Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"......"
Ánh mắt của Yeo Woon dao động khi chạm phải ánh mắt của cậu. Sự bất an kết lại và nghẹn ứ trong ngực cậu. Cậu cảm thấy rằng mình không nên nói gì cả. Cậu không muốn tự mình tạo ra rắc rối và đối mặt với tình huống tồi tệ nhất. Chỉ nghĩ đến thôi là cậu đã muốn khóc rồi, cậu nắm chặt tay và lẩm bẩm.
"Em quá ám ảnh anh sao ạ? Có phải em liên lạc quá thường xuyên mà anh cảm thấy phiền không...?"
"Không, không phải đâu. Ám ảnh cái gì chứ! Chỉ là... anh xin lỗi."
"Vì cái gì ạ."
"Anh đã hỏi Seon Yong một vài điều nên mới vậy. Còn chuyện em thì... "
"......"
"... Không phải đâu, Jigu à. Anh sẽ nhận điện thoại của em đầy đủ. Anh nghĩ rằng anh sẽ về sớm nên anh đã không nói gì. Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng."
Nếu cậu không nhầm thì có vẻ như anh ấy có điều gì đó muốn nói với cậu, nhưng Yeo Woon đã lảng tránh và chỉ nói xin lỗi. Cậu vẫn cảm thấy không yên tâm và khó chịu.
"Anh. Anh thật sự không có gì muốn nói với em sao?"
"......"
Yeo Woon nhìn cậu một lúc lâu rồi quay mặt đi trước.
"Không có."
...... Nói dối.
"Anh vào nhà trước đây. Anh hơi mệt."
Anh ấy cười gượng gạo và bước vào nhà. Khuôn mặt anh ấy vẫn lo lắng nhìn cậu đến cuối cùng thật đáng ngờ. Sự nghi ngờ nhanh chóng trở thành sự chắc chắn. Chắc chắn là Yeo Woon đang giấu cậu điều gì đó.
"OppA, trà xanh latte của anh đâu rồi?"
"Hả?"
"Trà xanh latte đó ạ."
Trà xanh... Trà xanh gì nhỉ?
"Không... Từ nãy đến giờ anh làm gì vậy?"
"À. Trà xanh latte?"
"Cho đá nữa ạ."
"Ừ."
"Anh làm gì ở đó vậy, để em rửa bát cho ạ?"
"......"
Tại sao mình lại đứng ở đây nhỉ? Yoon Jigu khẽ lắc đầu và đổ đá vào cốc nhựa. Đá viên va vào nhau và lấp đầy cốc. Yoon Jigu nhận ra điều gì đó khác lạ ở người đồng nghiệp đang làm việc cùng cậu nên quay đầu lại và hỏi.
"Em cắt tóc hả?"
"Dạ?"
"...... Vốn dĩ là vậy sao?"
"Oa, giờ anh mới nhận ra á?"
Người đồng nghiệp đã làm việc bán thời gian ở đây từ khi quán cà phê mới mở, cười khẩy với vẻ mặt khó tin. Cô ấy đã để tóc dài từ khi Yoon Jigu biết cô ấy, tóc cô ấy dài đến ngực nhưng giờ đã bị cắt ngắn trên vai, cô ấy cười nhạo Yoon Jigu vì quá vô tâm khi giờ mới nhận ra điều đó.
"Hôm qua em bỗng dưng muốn cắt nên em đã cắt luôn. Không hợp với em hả? Mẹ em bảo em cắt tóc đẹp hơn nhiều đấy."
"Nhưng sao em lại cắt?"
"Chỉ là em chán thôi ạ."
"C, chán á?"
"Cắt xong em thấy nhẹ nhàng và thích lắm. Gội đầu cũng dễ nữa."
Lời nói của cô ấy không còn lọt vào tai cậu nữa. Cậu không hề tò mò về lý do cô ấy cắt tóc, và cậu thậm chí còn không nhớ phải cho bao nhiêu bơm siro trà xanh vào đồ uống.
Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chán... Chỉ có từ đó cứ ám ảnh trong đầu cậu. (cái đoạn này sao buồn cười vậy kkkkk)
Liệu Yeo Woon có cảm thấy thoải mái hơn nếu cậu bị cắt khỏi cuộc đời anh ấy như mái tóc bị cắt ngắn vì chán không? Có thể khó tìm được người đẹp trai hơn cậu, nhưng anh ấy có thể gặp được người tốt hơn cậu. Yeo Woon là một người tốt, và anh ấy xứng đáng với điều đó.
'... Có lẽ anh ấy đang dần chán mình vì mình làm phiền anh ấy quá nhiều. Mình thì......'
Cậu cảm thấy chóng mặt. Yoon Jigu dựa vào tường và hít thở sâu vài lần.
"Jigu à, Jihyuk sắp đến rồi nên trông giúp mẹ Young một chút nhé. Mẹ đi gặp ai đó để nói chuyện một lát rồi về..."
Mẹ của Yoon Jigu mở cửa quán cà phê và nhăn mặt.
"Yoon Jigu sao vậy. Con có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Hả. Anh bị ốm ạ?"
Cậu đau. Trái tim cậu...... đau quá.
"Có lẽ là cảm lạnh thôi. Jigu uống thuốc đi.... Ôi trời, có chuyện gì vậy? Ji Hye cắt tóc rồi! Hợp với con lắm."
"Hôm nay sếp cũng có vẻ khác đấy ạ?"
"Áo mới đó. Có thấy không?"
Họ vẫn như mọi khi, chìm đắm trong thế giới riêng của mình và trò chuyện với nhau. Trong khi đó, Young lấy ra một cái cây nhỏ từ trong túi mua sắm.
"Bà ơi, cái này!"
"Young muốn đặt nó ở đâu thì cứ đặt đi."
"Vâng ạ."
"Sếp ơi, đó là cây thông Noel ạ?"
"Ừm, có quá muộn không nhỉ?"
"Haha, muộn rồi ạ!"
Mai là đêm Giáng sinh rồi đó ạ! Người đồng nghiệp cười phá lên và nói rằng đây là quán cà phê duy nhất đặt cây thông Noel trước Giáng sinh hai ngày. Có lẽ vì bản thân cô ấy cũng biết điều đó nên bà chủ quán cà phê cũng mỉm cười đồng tình.
"Cứ để nó ở đó suốt mùa đông thì cũng đáng đồng tiền bát gạo thôi. Không khí có vẻ tốt hơn đúng không?"
"Đúng vậy ạ."
Trong khi hai người phụ nữ đang trò chuyện, Young tiến đến chỗ Yoon Jigu đang ngồi ngơ ngác như người mất hồn, nghiêng đầu và đặt cây thông lên đùi cậu rồi ngồi xuống trước mặt cậu.
"Chú làm gì vậy ạ."
"......"
Yoon Jigu không trả lời. Cậu không thể trả lời.
"Young, con trang trí cây thông chưa?"
"Vâng ạ."
Young ngồi trên ghế, đá đôi chân ngắn ngủn của mình. Cô bé lấy một cuốn sổ phác thảo nhỏ và bút dạ ra khỏi túi và bắt đầu tô màu cho những bức tranh đã vẽ. Trước mặt Young như vậy, Yoon Jigu vẫn ngồi thất thần thở dài dù trên đùi cậu vẫn còn một đống đồ lộn xộn chưa thành cây thông. Hai người phụ nữ đứng ở cửa quán cà phê liếc nhìn cậu và trò chuyện.
"Hôm nay nó sao vậy?"
"Em không biết nữa. Cứ như vậy suốt thôi ạ. Có lẽ nó chia tay người yêu rồi."
"Jigu có người yêu á?"
"Ừm, có vẻ là vậy ạ. Thể hiện rõ ràng lắm luôn đó ạ? Suốt ngày cười, lo lắng. Thái độ của nó khác hẳn so với khi nó đối xử với người khác mà... Sếp không thấy nó đeo nhẫn ở tay à?"
"...... Ôi trời, thật á? Ai vậy?"
"Em không biết nữa ạ? Sếp tự hỏi anh ấy đi ạ."
"Tính nó như vậy ai mà chịu nổi. Chắc phải đến lạy người đó mấy lạy mới được."
"Anh ấy là con trai của sếp mà. Sếp còn không biết hơn em thì làm sao."
"Vậy à? Ôi, muộn giờ hẹn mất rồi."
"Sếp đi vui vẻ ạ."
Trong khi đó, Young liên tục làm phiền Yoon Jigu bằng cách gọi "Chú ơi, chú ơi", nhưng cậu thậm chí còn cảm thấy đau đớn khi thở và cậu đang mải mê tưởng tượng trong đầu. Trong đầu cậu, Yeo Woon đang xếp hàng người và thay thế họ từng người một. Cậu thực sự muốn chết vì không thể ngừng suy nghĩ.
"Oppa."
"......"
"Hay là anh về nhà đi ạ? Trông anh không khỏe lắm."
Người đồng nghiệp mang những phụ kiện cây thông trên đùi Yoon Jigu đi và kết nối dây điện của cây thông mini. Bỗng dưng cậu lại cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy cây thông Noel lấp lánh với những màu sắc đẹp đẽ ở lối vào quán cà phê. Ngày Giáng sinh đang đến gần, liệu Yeo Woon có nhận thức được điều đó không? Nếu Yeo Woon bỏ rơi mình và đến công ty hoặc dành thời gian với người khác vào ngày Giáng sinh thì sao.
Thà cậu ngất đi còn hơn. Cứ mở mắt ra là cậu lại nghĩ đến những chuyện này. Cậu không biết cách ngừng những suy nghĩ tiêu cực, Yoon Jigu chỉ nhắm chặt mắt lại. Thời gian trôi qua quá chậm. Mỗi giây mỗi phút đều như địa ngục.
"Chú ghét chú."
"Tại sao."
"Ghét."
Young bĩu môi và quay ngoắt đầu đi vì hầu hết những lời cậu nói đều bị bỏ qua. Ở cuối tầm mắt của Young, một người đàn ông lái xe đến và bước ra khỏi xe. Đó là một người đàn ông buộc túm tóc ngắn bằng một sợi dây chun màu đỏ. Young bật dậy và nhìn người đàn ông đang tiến về phía quán cà phê và hét lên "Bố ơi!".
"Uish, Young của bố. Con chơi vui không?"
"Bố ơi. Chú ấy kỳ lạ lắm."
"Chú nào. Yoon Jigu á?"
Ji Hyuk ôm Young vào lòng và ngồi xuống đối diện Yoon Jigu. Yoon Jigu thờ ơ nói ra những lời nói khi nhìn người anh cả của mình, người thích trêu chọc cậu.
"Sao?"
"Có thấy kỳ lạ đâu. Thằng út nhà ta vẫn bình thường mà?"
"Sao lại cà khịa em nữa rồi."
"Cà khịa gì chứ."
Ji Hyuk cười khẩy và đặt Young lên đùi mình, sau đó đặt cằm lên đỉnh đầu của đứa trẻ. Anh ấy chỉ vào cây thông Noel được đặt ở lối vào quán cà phê và nói.
"Mà con trang trí cây thông Noel rồi à? Không quá muộn sao?"
"Bố ơi, bố ơi. Young đã đi mua với bà đó."
"Uầy, vậy hả. Con mua được đồ đẹp nhỉ."
Cây thông Noel rẻ tiền đó có đẹp thì để làm gì? Yeo Woon đang bí mật nhận số điện thoại của người khác mà. Với mình thì anh ấy là "Anh Yeo Woon♥" nhưng với anh ấy mình chỉ là Yoon Jigu thôi. Anh ấy bỏ qua tin nhắn của mình nhưng lại liên lạc với bạn bè rất tốt. Giáng sinh chết tiệt của mình chắc chắn sẽ lại bị phá hỏng trong năm nay thôi......
Yoon Jigu cắn môi với khuôn mặt trở nên u ám trong giây lát. Có lẽ anh ấy quá tốt bụng và quá dịu dàng nên anh ấy muốn chia tay với mình nhưng không thể nói ra. Bận rộn chỉ là cái cớ thôi. Có lẽ anh ấy đã nghĩ đến việc chia tay với mình từ lâu rồi.
Ngay khi cậu nghĩ đến điều đó, tim cậu như tan vỡ. Trái tim cậu đau quá đến mức ngay cả việc thở cũng khó khăn. Cậu không chắc liệu mình có thể chấp nhận được sự thật đó hay không, ngay cả khi anh ấy nói lời chia tay. Toàn thân cậu bỗng dưng mất hết sức lực và run rẩy. Cậu không hiểu tại sao cuộc khủng hoảng này lại đến với mình. Cậu ước gì từ "chia tay" chết tiệt sẽ biến mất khỏi thế giới này.
'Chết tiệt. Chói mắt vãi.'
Cậu không biết mặt trời đã lặn từ bao giờ, bên ngoài cửa sổ đã tối om. Cây thông Noel nhấp nháy ánh sáng loè loẹt với phông nền là phong cảnh bên ngoài tối tăm thật khó coi. Ước gì Giáng sinh cũng biến mất luôn. Ước gì mọi thứ biến mất hết. Ước gì ngày kia sẽ mưa lớn.
......Quả nhiên mình ghét mùa đông.
"Jigu cuối tuần này mày định làm gì... Sao vậy?"
Ji Hyuk đang xoa má cậu con trai nhỏ của mình thì ngẩng đầu lên và nhìn Yoon Jigu. Anh ấy nhìn Yoon Jigu đang nắm chặt đôi tay run rẩy và cúi đầu xuống rồi cười khẩy với vẻ mặt khó tin.
"Mày khóc hả?"
"Chú ơi sao chú khóc ạ?"
"Điên à? Không có khóc nhá!"
Hốc mắt cậu đỏ hoe như sắp khóc đến nơi, đôi mắt cậu không chỉ ướt mà còn ướt đẫm, nhưng những giọt nước mắt vẫn không chịu rơi xuống. Ji Hyuk nhìn khuôn mặt xa lạ của em trai mình và nói bằng giọng điệu tinh nghịch.
"Đừng khóc. Khóc là mất cơ đấy."
"Bố ơi, mất cơ là gì ạ?"
"Mất cơ á? Cái đó đến với thằng út của chú mày đấy. Chú mày phải tập thể dục chăm chỉ thì mới khỏi bệnh được. Young chưa cần biết đâu."
"Cái, cái đó không đến đâu!"
"Biết rồi, biết rồi, nếu mày thấy không khỏe thì ra ngoài đi bệnh viện ngay nhé. Đừng có ngồi đó chịu đựng một cách ngu ngốc. Làm vậy không khỏi đâu."
"... em không sao."
Cậu đau. Cậu cảm thấy như bị đâm vào lòng khi nghe câu nói "Ngồi đó chịu đựng cũng không khỏi", và cậu lại sắp khóc đến nơi. Cuối cùng thì cậu cũng cần phải nói chuyện với Lee Yeo Woon. Cậu biết điều đó. Cậu sợ kết quả nên không thể tùy tiện hành động, nhưng cậu biết giải pháp. Cậu biết nhưng...... nếu mình nói ra rồi anh ấy nói chia tay thì sao. Yoon Jigu cố gắng nuốt nước mắt. Đầu mũi cậu cay xè.
"Nhưng sao mày lại ngồi đó than thân trách phận vậy. Chẳng phải mày muốn người khác biết sao?"
"Im miệng đi."
"Trước mặt Young đấy. Cẩn thận lời nói."
Ji Hyuk bịt tai Young đang ngồi trên đùi lại và đe dọa cậu. Yoon Jigu không cảm thấy chút đe dọa nào từ những lời đó mà chỉ cười khẩy với đôi mắt đẫm lệ.
"Thằng út nhà ta. Bị người yêu đá hả."
"......"
"Sao? Sao, thật à? Khi nào?"
"Chưa có!"
"Chưa có?"
Cậu đang buồn đến mức không thể làm được gì trong cuộc sống hàng ngày, nhưng họ lại coi đó như một trò đùa, cậu muốn đấm vào cái khuôn mặt đang mỉm cười đó. Cậu nhịn vì có Yoon Young ở đây. Nếu không phải vì đứa trẻ đó, cậu sẽ không nể nang gì anh trai mình đâu.
'Đá cái gì chứ. mình tuyệt đối không thể chia tay với anh ấy được.'
Cậu sẽ bám lấy anh ấy bằng mọi giá để ngăn chặn thảm họa đó. Lee Yeo Woon là người yếu đuối, nên nếu cậu khóc lóc và van xin anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ quay lại nhìn cậu một lần.
Yoon Jigu bám vào bàn và bật dậy. Chiếc ghế cọ xát xuống sàn tạo ra một tiếng ken két.
"Đi đâu đấy?"
"Hiệu thuốc."
"Giờ này hiệu thuốc còn mở cửa á?"
"Xin hãy kệ em đi."
Dù cậu mua thuốc giảm đau đầu hay vitamin vị chanh thì xin hãy kệ cậu đi. Thời gian trên màn hình điện thoại đã chỉ 8 giờ rồi. Bình thường thì giờ này Lee Yeo Woon đã tan làm rồi. Chỉ cần nghĩ đến cái tên đó thôi là cổ họng cậu đã nghẹn lại, cậu mím chặt môi.
"Thu dọn đồ đạc cho Young đi. Chúng ta về nhà thôi."
"Ừ."
Có vẻ như gia đình Yoon Young cũng định về nhà rồi. Yoon Jigu không chào tạm biệt họ mà nhanh chóng rời khỏi quán cà phê. Không khí bên trong quán cà phê ấm áp, nhưng ngay khi cậu mở cửa ra, một cơn gió lạnh thổi mạnh vào mặt cậu. Và một lát sau. Cùng với tiếng còi xe, Yoon Jigu ngã xuống đường nhựa.
"Ái, ái chà! Cháu ơi, cháu có sao không?"
Người lái xe phanh gấp vội vàng bước ra khỏi ghế lái và lảo đảo bước về phía người đi bộ mà anh ta suýt đâm phải. Nhờ dừng lại ngay trước khi đâm vào cậu mà cậu không bị thương nặng, nhưng lòng bàn tay cậu bị trầy xước và chảy máu vì ngã mạnh xuống đất.
"Khụ khụ, đúng là người đi bộ phải luôn cẩn thận trên đường phố."
"......"
Ông ta tránh ánh mắt cậu khi thấy Yoon Jigu đang nhìn mình.
"Đương, đương nhiên là ô tô cũng phải cẩn thận, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn nếu cả hai bên đều cẩn thận, ý tôi là vậy. Cháu hiểu ý ta chứ, cháu trai?"
Ông ta lo lắng biện minh dài dòng, nhưng cậu không nghe thấy một từ nào. Điều duy nhất cậu nghĩ đến bây giờ là việc Yeo Woon không có mặt bên cạnh để lo lắng cho cậu khi cậu bị thương. Cậu ngã ngay khi vừa ra khỏi quán cà phê và trở nên thảm hại như thế này, nhưng trái tim cậu vẫn đau hơn bàn tay bị rách.
Yoon Jigu không đáp lại gì, người lái xe lấy lại can đảm và bắt đầu trách mắng Yoon Jigu một cách lén lút rằng 'Sao cậu lại đột ngột lao ra như vậy, chỉ cần trả tiền thuốc men là được chứ gì.' Cậu ngơ ngác nhìn xuống lòng bàn tay đang chảy máu. Đầu óc cậu trống rỗng.
Ji Hyuk bước nhanh ra khỏi quán cà phê và đứng giữa hai người rồi đưa tay ra. Có vẻ như anh ấy muốn cậu nhanh chóng đứng dậy. Yoon Jigu nhìn xung quanh. Mọi người trong quán cà phê, kể cả người đồng nghiệp lẽ ra phải ở quầy, đều tập trung bên cửa sổ và nhìn cậu với đôi mắt tròn xoe. Yoon Jigu đỏ bừng mặt vì xấu hổ khi có quá nhiều người đang nhìn mình.
"A!"
Ngay khi cậu định nắm lấy tay Ji Hyuk và đứng dậy, Yoon Jigu rụt tay lại vì cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ tay. Anh trai cả của cậu nhìn xuống đứa em út đang cầm bàn tay bị trầy xước và kêu đau ở cổ tay với vẻ mặt lạnh lùng. Anh ấy nhìn xuống điện thoại trên tay người lái xe và hỏi.
"ông đang gọi điện thoại à?"
"À, cái đó..."
"ông suýt đâm phải người ta không phải lỗi của nó, lại còn đổ lỗi cho nó nữa. ông tự tin quá đấy. Để tôi xem hộp đen của xe ông."
"Ôi, anh bạn. Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi mà, sao anh lại lôi cả camera ra chứ..."
"Gọi cảnh sát đến giải quyết đi. Tai nạn không va chạm cũng là tai nạn giao thông."