Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Yeowoon không vầo game, và jigu bắt đầu cảm thấy buồn chán. Để giải khuây, cậu bật TV lên nhưng không hiểu sao chương trình giải trí mà cậu hay xem lại không lọt tai chút nào. Cậu không hiểu mọi người cười cái gì mà vui vẻ vậy. Bình thường thì đã cười với những câu thoại đó rồi, nhưng Yoonjigu chỉ run rẩy chân và cố gắng xoa dịu trái tim đang đập loạn. Bản tin buổi sáng lải nhải rằng tuyết sẽ rơi từ tối nay. Giáng Sinh trắng, một ngày hoàn hảo để được tỏ tình!
Đang vuốt ve con mèo, con vật cứ dụi đầu vào cậu để được vuốt ve sau khi tỉnh giấc, thì cậu nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. Cậu muốn đứng dậy ngay lập tức để kiểm tra bên ngoài qua hệ thống liên lạc nội bộ, nhưng con mèo đang ngồi trên đùi cậu và không chịu rời đi.
Khó khăn lắm cậu mới đặt được con mèo xuống và chạy ra cửa, thì đã thấy chiếc thang máy đang đi xuống tầng dưới. Cậu ấy quay trở lại nhà và đi về phía cửa sổ. Một làn gió lạnh thổi vào khi cậu ấy mở cửa sổ. Không lâu sau, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở lối vào tòa nhà.
“Anh ấy ăn diện làm chi vậy?”
Trời ạ, đến cả khăn choàng cổ cũng mang nữa. Yoonjigu lầm bầm. Yeowoon nhìn từ trên xuống nhỏ như một chấm, nhưng dù vậy anh ấy vẫn sáng lấp lánh đến mức cậu có thể nhận ra. Yoonjigu chưa bao giờ thấy ai mặc áo phao dài màu trắng hợp đến thế trong đời!
“…Nhưng đi đâu vậy?”
Yoonjigu lẩm bẩm trong gió lạnh. Không lâu sau, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt Yeowoon. Yeowoon mỉm cười tươi tắn và nói gì đó, rồi ngồi vào ghế phụ của xe và đóng cửa lại. Khoảnh khắc đó tim cậu hẫng một nhịp. Cậu tò mò không biết Yeowoon mặc bảnh bao thế đi đâu, nhưng cậu còn muốn phát điên lên vì tò mò muốn biết cái tên đang ngồi ở ghế lái là thằng cha nào.
Cậu đã đợi Yeowoon từ sáng ở Illusion vì anh ấy nói là hôm nay không đi làm, nhưng có vẻ như Yeowoon đã có hẹn trước. Nhưng có gì đó kỳ lạ. Hôm nay là đêm Giáng Sinh. Nếu là ngày khác thì không nói làm gì, nhưng chỉ riêng hôm nay thì anh ấy không được gặp ai khác.
‘Hyung đã trực tiếp nói mà, Giáng Sinh sẽ ở một mình. Một ngày mà đi gặp bạn bè thì cũng ngại nữa….’
“Vậy thì đương nhiên là phải ở bên mình chứ?”
Tâm trạng đang lâng lâng suốt cả ngày của cậu tụt dốc không phanh trong khoảnh khắc.
***
Mùi đặc trưng của bệnh viện xộc vào mũi. Yeowoon cầm chai nước ngọt đã uống hết trong tay và nghịch nó, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
‘Tuyết bắt đầu rơi rồi.’
Lúc đi ô tô đến bệnh viện, bầu trời chỉ đầy mây và âm u, nhưng không biết từ lúc nào tuyết đã rơi dày hạt như bông. Anh nghĩ rằng đường về nhà sẽ kẹt xe lắm đây.
“Này. Hôm nay mày có hẹn không?”
“Này. Người có hẹn là tao chứ ai, đâu phải Lee Yeowoon.”
“Không phảimày.”
Lúc đó Yeowoon mới quay đầu lại nhìn Sehyung.
“Tao á?”
“Ừ. Cứ nhìn ra ngoài mãi thôi. Có phải đi đâu không?”
“Không có, chỉ là, tuyết đang rơi mà.”
Nghe vậy, Seon Yong bật cười khẩy. Cậu ấy ném chiếc khăn lau đã dùng lên đầu Jung Sehyung đang mặc áo bệnh nhân.
“Có gì lạ đâu chứ? Lần đầu thấy tuyết à?”
“Không phải, chỉ là, lâu lắm rồi mới thấy tuyết rơi vào Giáng Sinh. Hình như là từ hồi cấp hai đến giờ chưa thấy thì phải?”
“Không có người yêu mà cũng nghĩ nhiều ghê…. Giáng Sinh trắng thì có gì hay ho. Nhưng bạn gái tao cũng mong chờ lắm đó. Tuyết rơi đường trơn xe cộ tắc nghẽn, có đẹp đẽ gì đâu.”
“Cũng đúng.”
Đường phố vào ngày hôm sau khi tuyết rơi thật kinh khủng. Tuyết tan ra một nửa, nhão nhoét, lại còn bị mọi người giẫm lên làm bẩn thành một màu xám xịt. Hơn nữa, tuyết tan ra rồi đóng băng lại do thời tiết lạnh thì đường sẽ trơn trượt hết cả. Tuyết phủ trắng xóa cả thế giới thì đẹp và lãng mạn thật đấy, nhưng nghĩ đến ngày hôm sau thì không thể cứ đắm chìm mãi trong bầu không khí đó được.
“Mà này chuyện của mày với nhà bên cạnh thế nào rồi?”
“Cậu ta vẫn chưa chuyển nhà à?”
Hai người đồng thanh hỏi. Đột nhiên câu chuyện lại xoay quanh Yoonjigu. Không ngờ đến chuyện này, Yeowoon ngơ ngác nhìn họ rồi nhíu mày.
“Sao hai người tò mò chuyện đó vậy? Tự nhiên đi bắt người ta đang yên đang lành chuyển nhà làm gì.”
“Không, thì tại người ta đã cất công tỏ tình , với lại cùng là đàn ông với nhau nữa. Vậy mà bị từ chối. Lại còn là hàng xóm nữa! Quê quá ai mà sống nổi ở đó?”
“Tao cũng nghĩ vậy. Là tao thì tao dọn đi ngay.”
“……Vậy à?”
Nếu bị mình từ chối thì Yoonjigu sẽ chuyển nhà sao? Đâu cần phải vậy. Không, mình không muốn chuyện đó xảy ra. Yeowoon cau mày lo lắng.
“Cậu ta vẫn chưa tỏ tình.”
“Mày nói gì vậy. Không phải tỏ tình lâu rồi à? Cậu ta nói là thích mày mà.”
“Thì thích thì đúng là thích, nhưng chưa tỏ tình.”
“……?”
Bạn bè cậu ấy trông lạ lẫm như thể không hiểu cậu ấy đang nói gì. Nhưng Yeowoon cũng không biết nữa. Rốt cuộc thì tại sao Yoonjigu lại không tỏ tình với mình chứ. Hay là cậu ấy muốn giữ mối tình đơn phương này mãi, hoặc là cậu ấy vẫn chưa đủ dũng khí….
Yoonjigu đã quá lộ liễu rồi. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hướng về mình, anh lại ngại ngùng đến mức phải trốn tránh trước vì ánh mắt đó quá nồng nhiệt. Kỳ lạ là đến giờ anh mới nhận ra.
“Vậy nếu cậu ta tỏ tình thì sao?”
“Thì dĩ nhiên là mày phải chuyển nhà chứ còn gì.”
Thật là những người bạn tốt. Chẳng lẽ không xen vào một lát là mông bọn nó mọc sừng hay sao. Yeowoon vừa cười vừa đá vào ống quyển của Seon Yong.
“Kệ tao. Tao tự biết phải làm gì.”
“Ừa…”
Thì làm gì, bọn này nói cái gì vậy không biết. Đương nhiên là phải từ chối khéo léo rồi.
…anh không ghét Yoonjigu. Cậu ấy là một người bạn tốt, và là một người em hàng xóm đáng yêu. Lý do anh muốn từ chối lời tỏ tình của cậu ấy rất đơn giản.
‘Yoonjigu là con trai, và mình chưa từng thích con trai.’
Anh không muốn phá hỏng mối quan hệ với cậu ấy. Khi một người bạn cùng lớp gọi anh ra sau giờ thể dục và bày tỏ tình cảm, hay khi một người bạn cùng lớp khác đột nhiên tỏ ra thân thiết và tỏ tình trong chuyến đi du lịch, anh cũng có cùng một suy nghĩ. Yeowoon chỉ lắc đầu với vẻ mặt khó xử. Anh không thể nghĩ về họ hơn là bạn bè.
Anh nghĩ rằng anh có thể nảy sinh tình cảm với một người anh ở bên cạnh cả ngày. Cùng nhau bị nhốt trong lớp học từ sáng, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, đôi khi cãi nhau nữa… Nhưng Yeowoon không hề có ý muốn ôm hay hôn họ. Bạn bè thì mãi mãi chỉ là bạn bè.
Bạn bè và người yêu chỉ khác nhau một chút, nhưng cái khác biệt nhỏ nhoi đó lại thay đổi hoàn toàn mối quan hệ. Dù nhỏ đến đâu, nếu không vượt qua nó thì mối quan hệ sẽ không bao giờ có thể chuyển đổi được.
Thời học sinh, khi điểm số và các mối quan hệ bạn bè là những mối lo lớn nhất trong cuộc sống. Yeowoon cũng từng trải qua một thời kỳ nổi loạn. Rõ ràng là trường nam sinh mà anh ấy cũng nhận được không ít lời tỏ tình. Chẳng lẽ anh cũng thuộc giới đó sao. Yeowoon đã suy nghĩ rất nghiêm túc.
Đó là vào cuối mùa hè năm hai, khi ve sầu kêu râm ran. Yeowoon, lớp trưởng, có một người bạn trong đội điền kinh mà cậu ấy thỉnh thoảng giúp đỡ mỗi khi đến trường theo lời nhờ của giáo viên chủ nhiệm. Chỉ là cho mượn vở ghi chép, xem sách giáo khoa cùng nhau, và đánh thức khi ngủ gật trong giờ học. Vốn ít nói, nhưng dần dần số ngày anh ta chủ động bắt chuyện với Yeowoon ngày càng nhiều. Một ngày nọ, mỗi sáng trên bàn của Yeowoon đều có một hộp sữa dâu. Và một ngày mưa rào, anh ta đã bày tỏ tình cảm trong một lớp học trống. Vì linh cảm thấy điều chẳng lành nên Yeowoon cũng đã đoán trước được chuyện này. Sau khi bị Yeowoon từ chối, anh ta đã đưa ra một yêu cầu, đó là liệu anh ta có thể hôn lên má Yeowoon một lần cuối được không.
Ngày hôm đó, Yeowoon đã nhận ra một cách chắc chắn. Anh thật sự không có cảm xúc gì với đàn ông cả.
Yoonjigu cũng vậy. Cậu ấy không đặc biệt đến thế đối với anh. Yoonjigu là một người hàng xóm tốt bụng. Không giống như những người hàng xóm trước đây, những người thường xuyên gọi bạn bè đến mở tiệc rượu hoặc bật nhạc ồn ào cả ngày trong thời gian thi cử, từ phía nhà cậu ấy không hề có bất kỳ tiếng động nào. Nhìn cậu ấy thì thấy dễ chịu, tính cách thì… không thể nói là tốt lắm, nhưng đó cũng là một nét quyến rũ riêng. Có nghĩa là không tệ. Nhưng chỉ có vậy thôi.
Anh không hề có ý muốn hôn Yoonjigu. Nếu cậu ấy chủ động hôn anh trước thì….
Yeowoon nhớ lại cảm giác Yoonjigu tiến đến gần anh khi anh đang ngủ. Trong bóng tối và khi đầu óc còn mơ màng vì buồn ngủ, đột nhiên anh cảm nhận được sự ấm áp của một người. Môi cậu ấy… có gì đó chạm vào. Mãi sau này anh mới đoán ra rằng đó là một nụ hôn, nhưng nghĩ lại thì….
‘…Mình không ghét?’
Anh chợt nhận ra điều đó vào lúc này. Nhưng tại sao? Có phải vì lúc đó cậu ấy gần như không còn ý thức? Chỉ đơn giản là một nụ hôn phớt, và cậu ấy không ý thức được rằng người làm chuyện đó là Yoonjigu?
“…….”
‘Yoonjigu là con trai, và cậu ấy đã lén hôn mình rồi bỏ chạy. Một người đàn ông đã làm chuyện đó với mình mà mình không hề tức giận, mà còn… không ghét, sao mình lại có thể nghĩ như vậy được chứ?’
Yeowoon nghe thấy tiếng những suy nghĩ rằng đàn ông là điều tuyệt đối không thể nào từ từ sụp đổ trong đầu mình. Khái niệm Yoonjigu không tệ nhưng tuyệt đối không thể trở thành người yêu dần trở nên mơ hồ.
Anh vẫn chưa chắc chắn, nhưng có cảm giác rằng nếu phải trải qua nụ hôn ngày hôm đó một lần nữa, anh sẽ có cùng một suy nghĩ như bây giờ. Thật sự là vậy.
‘Mình không ghét.’
Ngược lại thì…….