm nghiêng. Cậu thậm chí còn rùng mình vì cơn đau xa lạ, nhưng không hiểu sao bụng dưới cậu lại nóng lên.
Mỗi khi Yeo woon đánh một cái, anh lại xoa nhẹ vùng da xung quanh như thể cho thuốc sau khi gây bệnh vậy. Vì cái vuốt ve giống như phần thưởng sau đau đớn đó mà giữa hai chân Yoon Jigu cương cứng đến tê dại.
“Yoon Jigu.”
“A, mệt quá. Sao ạ!”
Dù cậu cố tỏ ra ổn thì cũng không thể giấu được giọng nói run rẩy. Giọng nói bị kìm nén đến tột độ đó quá kích thích, Yeo woon dùng một tay che miệng và nheo mắt nhìn xuống Yoon Jigu đang đỏ bừng dưới mình. Từ đầu dương vật to lớn nước trong veo đang nhỏ giọt, và làn da thơm mùi xà phòng chỉ ửng đỏ một phần dưới tay anh.
Anh định mặc quần áo lại cho Jigu và ôm ấp an ủi cậu sau khi cậu tỉnh, nhưng không khí đã trở nên quá chín muồi so với những gì anh đã bắt đầu như một trò đùa. Nói thật thì bản thân anh cũng đang rất hưng phấn, anh không muốn dừng lại ở đây.
“Cởi trói cho em!”
“Không thích.”