Những Chàng Trai Nguy Hiểm - Chương 75

thứ 2 phát sóng

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 75

Yeo Won tuyệt vọng trút ánh nhìn nặng trĩu xuống đỉnh đầu anh. Jae Min thậm chí chẳng dám ngước mắt nhìn cậu, cứ cúi gằm mặt như thế rồi khẽ cất tiếng.

“…Từ cái lần đầu gặp nhau ở lễ nhập học…”

Giọng Jae Min nhỏ đến mức gần như nghẹn lại trong cổ họng. Yeo Won khẽ nhíu mày. Nghĩa là cũng đã qua mấy năm rồi, ấy là còn trước cả khi cậu nhập ngũ nữa.

“Nhưng… tôi cũng chẳng có tư cách gì để trách móc tiền bối cả…”

 Yeo Won không giấu vẻ bối rối, đưa tay gãi gãi sau đầu, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

“Chỉ là… rõ ràng tôi còn thấy tiền bối cùng Lee Tae Kang… lăn lộn với nhau không lâu trước đó mà.”

Bàn tay Jae Min run rẩy dữ dội hơn.

“…Vậy… vậy mà anh bảo là thích tôi sao?”

Thật khó mà tin nổi. Cái cảm giác ấy đeo bám cậu ngay từ khoảnh khắc đầu tiên cậu nghe được lời tỏ tình ấy. Trong tình cảnh này, thà bảo Jeon Jae Min thích Lee Tae Kang còn hợp lý hơn.

“Cái… cái đó thì…”

“Hay là gần đây cứ đụng mặt tôi hoài nên anh nhầm lẫn cảm xúc…”

“Không… không phải vậy đâu…!”

Bị gạt phăng tấm chân tình, cuối cùng Jae Min cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt anh ngập nước, ánh lên vẻ uất ức nhìn thẳng vào Yeo Won.

“Với Tae Kang thì…”

Đối phương ngập ngừng rất lâu. Rõ ràng có một câu chuyện khó nói, gương mặt anh lộ vẻ khổ sở, do dự mãi không thôi. Thời gian cứ thế trôi, tiếng ồn ào của đám học sinh tụ tập từ phía hành lang bắt đầu vọng lại. Chắc là sắp đến giờ vào lớp rồi. Không muốn phí thời gian vô ích thêm nữa, Yeo Won gỡ nhẹ bàn tay đang níu chặt vạt áo mình rồi quay người bước đi, bỏ lại phía sau lưng thanh âm khe khẽ.

“Tôi đi qua văn phòng một lát đây.”

Yeo Won đã truyền đạt ý mình đủ rồi. Ngay từ đầu, thứ cảm xúc này đã vượt quá khả năng lý giải của cậu. Nhất là khi nó bắt nguồn từ tận cái ngày lễ nhập học xa xôi ấy. Không thể nào. Thích cậu mà còn lên giường với Lee Tae Kang ư? Xét về lý lẽ thông thường, chuyện này thật sự quá vô lý.

Lần này Jeon Jae Min không giữ cậu lại. Không trả lời được câu hỏi của cậu, anh hẳn cũng chẳng còn tư cách gì để níu kéo. Dù có giải thích đi chăng nữa, mọi chuyện cũng chẳng thay đổi. Vì Yeo Won vốn dĩ không hề có ý định đón nhận anh.

Dẫu trong lòng đã quyết cự tuyệt, nhưng tâm can Yeo Won vẫn không khỏi dậy sóng. Cảm giác bất an rằng mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát cứ bủa vây lấy cậu, ngột ngạt và đáng sợ.

“Thế nào, mọi việc ổn chứ?”

Yeo Won trút nỗi bực dọc vào men rượu cay nồng, thờ ơ nhìn người đàn ông đối diện. Vừa tan học, cậu đã nhận được tin nhắn rủ đi uống rượu của anh và đến đây, nhưng…

“Ổn gì mà ổn chứ?”

Chẳng hiểu từ đâu, Do Young Jae như con đỉa đói lại mò tới và dai dẳng bám riết lấy cậu và Baek Seung Ha. Baek Seung Ha thì có vẻ không để bụng, nhưng Yeo Won thoáng chút hụt hẫng. Cậu vốn chỉ muốn tìm chút yên tĩnh trong men rượu, nhưng với cái miệng lắm lời của Do Young Jae, điều đó quả là xa vời.

“Có đấy, vài chuyện ấy mà.”

Baek Seung Ha cười tinh quái, ánh mắt dò xét nhìn cậu. Yeo Won cười nhạt, nâng ly thứ hai uống cạn một hơi.

“Vui không?”

Yeo Won thừa hiểu Baek Seung Ha đang ám chỉ điều gì. Câu chuyện về “tình đơn phương” kia mới chỉ xảy ra cách đây không lâu. Có vẻ Baek Seung Ha thấy câu chuyện ấy khá thú vị, ánh mắt đầy hứng khởi của anh vẫn không rời khỏi cậu.

“Chuyện tình cảm của người khác vốn dĩ luôn thú vị mà.”

“Gì cơ, Han Yeo Won kia, mày đang hẹn hò đấy à?! Ai thế, ai thế?!”

Cái miệng kia đúng là chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả. Yeo Won lườm Baek Seung Ha với ánh mắt trách móc, anh chỉ cười toe toét đầy tự nhiên rồi nhún vai một cái.

“Không, tao không yêu.”

Yeo Won xua tay, vẻ mặt lộ rõ vẻ phiền chán với Do Young Jae đang lèo nhèo bên cạnh.

“Mày không giấu tao cái gì đấy chứ? Hả? Anh Seung Ha cũng toàn gặp mày mà không rủ tao.”

“Này, nói cho mà biết thì anh ấy quen tao lâu hơn mày đấy nhé.”

“Nhưng tao là người làm cầu nối để hai người gặp lại, thế thì phải cho tao nhập hội chứ!”

“Không có mày thì bọn tao cũng gặp nhau từ lâu rồi.”

“Anh Seung Ha bình thường rủ đi nhậu là y như rằng từ chối em ngay. Vậy mà đã nhậu nhẹt với Han Yeo Won không biết bao nhiêu bận rồi ấy chứ?”

Trước tràng than vãn ồn ào của cậu ta, cả Yeo Won và Baek Seung Ha đều nhăn mặt khó chịu.

“Tại em ồn ào phát bực cả lên ấy, nên anh mới không thích đó.”

Baek Seung Ha thẳng thừng đáp, vừa nói vừa xua tay đuổi khéo. Câu trả lời dứt khoát ấy làm Do Young Jae bĩu môi, ra chiều hờn dỗi. Yeo Won bật cười thành tiếng trước vẻ mặt trẻ con ấy. Cậu cầm lấy chai rượu bên cạnh Baek Seung Ha rồi tự rót thêm cho mình một ly nữa. Khi cậu vừa rót rượu, một ánh mắt chăm chú từ phía đối diện liền dán chặt vào cậu.

“Em bị thương à?”

Baek Seung Ha thoáng thấy miếng băng dán trên mu bàn tay cậu, khẽ nhíu mày hỏi. Nhưng Do Young Jae đã nhanh miệng giành lời đáp trước.

“Anh không biết hả? Để em kể cho mà nghe!”

Do Young Jae lập tức thao thao bất tuyệt, kể lể rôm rả về chuyện mấy hôm trước. Đây đã là lần thứ mười Do Young Jae lặp đi lặp lại câu chuyện ngày hôm đó thay cậu rồi. Cũng may nhờ vậy mà cậu không phải tốn công mở miệng.

“…Thế là cái tên kia nổi điên, vớ lấy dao rọc giấy lao vào và làm Yeo Won bị thương ở tay nè anh! Mà cũng tại Yeo Won nhanh trí đó chứ, không thì không biết chuyện gì đã xảy ra rồi ấy. Thật đó anh!”

Do Young Jae cứ làm quá lên như kể chiến công hiển hách. Yeo Won vừa nhai tóp tép món mồi vừa lắc đầu ngao ngán.

“Vậy nên?”

Một giọng trầm khàn khàn đột ngột vang lên. Yeo Won đang thản nhiên nhai hạt dẻ, nghe vậy giật mình ngẩng lên, bối rối nhìn Baek Seung Ha. Đã lâu lắm rồi cậu mới nghe lại chất giọng này. Chất giọng tinh nghịch, quen thuộc thường ngày ấy, mỗi khi Baek Seung Ha cảm thấy bất an dù chỉ một chút thì lập tức biến mất không tăm tích.

“Em đã xử lý gã khốn đó ra sao rồi?”

Giọng Baek Seung Ha chợt trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ uy áp đầy uy nghiêm, hệt như cái thời ngang dọc trường xưa. Thường ngày anh vẫn hay khoác cái vẻ hảo nhân và cười nói hòa nhã, nhưng thực chất, Baek Seung Ha cũng chẳng hơn gì Lee Tae Kang, thậm chí còn nổi danh với những tin đồn chẳng mấy tốt đẹp từ trước đó. Đến cái gã cặn bã Choi Young Do còn phải run rẩy nép vế trước mặt anh. Nhiêu đó cũng đủ hiểu Baek Seung Ha là dạng người gì rồi.

“Em… cứ thế bỏ qua cho xong chuyện à?”

Trước câu hỏi đầy trầm trọng ấy, Yeo Won thản nhiên gắp liên tục mấy miếng mồi nhắm rượu, đáp lưu loát.

“Thì cũng choảng nhau vài phát thôi mà.”

“‘Vài phát’ thôi á?”

“Ừ, ai ngờ ‘vài phát’ đã lăn quay ra ngất rồi.”

“… Đúng là già rồi có khác, đến dao cũng không đỡ nổi. Han Yeo Won đúng là hết thời rồi.”

“Em nói là chỉ bị thương nhẹ thôi mà.”

“Hay là… để anh ‘ra tay’ giúp cho?”

Câu nói quen thuộc năm xưa vọng lại, Yeo Won bật cười khanh khách.

“Ôi trời, nghe mà nổi da gà.”

Nhưng bầu không khí có vẻ chẳng hề hài hước chút nào, Do Young Jae đứng bên cạnh chỉ dám liếc mắt dò xét. Anh chàng to con hay cười giờ bỗng trở nên đáng sợ, làm cậu ta co rúm lại.

“Làm thằng bé sợ rồi kìa.”

Yeo Won khoác vai Do Young Jae rồi đùa cợt một câu. Baek Seung Ha lúc này mới dời ánh mắt khỏi cậu, khẽ bật cười thành tiếng, nhưng trong nụ cười lại mang theo vài phần mệt mỏi.

“Hồi xưa anh ấy cũng ngầu lắm đúng không?”

“Này, nhìn cái hình xăm sau lưng anh ấy đi.”

“Tao đoán được rồi.”

“Vóc dáng thì chắc cũng ngang Lee Tae Kang đấy nhỉ?”

“Hình như Lee Tae Kang còn đô con hơn thì phải?”

“Nhưng mà xét về độ săn chắc thì anh đây ăn đứt.”

Baek Seung Ha đột ngột chen ngang vào câu chuyện bông đùa giữa Yeo Won và Do Young Jae. Yeo Won khẽ tặc lưỡi một cái rồi đảo mắt đánh giá thân hình Baek Seung Ha từ trên xuống dưới. Anh đang mặc áo phông nhưng cậu vẫn có thể ước chừng được phần nào. Về vóc dáng của Lee Tae Kang thì cậu đã quá rõ rồi, chẳng cần phải tưởng tượng thêm nữa… Không, thôi bỏ đi.

Mạch suy nghĩ theo thói quen lại lạc sang hướng khác, Yeo Won vội vàng hắng giọng một tiếng rồi lạnh nhạt đáp.

“Anh không biết đấy thôi, chứ thân thể của Lee Tae Kang thuộc hàng thép nguội ấy.”

Câu trả lời ngắn gọn mà chân thật ấy làm Do Young Jae nhăn nhó mặt mày, lườm nguýt cậu.

“Gì đấy? Ý mày là sao hả?”

“Lại cái gì nữa?”

“Cứ như là đang khoe người yêu ấy nhỉ… Cái kiểu ‘người yêu tao thế này thế kia’…”

“Muốn ăn đấm không hả?”

“Ôi giời, sao mày cứ phải nghiêm túc thế? Không biết đùa à?”

Do Young Jae cười hề hề, vỗ bốp bốp vào vai Yeo Won mấy cái. Cú đấm cố ý ẩn chứa cảm xúc kia làm Yeo Won nhăn nhó cả mặt mày. Đau thật đấy chứ? Cậu nghiến răng, nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng gượng cười đáp trả. Bàn tay hư đốn của Do Young Jae lúc này mới chịu thu hồi nhanh chóng. Baek Seung Ha nãy giờ vẫn im lặng quan sát màn đấu khẩu trẻ con của cả hai, đến lúc này mới bật cười thành tiếng, khóe môi giật giật, thong thả buông một câu hỏi.

“Vậy… Lee Tae Kang dạo này thế nào rồi?”

“Thì vẫn sống nhăn răng thôi, cái loại người chẳng cần ai lo lắng hộ ấy mà.”

“Hình như nó vẫn hận anh thấu xương, lúc nào gặp mặt cũng đòi sống mái với anh cho bằng được.”

“Ấy là từ bao giờ hai người trở mặt thành thù thế nhỉ?”

“Hình như chưa bao giờ ‘tốt đẹp’ thì đúng hơn ấy.”

“Ây da, nhưng mà Lee Tae Kang còn bắt chước anh xăm hình lên người cơ mà.”

“Em nghĩ cái kiểu ‘bắt chước’ trẻ con ấy là vì anh chắc? Đầu óc đúng là đơn giản hết chỗ nói.”

“Không phải, ý em là… em từng khen hình xăm của anh ngầu mà.”

“Ừ, thì sao?”

“Thì chắc là tại thấy em khen nên cậu ta cũng muốn có một cái cho bằng anh bằng em…”

“Vậy hóa ra là em khen ngầu nên nó mới xăm theo à?”

Câu chuyện hồi tưởng cứ thế trôi đi thì bỗng khựng lại giữa chừng. Yeo Won chưa kịp hiểu cái câu “chốt hạ” bất thình lình kia là ý gì, giữa chân mày đã kịp nhăn lại thành một đường. Baek Seung Ha lại một lần nữa khẳng định chắc nịch.

“Không phải tại anh ngầu, mà là… tại em khen ngầu đấy.”

…Ơ, hóa ra là… thế á?

Môi Yeo Won khẽ hé mở rồi lại khép hờ, không nói nên lời.

“Chắc là… cậu ta muốn trông thật ngầu trong mắt em đấy.”

“… Ôi trời, kinh tởm.”

Trong khoảnh khắc, một dòng điện chạy dọc sống lưng Yeo Won, sự xấu hổ hòa với ngại ngùng khan giới bỗng trào dâng, làm cậu bực bội thốt lên. Chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy nóng ran cả người, Yeo Won vội vàng đưa tay lên quạt quạt rồi cầm lấy chai nước suối tu ừng ực một hơi.

“Lee Tae Kang mà phải nỗ lực làm màu mè trước mặt thằng này á? Nực cười.”

Do Young Jae nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe cũng phải bật cười chế nhạo, vẻ mặt đầy khinh bỉ. Đúng là nực cười thật. Yeo Won đơn giản là gật đầu đồng tình.

“Là con gái thì may ra. Mà cái loại như cậu ta có bao giờ biết ‘làm màu’ trước mặt ai đâu, phải không?”

Do Young Jae hồi tưởng lại hình ảnh Lee Tae Kang lạnh lùng đến vô tình, đến cả chút thương xót cũng chẳng có, rồi không khỏi cảm thán. Tất cả mọi người đều đồng ý với quan điểm này. Dù sao thì họ cũng đã “nếm mật nằm gai” với Lee Tae Kang ít nhất một năm trời rồi. Nhưng khác với Yeo Won chỉ im lặng gật đầu, Baek Seung Ha lại khẽ nhếch mép cười khẩy. Có lẽ là vô tình thôi, anh nhanh chóng thu lại nụ cười, đưa tay lên xoa xoa cằm.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo