Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
[Đối tác]
“Người này không định moi nội tạng của em chứ;;;”
“Thậm chí nhóm máu của anh cũng thay đổi mỗi khi anh đi xét nghiệm….”
[Đối tác]
“Nhóm máu của anh là gì vậy ạ? ㅋㅋ”
“Trước mắt thì anh là một trong các nhóm máu A, B, AB, O ???”
“Nhưng nó thay đổi mỗi lần nên anh không chắc lắm ㅜㅜ”
[Đối tác]
“ㅋㅋㅋㅋ;;;; Em mặc kệ anh tự biên tự diễn đến tận 2 3 đoạn rồi”
[Đối tác]
“Thị lực của anh thì sao?”
“Thị lực của anh là -5 cả hai bên nên anh chẳng nhìn thấy gì cả ㅋㅋ”
[Đối tác]
“Bây giờ anh có chỗ nào bị đau không ạ?”
“À, dạ dày anh buồn nôn và anh sắp chết rồi, nhưng anh vẫn ổn, anh chịu được ạ ㅎㅎ”
[Đối tác]
“Xạo keee ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ Anh đã từng phẫu thuật chưa ạ?”
“Anh xem nhiều trên phim rồi”
“Dù sao thì kinh nghiệm gián tiếp cũng là kinh nghiệm mà”
[Đối tác]
“ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ”
“Có hiệu quả không?”
[Đối tác]
“Xàm quần ?”
“Chết tiệt.”
[Đối tác]
“Vậy thì anh cho em biết ngày nào anh rảnh đi >< Em hôm nay cũng ok nè!!”
Không thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này trừ khi anh bỏ game. Vì lời hứa là lời hứa nên anh chỉ còn cách từ bỏ thôi. Tất nhiên, anh sẽ gửi một tin nhắn cho bạn bè trước khi gặp “Ji9byeol ” với nội dung ‘Nếu ngày mai không thấy tui liên lạc thì chắc tui bị moi nội tạng rồi đó, báo cảnh sát dùm ㅜㅜ’.
“Ji9byeol ngốc nghếch”
“Bảo người ta đến chơi mà không cho địa chỉ gì hết”
[Đối tác]
“À ㅋㅋ Em định cho anh biết ngay trước giờ hẹn mà ㅇㅅㅇ”
“Ít nhất thì cũng phải biết khoảng cách để còn đi chứ”
[Đối tác]
“Hình như anh định đến thật hả ㅋㅋㅋ”
[Đối tác]
“Em phải làm sao đây, em run quá ㅠㅠ”
“Bảo người ta đến còn gì ㅡㅡ”
Yeowoon đã gửi một biểu tượng cảm xúc hình con vịt ném điện thoại xuống màn hình. Anh đã gửi nó với tất cả sự khó chịu trong lòng mình, nên anh tha thiết hy vọng rằng “Ji9byeol ” sẽ nhận được những cảm xúc này của anh.
[Đối tác]
“Mà nếu anh biết địa chỉ nhà em thì anh sẽ bất ngờ lắm đó ㅋㅋ Nhớ giữ chặt tim nha!!”
“Anh không ngạc nhiên dù em có bảo là em sống ở Nhà Xanh đâu, đừng lo……”
[Đối tác]
“Nếu anh ngạc nhiên thì sao ạ”
“Thì chịu thôi….”
[Đối tác]
“À gì vậy”
[Đối tác]
“Vậy hôm nay anh qua không?”
Nghe những gì cậu nói thì có vẻ như cả hai sống cùng khu vực, nhưng dù sao thì gặp nhau ngay hôm nay cũng hơi quá….. Yeowoon bắt đầu vô cớ nhìn vào lịch trên điện thoại và chọn ngày.
“……!”
Lúc đó, màn hình điện thoại tối sầm lại. Đó là cuộc gọi từ Yoon Ji Gu. Đầu anh đang đau, anh nghĩ bụng vậy thì tốt rồi. Anh vuốt ngón tay trên màn hình để nhận cuộc gọi, ngay khi anh vừa bắt máy, Yoon Ji Gu đã hắng giọng.
-Al-, alo ạ?
“Ừ, Ji Gu à. Em đang làm gì đó?”
-Em định đi ăn cơm đây ạ. Còn anh thì sao? Anh ăn trưa chưa ạ?
Hôm nay giọng Yoon Ji Gu nghe có vẻ phấn khích một cách kỳ lạ. Chuyện gì tốt đẹp đã xảy ra ở nhà cậu à?
“Anh chưa ăn. Anh thấy người không khỏe lắm.”
… Dạ? Người, người anh sao ạ…?
“Chỉ là anh thấy hơi buồn nôn thôi. Chắc là anh sắp bị cảm rồi.”
… Anh nói anh buồn nôn ạ?
“À, đừng lo. Mùa hè anh hay bị vậy.”
-Anh có thấy sắp chết chưa ạ?
“Sao anh lại chết chứ.”
Sự lo lắng đã đi quá giới hạn rồi. Yeowoon lẩm bẩm bằng giọng pha lẫn tiếng cười, sau đó quay đầu vì đau họng và ho nhẹ.
-Nếu anh khó chịu quá thì em đến đón anh nha?
“Đừng lo, thật sự không nghiêm trọng đâu.”
-…Nhắc mới nhớ, giọng anh cũng hơi…
“Ừm. Anh chắc chắn là mình sắp bị cảm nên hôm nay chắc không đi bơi được rồi. …… Ji Gu à, nếu em không bận thì tối nay mình gặp mặt một chút được không?”
-Ừm, em biết rồi ạ. Tối em bơi xong em sẽ nhắn tin cho anh khi em đến nha.
Cơn đau đầu âm ỉ không rõ lý do bỗng dưng dịu lại một cách kỳ lạ. Yoon Ji Gu không hay gọi điện thoại cho anh lắm. Khoảng hai ba lần một tháng? Dù sao thì cả hai cũng thường xuyên gặp mặt trực tiếp hơn, và Yoon Ji Gu có xu hướng từ chối gọi điện thoại vào ban đêm vì cậu nói rằng cậu không muốn cho anh nghe giọng nói bị khàn đi của mình. Anh chàng không tắm thì không gặp, giọng khàn vào buổi sáng hoặc buổi tối thì không gọi điện, đúng là làm giá quá thể.
Vậy mà hôm nay cậu lại gọi điện vào giờ ăn trưa, nhưng nội dung thì chẳng có gì đáng nghe cả. Có vẻ như cuộc gọi này không có mục đích cụ thể nào cả. Nhưng khi nghe giọng của Yoon Ji Gu, anh cảm thấy cơn đau đầu đã dịu đi, bầu trời bên ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên trong xanh hơn và một nụ cười nở trên môi anh. Thuốc tiên là đây chứ đâu.
Có lẽ Yoon Ji Gu cũng đột nhiên muốn nghe giọng anh nên đã gọi điện thoại cho anh chăng? Nếu vậy thì cuộc gọi không cần phải có mục đích đặc biệt nào cả. Anh muốn nhanh chóng về nhà.
Anh.
“Ừ?”
… Đừng có bệnh nha anh.
Yoon Ji Gu đã cúp máy ngay sau khi nói những lời đó. Anh nhìn vào điện thoại sau khi cuộc gọi bị ngắt với một tiếng “tút”, và thời gian cuộc gọi được hiển thị là hơn 10 phút. Dù rằng có vẻ như chưa đến năm phút.
ting
“……?”
“Ji9byeol ” mà anh đã quên mất lại gửi tin nhắn cho anh.
[Đối tác]
“Ừm nghĩ lại thì có lẽ hôm nay em không được rồi”
[Đối tác]
“Em có việc bận đột xuất >ㅅ<ㅋㅋ”
“Ji9byeol ” cũng có việc bận à. Sao anh thấy hơi khó tin. Việc “Ji9byeol “, người chỉ tồn tại như một nhân vật nhỏ bé hơn cả ngón tay, thực sự là một người có công việc riêng. Gặp mặt ngoài đời thật chắc còn xa lạ hơn nữa. Anh đã bắt đầu sợ rồi. Anh tự tin mình có thể trò chuyện tốt khi thực sự gặp mặt, nhưng có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để liên kết người đó với nhân vật “Ji9byeol “.
“Hôm nay anh cũng không đi được đâu.”
[Đối tác]
“Vậy thứ bảy tuần này thì sao ạ?”
“Thứ bảy anh có hẹn trước rồi…”