Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2. Hiểu lầm như tuyết lăn
“Nhẫn?”
Yeo woon cố gắng hết sức để trông thật khẩn thiết, chắp hai tay trước ngực và ra sức gật đầu. Chủ cửa hàng hỏi những nhân viên khác xem họ có thấy chiếc nhẫn nào không, rồi lắc đầu và tiến lại gần Yeo woon.
“Thật tiếc quá. Họ nói rằng chưa từng thấy chiếc nhẫn nào khi dọn dẹp cả.”
“À, vậy ạ…?”
“Ôi chao, sao lại trưng ra cái vẻ mặt đáng thương vậy chứ. Chiếc nhẫn đó quan trọng đến thế sao?”
“Vâng. Là nhẫn đôi ạ.”
“Ôi trời, phải tìm nhanh mới được. Dù sao thì cứ để lại số điện thoại của anh đi. Nếu tìm thấy khi dọn dẹp ở chỗ khác, tôi sẽ liên lạc lại.”
“Cảm ơn anh, ông chủ. Tôi viết ở đâu được ạ?”
“Đợi chút nhé, giấy nhớ ở đâu ấy nhỉ…”
Yeo woon viết số điện thoại và tên của mình lên tờ giấy mà ông chủ đưa cho, rồi phác thảo đại khái hình dáng chiếc nhẫn.
“Cái này là gì đây?”
“Nhẫn của tôi ạ.”
“……Cái này á?”
“Vâng, nhìn là biết nhẫn mà….”
“……Hả?”
Dù nhìn kiểu gì cũng giống con sâu róm hơn là chiếc nhẫn, chủ cửa hàng ho khan một tiếng như thể không hiểu tại sao anh lại khẳng định đây là nhẫn. Yeo woon cúi chào từng nhân viên một và rời khỏi cửa hàng.
“Rốt cuộc nó ở đâu chứ?”
Cuối tuần vàng ngọc lại bị lãng phí thế này sao……. Đây đã là lần thứ mười vô ích rồi. Không chỉ những nhà hàng hay quán rượu mà anh đã ghé thăm gần đây, mà thậm chí anh còn nhìn chằm chằm xuống đất suốt hai ngày liền xem có đánh rơi trên đường không, nhưng chiếc nhẫn đôi bị mất vẫn bặt vô âm tín.
Công ty của Yeo woon đang trải qua những ngày bận rộn nhất trong năm. Gần như ngày nào cũng có tiệc tùng và làm thêm giờ vì cuối năm, và khi hoàn hồn lại thì đã thành ra thế này.
Yeo woon gãi gãi làn da ửng đỏ vì bị cổ áo sơ mi mới cọ xát, lẩm bẩm.
“Thật là, tại cái tật uống rượu mà ra.”
Lần cuối cùng anh nhìn thấy chiếc nhẫn là vào chiều thứ Sáu. Sau bữa tiệc liên hoan của công ty vào thứ Sáu, anh về nhà ngủ một giấc rồi thức dậy thì chiếc nhẫn đôi đã biến mất. Anh viện cớ với Yoon Jigu rằng phải đi làm gấp vào cuối tuần và đi lại tất cả những con đường mà anh đã đi vào ngày hôm trước để hỏi về tung tích của chiếc nhẫn, thậm chí còn quay lại công ty để tìm kiếm kỹ lưỡng chỗ ngồi của mình. Vì đã lãng phí cả thứ Bảy và Chủ Nhật theo cách đó nên cuối tuần đã trôi qua hết rồi.
Yeo woon không bao giờ tháo nhẫn ra trừ khi đi tắm hoặc rửa tay. Rốt cuộc là anh đã đánh rơi nó ở đâu ra chứ?
“Nếu Jigu biết thì chắc chắn sẽ làm ầm lên cho xem….”
Lần trước, anh chỉ quên đeo nhẫn ra khỏi nhà sau khi tắm và đã bị Yoon Jigu cằn nhằn không biết bao nhiêu lần. Anh biết cậu coi trọng chiếc nhẫn đôi đến mức nào nên không dám tùy tiện nói ra chuyện mình đã làm mất nó. Chắc chắn cậu sẽ hờn dỗi ít nhất là một tuần mất….
Cuối cùng, Yeo woon đã sử dụng đến biện pháp cuối cùng.
[Seon Yong
? Sao lại xin số điện thoại của chị tôi thế ㅋㅋ]
[Seon Yong
Không phải mấy tháng trước cậu xin rồi còn gì, kéo lên trên hoặc tìm kiếm ㄱ đi]
Phiền phức
[Seon Yong
ㅡㅡ;;]
Anh định liên hệ lại với nơi mà họ đã làm nhẫn đôi để hỏi xem liệu có thể làm thêm một chiếc nhẫn có thiết kế tương tự hay không. Anh không biết phải mất bao lâu để làm ra chiếc nhẫn, nhưng nếu thời gian sản xuất không quá dài thì anh có thể che giấu chuyện này ở một mức độ nào đó.
Dù sao thì dạo này anh cũng bận rộn và số lần gặp Yoon Jigu cũng giảm đi đáng kể. Anh nghĩ rằng mình sẽ không thể đến bể bơi nhiều trong tháng này nên đã không đăng ký. Cuộc sống hàng ngày của anh dạo này chỉ toàn đi đi về về giữa nhà và công ty mà thôi.
[Seon Yong
Đây (xem chi tiết liên hệ)]
[Sao tên lưu lại kỳ vậy? Đổi tên rồi à?]
[Seon Yong
Đổi tên gì chứ]
[Seon Yong
Không biết, gần đây chị tôi bảo phải coi cậu như trời nên tự đổi tên lưu như vậy đó]
[Seon Yong
Hình như bị điên rồi]
…Anh sẽ kể hết lại những lời này với chị ấy cho xem. Ha Seon Yong chưa từng thắng chị mình dù chỉ một lần kể từ khi sinh ra, nhưng việc cậu ta cứ thích cà khịa rồi bị ăn đòn như vậy đã trở thành chuyện thường ngày. Nhìn cái cách mà cậu ta không hề có khả năng học hỏi, có vẻ như bạn anh không phải là sinh vật bậc cao rồi.
Seon Yong
Mà sao đột nhiên lại xin thế?
Seon Yong
Giờ cậu mới quan tâm đến chị tôi à
Không phải thế ㅡㅡ Tại cái nhẫn
Seon Yong
cậu định mua nhẫn cho chị tôi á?
Seon Yong
Sao đột nhiên vậy?
Seon Yong
Khoan đã, mấy tháng trước cậu cũng xin số chị tôi rồi còn gì
Seon Yong
Vậy là cậu đã làm nhẫn rồi à?
Seon Yong
Á hự
Seon Yong
Ê con mẹ nó chẳng lẽ cậu với cái thằng hàng xóm đó
Seon Yong
Thằng điên này, rốt cuộc là từ khi nào vậy
“Giỏi như thần vậy…”
Cái quá trình suy luận từng bước một đến kết luận đúng chỉ trong nháy mắt dù anh còn chưa kịp trả lời khiến anh nổi hết cả da gà. Quả nhiên là không ai qua mặt được cái khoản nhanh mắt lanh trí của cậu ta. Anh còn chưa nói gì mà cậu ta đã tự suy luận lung tung, rồi ngay lập tức chỉ ra rằng người mà anh làm nhẫn đôi cùng là Yoon Jigu, người sống ở nhà bên cạnh anh.
Thậm chí, cậu ta còn cho anh biết rằng Yoon Jigu chắc chắn thích anh. Lúc đó anh không tin, nhưng giờ nhớ lại lời nói đó anh lại thấy rợn người.
Tôi bận lắm đừng nhắn nữa
Seon Yong
Ừ
Seon Yong
Chỉ nói đúng trọng điểm thôi nhỉ….
Seon Yong
đúng là bạn thân đích thực của tui
Ừ
Seon Yong
Vậy là cậu thành gay rồi à?ㅋㅋㅋ
“……”
Nếu xét theo khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy. Anh đã trở thành người yêu của Yoon Jigu, một người đàn ông, vậy nếu không phải gay thì là cái gì chứ. Nhưng không hiểu sao anh không thể nói ra những lời đó với người bạn lâu năm của mình, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Seon Yong
Cứ bảo là không phải màㅋㅋㅋ
Seon Yong
Cuối cùng thì cũng thành ra thế này
“Thật sự là thầy bói à…”
Sao trên đời lại có người có giác quan tốt đến thế chứ? Đây đã là lần thứ mấy rồi anh cũng không nhớ nữa.
Seon Yong
Ê mua thịt bò đi
Sao tôi phải mua?
Seon Yong
? Tại tôi nói đúng còn gì
Seon Yong
Là cái thằng đó thích cậu đó
Đừng gọi cậu ấy là “cái thằng đó”, đồ chó
Seon Yong
Mới tí tuổi đầu đã bênh rồi?
Còn thịt bò thì
Tôi phải cho người yêu tôi ăn chứ^^
Seon Yong
Đổi thái độ kinh tởm thật
Seon Yong
À thôi biến đi, tôi cũng chẳng tò mò gì đâu
Seon Yong
Mà nghĩ lại vẫn thấy ấm ức quá?? Nhất định phải nhận được thịt bò mới được. Mua loại thượng hạng A rồi gửi đến nhà tôi
Tôi chỉ mua thịt bò cho người yêu tôi thôi^^
Bộ cậu muốn hẹn hò với tôi hả???????
ㄷㄷㄷ
Seon Yong
ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋBiến mẹ mày đi ㅅㅂ Bực cả mình
Anh quyết định biến theo mong muốn của cậu ta. Yeo woon nhắn tin đến số điện thoại mà anh nhận được từ Seon Yong. Hỏi xem liệu có thể tái chế tạo một chiếc nhẫn trong cặp nhẫn đôi được không….
010--
Yeo woon lâu rồi không gặp~ Nếu vẫn còn bản vẽ thiết kế thì có thể làm được, nhưng trong tháng này thì khó đấy~ Phải qua năm mới thôi. Vì cuối năm bận quá^^;;;
“……”
Tuyệt vọng thay. Anh không tự tin rằng mình có thể giấu được chuyện mất nhẫn trong tháng này.
010--
Mất rồi á?
Vâng ㅠㅠ Mới mất gần đây thôi ạ
010--
Ừm, mà nếu làm lại thì vị trí khắc chữ có thể hơi khác so với lần trước đấy. Vì ở mặt trong nhẫn nên trừ khi cố tình tìm điểm khác biệt thì người thường sẽ không nhận ra đâu….
010--
Anh đã nói với người yêu chuyện mất nhẫn đôi chưa?
Nói…… Có nhất thiết phải nói không?
Chưa ạ
010--
Vậy đừng nghĩ đến chuyện lén làm lại mà hãy nói cho cậu ấy biết đi. Biết đâu có ai hủy đặt lịch mà lịch trống thì có thể làm xong trong năm nay, nếu vậy thì tôi sẽ liên lạc với anh trước. Nếu tìm được nhẫn trước đó thì nhớ báo cho tôi biết nhé.
Ừ, biết đâu lại tìm được thì sao. Biết đâu cửa hàng sẽ tình cờ tìm thấy chiếc nhẫn bị mất rồi liên lạc với số của mình, hoặc có thể muộn màng tìm thấy chiếc nhẫn bị đánh rơi ở nhà. Yeo woon quyết định tốt nhất là không nên nói với Yoon Jigu chuyện mình đã làm mất nhẫn đôi. Anh hoàn toàn không biết cái suy nghĩ hời hợt đó sẽ mang đến kết quả gì.
Cứ như vậy, Yeo woon đã bắt đầu lăn một quả cầu tuyết nhỏ.
Lee Yeo woon thật kỳ lạ. Yoon Jigu không thể gạt bỏ cái suy nghĩ rằng thái độ của anh dạo này bỗng dưng thay đổi.
Anh Yeo woon ♥
Jigu à
Anh Yeo woon ♥
Tối nay em phải ăn một mình rồi ㅠㅠ
Lại ạ?
Anh Yeo woon ♥
Ừm, xin lỗi ㅜㅜ Anh lại đột nhiên bận mất rồi
“…….”
Sao vậy? Sao lại đột nhiên bận thế? Có ai gây ra lỗi gì à? Không phải là anh đấy chứ? Nhưng không phải công việc bận rộn đó đã xong hết vào tuần trước rồi sao. Sao anh cứ thay đổi lời nói vậy? Cái ông trưởng phòng Kim đó vẫn cứ xía vào chuyện của anh à? Già khú đế rồi mà còn làm thế làm gì chứ? Mà dạo này sao anh cứ tăng ca nhiều thế? Ngày thường thì không nói làm gì, nhưng cuối tuần đều là thời gian của em mà, sao anh không nói với em một tiếng mà lại dâng hiến hết cho công ty như vậy chứ. Cái đó là của em mà.
Anh Yeo woon ♥
Nhưng chỉ cần cố gắng hôm nay thôi là cuối tuần này anh không phải đi làm nữa đâu!
Cuối tuần vốn là ngày nghỉ, có vẻ như Lee Yeo woon đã quên mất cái sự thật đó vì bị công ty vắt kiệt sức.
Anh Yeo woon ♥
Tí nữa xong việc
Anh Yeo woon ♥
Nếu không quá muộn thì anh sẽ liên lạc nhé
Nói dối.
Sao anh không hay liên lạc với em khi về nhà vậy? Thật ra thì em có thể chấp nhận bất cứ giờ nào anh liên lạc cả. Nhưng có vẻ như anh thì không nghĩ vậy nên em hơi khó chịu. Em đã nói rồi mà? Cái kiểu quan tâm đó không phải là quan tâm với em nên anh không cần làm vậy đâu. Không liên lạc còn thất lễ hơn đấy, ít nhất là với em.
“……Haa.”
Có cả núi lời muốn nói, nhưng nếu trút hết những lời đó lên người vốn đã bận rộn thì có lẽ anh sẽ cảm thấy mệt mỏi và chán ghét mình mất. Yeo woon chán ghét mình ư, mình còn ghét điều đó hơn cả cái chết nữa. Yoon Jigu nén chặt những lời suýt chút nữa là bật ra khỏi miệng vào trong lòng và nói những lời mà Yeo woon muốn nghe.
Vâng ㅋㅋㅋㅠ
Anh cố lên >_<♥♥
(Biểu tượng cảm xúc)
Anh Yeo woon ♥
ㄱㅅㄱㅅ (Cảm ơn cảm ơn)
Anh Yeo woon ♥
Cậu cũng ăn trưa ngon miệng nhé
Dù giọng điệu không có gì khác so với ngày thường, nhưng Yoon Jigu dạo này cứ cảm thấy lòng nặng trĩu. Nếu Yeo woon nảy sinh ý định khác khi dành nửa ngày ở công ty thì mối quan hệ này tan vỡ chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Ngay khi cậu tưởng tượng đến tình huống tồi tệ nhất mà cậu không muốn nghĩ đến nhất, cậu đã cảm thấy tim mình như rớt xuống tận đáy. Yoon Jigu vội vàng đưa tay lên ôm chặt ngực. Không phải là sự thật, chỉ là cậu nghĩ vậy thôi mà tim đã đau nhói như xé toạc ra rồi.
Từ ô cửa sổ đang mở toang, một cơn gió lạnh báo hiệu sự khởi đầu của mùa đông thổi vào. Yoon Jigu ôm chặt chiếc chăn trên vai và thở dài. Trước khi gặp Yeo woon, cậu chưa từng có những nỗi lo lắng như thế này, cũng không cảm thấy cần thiết phải lo lắng. Giờ thì cậu đã thực sự cảm nhận được cái cảm giác cô đơn là gì rồi.
“Ái chà, mình cũng có người yêu rồi mà sao lại thế này.”
Bỏ mặc cậu đến mức này, anh chắc chắn sẽ hối hận cho xem. Sao anh lại làm những chuyện đáng hối hận vậy chứ. ……Liệu anh có hối hận không nhỉ. Cậu lẩm bẩm một mình rồi bất lực ngã vật ra дhế. Tất cả là tại cái gió lạnh này cả. Cậu ghét mùa đông. Nếu đóng cửa sổ đang mở để thông gió lại thì gió sẽ không thổi vào và cậu cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện vô nghĩa này nữa. Vậy nên… Phải nhanh chóng đóng cửa sổ lại mới được….
“Yoon Bbo Song. Mày cũng phải làm việc đi chứ. Đóng cái cửa sổ kia lại rồi rửa bát đi.”
Meow!
“A, xin lỗi.”
Meow.
“Tha thứ nhanh ghê.”
Cậu cố gắng gượng dậy nhưng cơ thể lại không nghe lời. Cậu bất lực đến mức không muốn làm gì cả. Mấy ngày nay cậu chỉ chăm chăm đào bới một mình nên giờ đến việc đi lại cũng trở nên phiền phức rồi. Cô đơn là một cảm xúc nguy hiểm đến thế đấy. Yeo woon đã cho cậu biết rất nhiều cảm xúc mà cậu không hề biết đến, nhưng cậu không biết có nhất thiết phải biết đến những cảm xúc này không nữa.
Cậu tự biết mình là người hay lo lắng vớ vẩn. Nhưng đây là bản tính rồi. Nghĩa là có muốn sửa cũng không sửa được.
…Mà anh cũng biết cậu có tính cách này mà. Nếu biết vậy thì… Nếu anh thấy cậu có vẻ lạ thì…. Phải nhanh chóng nhận ra rồi chạy đến ôm cậu chứ. Vậy thì những cảm xúc vớ vẩn này chắc chắn sẽ tan biến như tuyết tan thôi.
Cậu thật sự sẽ không giận đâu. Chỉ cần anh đến bên cậu thôi là được.
“……Lạnh quá.”