Nhóc Cùng Bang Hội Là Hàng Xóm - Chương 143

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Rõ ràng là có người để chia sẻ hơi ấm bên cạnh trong mùa đông lạnh giá, vậy mà rốt cuộc tại sao mình lại phải cảm thấy cô đơn chứ, thật khó hiểu.

Ngày càng trở lạnh và chẳng mấy chốc đã đến tháng 12. Có lẽ vì cuối năm nên mọi người đều bận rộn với đủ thứ việc.

Dường như Yeo woon đã có sự thay đổi trong tâm trạng.


Yoon Jigu bắt đầu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở Yeo woon từ vài ngày trước.

“Anh, sao anh chưa đến?”

-Ơ? Hôm qua anh chưa nói với em à? Hôm nay có tiệc công ty.

“Lại ạ? Mới thứ Hai mà đã có tiệc rồi á?”

-Ừ, đúng là phát điên mà.

Việc công việc của Yeo woon trở nên bận rộn hơn thì cũng đành chịu vậy. Nhưng việc thời gian buổi tối hiếm hoi mà hai người có thể ở bên nhau lại bị công ty cướp mất thì có vấn đề đấy. Ngày nào cũng tăng ca, rồi tiệc tùng, cuộc sống thường ngày của anh có quá nhiều yếu tố khiến Yoon Jigu phải lo lắng.

“Nếu không đi tiệc thì sao ạ?”

-……Ừm? Ở đây ăn ngon lắm đấy. Lần sau anh với em cùng đến nhé.

“Lần sau á?”

-Ừ, lần sau.

“Lần sau là khi nào ạ?”

-Khi nào cũng được. Em đang ở đâu đấy?

“Em đang ở quán của mẹ. Em đi bơi xong rồi ghé qua luôn.”

-Thế còn trường thì sao. Hôm nay là ngày em đi học mà, đúng không?

-Ừ. Em có học ạ.

-Jigu nhà mình, chăm chỉ ghê.

Nhờ giọng nói mang theo chút ý cười mà mặt cậu nóng bừng lên. Cứ như thể chỉ cần nghe giọng thôi là có thể hình dung ra gương mặt anh ở ngay trước mắt cậu vậy.

“Nhưng mà anh, anh về trước 11 giờ được không ạ? Nếu được thì em sẽ không về nhà mà đợi anh ở đây.”

-Không được đâu, em cứ về trước đi. Tí nữa anh xong việc sẽ gọi cho em nhé. Anh yêu em.

“……Em cũng yêu anh.”

Chỉ một câu “Anh yêu em” mà những bất mãn nhỏ nhặt như tan thành tuyết. Nhưng ngày hôm đó, mãi đến tận nửa đêm Yeo woon vẫn không liên lạc gì cả.


Bíp bíp bíp, bíp.

“Gì vậy?”

Yoon Jigu đang ngồi trước máy tính với cánh cửa phòng mở toang, ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng ai đó nhấn mã khóa cửa một cách ngắt quãng. Chẳng mấy chốc, âm thanh cảnh báo mật khẩu sai vang lên và ai đó lại tiếp tục nhấn mật khẩu để cố gắng xâm nhập.

Yoon Jigu vừa nhập số 112 vào điện thoại vừa tiến về phía chuông cửa. Ngay sau đó, chiếc điện thoại trên tay cậu rơi xuống sàn.

“Anh?”

Cậu không kịp nhặt điện thoại lên mà lao đến cửa trước và vội vàng mở cửa. Tiếng lạch cạch khi chốt cửa xoay chuyển vang lên rõ mồn một. Vừa mở cửa ra, một luồng khí lạnh và mùi rượu xộc thẳng vào mặt. Yoon Jigu đỡ lấy Yeo woon, người đang ngã nhào vào vòng tay mình.

“Gì, gì vậy. Anh sao thế này?”

“Ai đây?”

“Hả?”

“Ai mà lại ở trong nhà tôi thế này.”

Yeo woon hỏi với vẻ mặt ngơ ngác. Đôi mắt anh nhắm hờ như người buồn ngủ. Anh đưa tay sờ soạng khắp người Yoon Jigu như thể đang kiểm tra xem ai đó, rồi khi nhận ra cậu, anh mới nở một nụ cười rạng rỡ, đôi má ửng đỏ vì hơi men.

“Jigu à.”

“Á, mùi rượu….”

“Em đợi anh à?”

“Giờ mới hỏi á? Buồn cười thật. Vừa nãy anh còn hỏi ai đây cơ mà.”

Anh say đến mức nhầm lẫn nơi này là nhà mình, hơn nữa lúc đầu còn không nhận ra mặt cậu. Lee Yeo woon không phải là người dễ say. Khác với cậu, chỉ cần uống một hai ly rượu pha là cổ đã đỏ bừng lên và đầu óc quay cuồng, Yeo woon dù uống nhiều đến đâu cũng tỉnh táo như vừa uống nước lọc vậy. Vì chưa từng uống đến cùng nên cậu không chắc chắn, nhưng cậu ước tính tửu lượng của anh ít nhất cũng phải trên ba chai.

“Sao… anh lại uống nhiều thế ạ?”

“Ưhhm.”

Anh thõng tay xuống và đưa tay vuốt ve mái tóc của Yoon Jigu một cách nhẹ nhàng. Khi thấy cậu nhăn mặt vì nhột, Lee Yeo woon bật cười khúc khích rồi dụi má lên vai cậu.

“Anh đã nói là xong tiệc sẽ liên lạc mà.”

“Ừ.”

“Cứ ừ ừ mãi là sao ạ.”

Giọng Yeo woon mang theo ý cười. Say đến mức không tìm được đường về nhà mà cái gì khiến anh vui đến thế chứ. Chắc hẳn thói quen khi say rượu của anh là cười và nói những điều vô nghĩa.

“Vào nhà đã ạ.”

Yoon Jigu gần như ôm Yeo woon say khướt vào nhà. Vừa cho anh ngồi xuống trước tủ giày vừa ép anh cởi giày ra, Yeo woon vừa xoa má Yoon Jigu vừa lẩm bẩm một mình. Đây là một điều hiếm thấy, phải nói là chưa từng thấy mới đúng. Đôi má ửng hồng và bầu không khí cũng trở nên lỏng lẻo, Yeo woon ôm lấy cổ cậu và hỏi.

“Nhưng sao em lại ở trong nhà anh thế này?”

“……Đây là nhà của chúng ta mà.”

“Nhà của chúng ta? ……Chúng ta sống chung á…?”

“Gì, gì vậy, thật là! Không phải thế mà, đây thật sự là nhà của chúng ta đó! Nhà của em!”

“Biết rồi, biết rồi. Anh sẽ suy nghĩ về việc đó.”

“Cái gì biết rồi chứ, lại nữa rồi. Thật là không nói lý được.”

Yoon Jigu đã kết thúc siêu tốc trí tưởng tượng về việc sống chung chỉ vì một câu nói của người say, cậu quay phắt mặt đi với khuôn mặt đỏ bừng hơn cả anh. Nhiệt độ cơ thể của Yeo woon khi say cao hơn nhiều so với bình thường. Cậu thở dài khi nghĩ đến việc anh đã đi bộ ngoài đường với bộ dạng này từ chỗ tiệc tùng đến tận đây. Trong mắt Yoon Jigu, tất cả mọi người trên thế giới, ngoại trừ cậu, đều có vẻ đang nhắm đến Yeo woon. Có một người yêu dễ gần và xinh đẹp cũng là một cái tội.

“Hết pin rồi.”

Lee Yeo woon đang gật gù ngủ gật. Nhìn thấy chiếc điện thoại mà anh đang nâng niu trên tay đã tắt ngúm, cậu phần nào yên tâm hơn vì biết rằng anh không liên lạc không phải là vì anh không muốn mà là không thể. Yoon Jigu giật lấy điện thoại từ tay Yeo woon và ném nó đại khái lên дhế phòng khách, rồi ôm Yeo woon vào và di chuyển đến phòng ngủ. Cậu cẩn thận đặt anh lên giường mình và bỗng cảm thấy căng thẳng. Anh đang say khướt như thế này mà vẫn giữ dáng vẻ ngay ngắn không bung lấy một cúc áo khiến cậu cảm thấy máu dồn xuống dưới.

“K, không phải là có ý gì đâu. Chỉ là vì ngủ sẽ không thoải mái thôi.”

Sau khi tự biện minh cho mình, Yoon Jigu cố gắng hết sức để nghĩ đến những chuyện khác và đưa tay lên cổ Yeo woon đang ngủ say như thiên thần, đầu tựa vào gối. Tách, tách. Mỗi khi cậu cởi một cúc áo, làn da trần lại lộ ra vì anh không mặc gì bên trong áo sơ mi.

“……?”

Cái này là gì vậy? Yoon Jigu cúi đầu xuống và nhẹ nhàng vuốt ve làn da của Yeo woon. Ở phía dưới cổ anh, có một vết đỏ mà cậu chưa từng thấy cho đến vài ngày trước. Yoon Jigu dừng cởi áo và giữ nguyên tư thế rồi di chuyển tầm mắt. Nhìn kỹ thì cậu nhận ra rằng bên trong cổ tay phải của Yeo woon cũng có một vết tương tự.

Cậu không thể biết được tại sao lại có những vết mà tuần trước còn chưa thấy. Yoon Jigu nhìn chằm chằm vào phần trên cơ thể trần trụi của Yeo woon, rồi vội vàng bắt đầu cởi cả quần của anh ra.

“Á!”

Cậu ném chiếc quần tây màu xám xuống sàn nhà một cách thô bạo, rồi nhấc chân anh lên và kiểm tra khắp người để xem có gì lạ ở nửa thân dưới không, và đã vô tình đá vào trán Yeo woon đang trở mình.

“Mẹ kiếp, đau vãi….”

Yoon Jigu cởi chiếc áo phông của mình ra mặc cho Yeo woon đang rụt người lại vì không khí lạnh giá, rồi đắp chăn lên cho anh. Ngay cả trong lúc ngủ, Yeo woon vẫn theo bản năng chui vào trong chiếc chăn ấm áp. Yoon Jigu nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó rồi cầm quần áo của anh và ra khỏi phòng.

“……Cái này là cái gì.”

Trong túi quần của Yeo woon, một tờ giấy nhớ màu vàng có ghi số điện thoại được tìm thấy. Chữ viết ngay ngắn và đẹp đẽ. Thường thì khi làm việc ở công ty, người ta sẽ đưa danh thiếp chứ nhỉ. Ai đó đã viết số điện thoại của mình, và Yeo woon đã trân trọng và bí mật cất giữ nó trong túi quần.

Một ý nghĩ len lỏi trong đầu cậu và tim cậu hẫng một nhịp. Chẳng lẽ…. Liệu Yeo woon có làm chuyện đó không, cậu đã phủ nhận điều đó và cố gắng gạt nó đi. Cậu vừa treo quần áo của Yeo woon lên móc vừa lắc đầu liên tục. Đột nhiên cậu cảm thấy khó thở và đầu óc bắt đầu trở nên phức tạp.

Những buổi tiệc công ty đột nhiên trở nên thường xuyên hơn trong vài ngày qua. Liên lạc thưa thớt hơn. Trên người có những vết mà cậu chưa từng thấy, Yeo woon say khướt trở về nhà khác với thường ngày. Và…… Số điện thoại lạ.

‘Không được.’

Một tín hiệu đỏ vang lên trong đầu cậu. Yoon Jigu thậm chí còn chưa kịp mặc áo phông đã vội vã ra phòng khách và cắm điện thoại của Yeo woon lên bộ sạc được đặt trên дhế. Cậu gọi vào chiếc điện thoại vừa được sạc và bật màn hình lên để xem Yeo woon đã lưu tên mình là gì. Cậu hi vọng rằng dù không phải là “chồng yêu” thì ít nhất anh cũng sẽ thêm một trái tim vào sau tên cậu.

‘Dù thế nào đi nữa thì cũng là tên người yêu mà, chắc là anh đã bỏ họ và lưu tên mình thôi.’

Nhưng cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại khi điện thoại rung lên không phải là “Vợ yêu”, “Bé yêu” hay “Woori Jigu♥” mà chỉ có ba chữ.

‘Yoon Jigu’

Những người khác thì không nói làm gì, nhưng anh không nên lưu mình bằng một cái tên vô cảm như vậy chứ. Trước đây thì không nói làm gì, nhưng cậu đã nghĩ rằng giờ anh đã thay đổi rồi chứ. Điện thoại bị khóa bằng mật khẩu nên cậu cũng không thể tùy tiện đổi tên lưu.

Đúng lúc đó.

010--
Điện thoại hết pin rồi à? Ngày 29 chắc là tôi sẽ rảnh đấy~

“……?”

Cái gì đây, tin nhắn này là sao? Một tin nhắn từ một số lạ vừa đến và cửa sổ xem trước tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại rồi biến mất lặp đi lặp lại.

010--
Mà có phải anh nên nói với người yêu không nhỉ?

Nói? Nói với tôi chuyện gì cơ?

010--
Nếu biết muộn thì cậu ấy sẽ giận đấy
ㅋㅋ

“……Chết tiệt, cái quái gì thế này.”

Máu trong người cậu như đóng băng lại, cậu tỉnh táo hoàn toàn. Cậu có thể đoán ra được một tình huống. Cậu muốn đánh thức Yeo woon dậy và hỏi anh ngay lập tức. Người đã gửi tin nhắn cho anh là ai, tại sao anh lại không lưu số người đó, anh định nói gì với mình, và…… Tại sao nếu mình biết chuyện gì đó thì mình sẽ giận.

Yoon Jigu chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của Yeo woon và run rẩy vì lo lắng, nhưng dù cậu có đợi bao lâu thì vẫn không có tin nhắn nào khác đến. Một chuyện không thể tin được đã xảy ra với cậu chỉ sau một đêm. Toàn thân cậu bỗng dưng mất hết sức lực.

‘Chuyện này là chuyện mình có quyền giận mà, đúng không.’

Đêm đó, cậu trằn trọc suy nghĩ nhiều đến mức không thể chợp mắt được.


Lee Yeo woon vốn dĩ đã là một người tốt bụng. Trước đây, cậu đã từng hiểu lầm nghiêm trọng vì anh cứ liên tục tạo cơ hội cho người khác. Nhưng khi thực sự trở thành người yêu của anh rồi, cậu mới cảm thấy xấu hổ vì trước đây mình đã nghĩ rằng Yeo woon thích mình nên mới lượn lờ bên cạnh mình. Mỗi khi cậu nhớ lại những lời nói ngớ ngẩn mà cậu đã nói với Yeo woon lúc đó, cậu chỉ muốn chết đi thôi. Yoon Jigu mỗi khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra cách đây một năm, cậu lại xấu hổ đến mức đập mạnh gối đầu.

Yeo woon vẫn thân thiện với những người khác. Nhưng thái độ của Yeo woon đối với người khác và thái độ của anh đối với Yoon Jigu lại khác nhau hoàn toàn. Việc làm quen với anh không khó, nhưng việc trở thành người mà anh thực sự trân trọng và yêu thích lại rất khó. Ngay cả Lee Yeo woon cũng có giới hạn của riêng mình.

Một khi đã trở nên thân thiết, anh trở nên hay đùa hơn so với thời còn là bạn, anh không ngần ngại nắm tay cậu một cách đột ngột, và anh cũng không ngại nói “Anh yêu em” và thường xuyên nói với cậu. Kể từ ngày Yeo woon chấp nhận cậu làm người yêu, anh chưa từng lơ là cậu dù chỉ một giây.

Nhưng người ta nói rằng cảm xúc cũng có thời hạn sử dụng. Dù những cảm xúc yêu thương và trân trọng chân thành đến đâu thì theo thời gian cũng sẽ trở nên cùn mòn hoặc phai nhạt. Quen thuộc chính là như vậy. Không còn trân trọng nữa. Cảm thấy phiền phức khi phải mang ra và ôm ấp.

Xét về mặt đó, Yoon Jigu luôn cảm thấy Yeo woon mới mẻ. Anh hoàn toàn không quen thuộc với cậu. Cậu đã mong Yeo woon cũng như vậy, nhưng trái tim con người không phải là thứ mà người ta muốn là được.

“Chết tiệt, dù thế nào đi nữa, chúng ta còn chưa hẹn hò được một năm mà…!”

Một cảm xúc như ngọn lửa bùng lên từ sâu bên trong, Yoon Jigu ngậm miệng lại và úp mặt vào vòng tay mình rồi nằm sấp xuống. Thật tủi thân. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy buồn bã hơn thay vì được giải tỏa. Cậu ước gì Yeo woon cũng yêu cậu nhiều như cậu yêu anh vậy. Cậu không mong gì hơn, chỉ cần bằng một nửa cậu thôi cũng được.

Đối với Yoon Jigu, Yeo woon đã trở thành một thói quen. Nếu không nhìn thấy Yeo woon ở bể bơi, một tiếng bơi lội sẽ không còn thú vị nữa, nếu cậu đọc được một bài viết hay thì cậu sẽ đánh dấu nó lại để cho Yeo woon xem, và đồ đạc của Yeo woon vứt bừa bãi khắp nhà cậu.

‘Cái số điện thoại đó thật sự là gì vậy….’

Cậu không muốn nghi ngờ anh.

‘Tại sao người ta lại nói là nếu mình biết chuyện đó thì mình sẽ giận?’

Dù có nghĩ thế nào thì cậu cũng chỉ nghĩ ra được “cái tình huống” kia thôi. Sự…… phản bội của Yeo woon.

 

Đương nhiên, cậu biết Yeo Woon không phải là người như vậy. Nhưng cậu không tin những con ruồi nhặng vo ve xung quanh anh ấy. Nhìn vào việc số điện thoại không được lưu, có thể là tin nhắn đến nhầm hoặc là một người điên nào đó đơn phương tấn công Yeo Woon. Cậu thực sự hy vọng là như vậy.

Trong lòng cậu muốn trực tiếp đến tìm anh ấy và hỏi, nhưng sự thật là cậu cũng do dự. Tuyệt đối không có chuyện đó, nhưng nếu anh ấy nói chia tay với cậu thì sao? Nếu anh ấy muốn chúng tôi có một khoảng thời gian xa nhau thì sao? Nếu anh ấy nói rằng việc cậu lục túi anh ấy thật đáng sợ thì sao...? Vậy thì cậu thực sự không biết phải làm gì.

Yoon Jigu ngơ ngác cả ngày dài, cậu mở cửa trước để đi hóng gió một lát. Đúng lúc thang máy đến tầng 9, cậu nghĩ rằng thời điểm thật tốt nên ngẩng đầu lên, và Yoon Jigu đã chạm mặt Yeo Woon.

"......!"

Yeo Woon giật mình lùi lại khi nhìn thấy cậu. Nếu là anh ấy bình thường, anh ấy sẽ cười một cách tự nhiên và nói, "Gặp nhau ở đây thật là trùng hợp." Nhưng Yeo Woon hôm nay hơi khác một chút. Cứ như thể anh ấy có điều gì đó lén lút. Có phải vì cậu đã nghĩ rằng Yeo Woon hôm nay kỳ lạ nên cậu mới nhìn thấy anh ấy như vậy không?

'Không phải đâu.'

Anh ấy thậm chí còn lén lút tránh mắt cậu. Không phải là cậu đang ảo tưởng. Chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ.

"Anh."

"À, ừ. Jigu à."

"Anh không hỏi em đi đâu à?"

"... Em đi đâu đấy?"

Ngay cả cuộc trò chuyện này cũng trở nên gượng gạo. Yoon Jigu không lên chiếc thang máy vừa đến mà nắm tay Yeo Woon kéo ra ngoài. Cửa sổ tin nhắn hiện trên chiếc điện thoại trên tay anh ấy. Anh ấy nhanh chóng giấu hai tay ra sau lưng như thể sợ cậu nhìn thấy.

"Anh nhắn tin với ai vậy?"

"Bạn."

"Bạn nào ạ?"

"...... Seon Yong."

Đó là cái tên mà cậu đã từng nghe từ Yeo Woon. Nghe quen quen, có lẽ là một trong những người đàn ông mà cậu nghĩ là nô lệ của anh ấy. Nhìn Yeo Woon lo lắng giấu tay sau lưng, cậu cảm thấy bụng mình như muốn lộn nhào.

Cậu biết rằng Yeo Woon không có quan hệ gì với người bạn đó. Anh ấy không phải là người trơ trẽn và vô liêm sỉ đến mức ngoại tình sau lưng cậu. Nếu anh ấy có người khác, anh ấy sẽ dứt khoát chia tay với cậu rồi mới gặp người đó.

"Anh."

"Ừ?"

Nhưng tại sao hôm nay anh ấy lại căng thẳng như vậy? Cứ như... như thể anh ấy đang giấu diếm điều gì đó.

"Sáng nay anh đi làm có ổn không ạ?"

"À, anh không đánh thức em dậy vì em đang ngủ."

"Chuyện hôm qua thì sao ạ. Anh có nhớ không?"

"Nhớ đại khái thôi. Cảm ơn em vì đã cho anh ngủ nhờ. Chắc anh đã làm phiền em nhiều lắm, đúng không."

"...... Dạo này sao anh bận thế ạ?"

"Cuối năm mà."

"Vậy nên anh bận đến mức không thể gọi cho em một cuộc điện thoại được sao?"

"......"

"Anh có thể thoải mái liên lạc với người bạn đó. Với em thì ngay cả một câu "Anh đang về nhà" cũng khó nói đến vậy sao?"

Cổ họng cậu nghẹn ứ lại. Hay là mình hỏi thẳng luôn nhỉ? Cái số điện thoại đó là gì. Những vết đỏ còn lại trên người anh hôm qua là sao. Nội dung tin nhắn đến vào sáng sớm là gì. Chẳng phải anh có điều gì muốn nói với em sao. Hôm nay sáng... tại sao anh không hôn em mà lại trốn tránh đi làm vậy. Hôm qua đã uống nhiều như vậy rồi mà hôm nay anh vẫn đi làm sao, có chắc là anh đã đến công ty không vậy.

"......"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo