thứ 2 phát sóng
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 98
Những cảm xúc rối ren, phức tạp trong Yeo Won như cuộn xoáy không ngừng, và tất cả dường như đều là lỗi của Lee Tae Kang. Không, chính xác là lỗi của hắn.
"Biến đi."
Trong cơn say, Yeo Won đưa tay quệt mạnh lên gương mặt nhếch nhác của mình, lạnh lùng quát lên. Không khí trong khoảnh khắc ấy đột ngột trở nên lạnh lẽo. Cũng phải thôi, bởi dáng vẻ bất ngờ nổi giận của Yeo Won chẳng còn chút dấu vết nào của sự đùa cợt. Kim Myung Joo và Jin Young Chae, những người vừa nãy còn cười đùa vô tư dưới men say, cũng lập tức cứng đờ.
"Mày say rồi. Ra ngoài với tao."
Sau một thoáng khựng lại, Lee Tae Kang đáp lời như chẳng có gì rồi đưa tay định đỡ lấy cánh tay đang chao đảo của Yeo Won. Nhưng cậu lập tức bị gạt phăng ra, mạnh đến mức phát ra tiếng động khô khốc.
"Biến đi, tao nói rồi."
Yeo Won gằn giọng như đang nhai nghiến từng chữ trong cơn đe dọa. Rồi cậu quay sang, ánh mắt sắc lạnh lia về phía Kim Myung Joo và Jin Young Chae mà hỏi.
“Ai gọi thằng này đến vậy?"
Mũi tên giận dữ vô cớ chĩa thẳng vào Kim Myung Joo lẫn Jin Young Chae. Họ chỉ biết nhìn nhau, không dám hé môi đáp lại. Dường như cả hai đều nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa hai người này chẳng hề tầm thường, nên cũng chẳng dám đùa cợt gì thêm.
"Ha… Chết tiệt. Chán như con gián."
Bực bội vì sự xuất hiện đột ngột của Lee Tae Kang, Yeo Won lảo đảo đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Lee Tae Kang có vẻ cũng đã chán nản, xoa xoa gáy với gương mặt trầm xuống.
"Sao thế? Đi đâu vậy?"
Kim Myung Joo từ nãy chỉ dám đứng nhìn, chợt cẩn thận lên tiếng hỏi khi thấy Yeo Won định bỏ đi. Cậu lập tức vỗ tay một cái thật kêu, quay sang nhìn Myung Joo với nụ cười toe toét bất ngờ trên gương mặt say xỉn.
"À đúng rồi. Dù sao cũng chúc mừng mày. Làm đại gia đi nhé, Myung Joo."
Nhắc lại lý do buổi tụ họp này được tổ chức, Yeo Won chúc phúc cho sự phát đạt của bạn mình. Kim Myung Joo cười gượng, thận trọng đáp lại "Ừ, cảm ơn…", rồi lén đưa mắt sang nhìn Lee Tae Kang. Có lẽ vì cảm giác Yeo Won say đến mức này là do mình, Myung Joo bất giác dò xét tâm trạng của Tae Kang. Nhưng trên gương mặt hắn chẳng có lấy một chút biểu cảm.
"Tao về trước đây. Cảm ơn vì rượu nhé."
Yeo Won lảo đảo vỗ vai Kim Myung Joo hai cái rồi len qua đám người còn lại để rời đi. Dĩ nhiên, dù say, cậu vẫn nhận ra Lee Tae Kang đang lặng lẽ bám theo sau. Buồn cười thay, dù đầu óc quay cuồng đến mức ý thức chập chờn, con người ta vẫn luôn vô thức lần theo dấu vết của kẻ mình để tâm.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, Yeo Won nói số xe cho nhân viên đỗ xe. Người đàn ông nhanh chóng nhận ra và đưa chìa khóa xe cho cậu. Lee Tae Kang đi theo sau, lập tức nhíu mày.
"Xe này ở đâu ra vậy?"
Hắn giật lấy chìa khóa từ tay Yeo Won, giọng điệu như đang tra hỏi. Yeo Won ném cho hắn một cái nhìn đầy bất mãn.
"Ở đâu ra thì liên quan gì đến mày?"
"Đột nhiên lấy đâu ra xe?"
"Mua đấy, sao? Có vấn đề gì à?"
Bực mình vì bị hỏi dồn, Yeo Won giật lại chìa khóa từ tay Tae Kang.
"Đột nhiên mua xe làm gì?"
"Ha. Liên quan gì đến mày?"
Càng bị tra hỏi, Yeo Won càng cáu, lại thêm việc chẳng nhớ nổi xe mình đậu ở đâu, cậu bực bội bấm nút mở khóa liên hồi. Tiếng bip vang lên, một chiếc xe thể thao sáng đèn báo hiệu vị trí. Yeo Won lập tức bước về phía đó. Nhưng ngay khi vừa mở cửa ghế lái, một lực mạnh từ ai đó đã đóng sầm nó lại. Cậu quay sang, lườm Tae Kang bằng ánh mắt sắc như dao. Hắn thở dài, chìa tay ra.
"Đưa chìa khóa đây."
"…"
"Không định lái xe trong tình trạng này thì đừng có làm loạn nữa, đưa đây."
Lời nói đầy lý trí của Tae Kang khiến Yeo Won chẳng thể bướng bỉnh thêm. Do dự một lúc, cuối cùng cậu ném chìa khóa về phía ngực hắn. Dù chẳng muốn ngồi chung xe, nhưng với tầm nhìn đã bắt đầu nhòe đi thành hai, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ngồi vào ghế phụ, Yeo Won quay hẳn người về phía cửa sổ, ngả lưng ra ghế và nhắm mắt lại. Đó là cách cậu chặn đứng mọi thứ liên quan đến Lee Tae Kang – từ lời nói đến sự hiện diện của hắn.
Tae Kang im lặng lái xe. Cảm giác xe chạy vốn dĩ thô ráp khi chính Yeo Won cầm lái, giờ lại trở nên êm ái lạ thường. Chỉ thay đổi người lái thôi mà chiếc xe dường như mới bộc lộ được đẳng cấp thực sự của nó.
Yeo Won khẽ mở mắt rồi lặng lẽ hạ cửa kính xuống, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài. Đêm đã khuya, nhưng ánh sáng từ những bảng hiệu neon làm cho khung cảnh bên ngoài rực rỡ như ban ngày. Sự đối lập giữa bóng tối và ánh sáng, giữa đêm và ngày, hòa quyện mà vẫn tách biệt, khiến một nỗi trống trải mơ hồ dâng lên trong Yeo Won. Cơn giận dữ trong lòng dần lắng xuống, không khí yên tĩnh trong xe như một liều thuốc làm dịu tâm hồn cậu.
"Tao vừa gặp anh ấy."
Yeo Won chợt lên tiếng, chẳng buồn nhìn sang ghế lái.
"Anh ấy bảo xin lỗi tao."
Dù chẳng nhận được phản hồi, Yeo Won vẫn tiếp tục. Dường như cậu chẳng quan tâm Tae Kang có trả lời hay không.
"Tao có hơi nổi nóng một chút."
Khi xe rời khỏi khu phố sầm uất, trước mặt hai người chỉ còn con đường tối tăm, tĩnh lặng.
"Dù sao thì anh ấy cũng đã hứa sẽ không gặp tao nữa, đúng là vậy. Nghĩ lại thì tao thấy tủi thân kinh khủng."
Thà anh nhận tiền từ cậu còn hơn là chấp nhận cái điều kiện vô lý kia – Yeo Won đã nghĩ đơn giản như vậy. Nhưng với người anh ấy, người mà trong bất kỳ hoàn cảnh nào, dù khốn khó đến đâu cũng không muốn điều đó, thì việc nhận tiền từ Lee Tae Kang vẫn là lựa chọn tốt hơn. Với người luôn muốn làm một người anh, một người trưởng thành trong mắt Yeo Won, thì dù có nhục nhã đến đâu, anh vẫn sẽ chọn cách đó.
"Mà tao thì… chỉ biết cáu giận."
"…"
"Ê, Lee Tae Kang."
Yeo Won chậm rãi quay sang, khẽ gọi tên hắn.
"Sao mày phải làm đến mức đó?"
"…"
"Người ta vốn đã khổ sở lắm rồi, sao mày còn phải làm vậy?"
"…"
"Chết tiệt… Mày có biết tao vì mày mà thấy khốn nạn đến mức nào không?"
Nỗi day dứt vì Baek Seung Ha, sự hối hận của anh, tất cả dồn nén trong lòng Yeo Won, mang theo cảm giác ngột ngạt. Cậu không hiểu vì sao bản thân lại phải gánh lấy cảm giác tội lỗi này. Việc Lee Tae Kang lén lút làm những chuyện đó sau lưng đã đủ choáng váng, nhưng lời biện minh rằng hắn thích cậu nên mới ép người khác phải nghỉ học, phải rời đi, thật nực cười đến mức chẳng thể cười nổi. Nhắm vào lúc người ta khốn cùng nhất, tuyệt vọng nhất—đó là điều không thể dung thứ. Và chính Lee Tae Kang, kẻ giờ đây xa lạ đến mức tạo ra khoảng cách vô hình, cũng làm lòng cậu đau đớn.
"Thích tao hả?"
Yeo Won bật cười khẩy, cảm thấy lý do đó thật nực cười.
"Đừng có đùa. Ai thích người khác mà hành xử kiểu này?"
"…"
"Kẻ hèn nhát là mày. Là mày, cái thằng chỉ biết làm trò bẩn thỉu sau lưng."
Yeo Won đã chẳng tin ngay từ đầu. Nếu thật sự thích cậu, thay vì đuổi Baek Seung Ha đi, hắn nên đối mặt trực tiếp với cậu. Dù cậu phản ứng ra sao, hắn cũng nên thẳng thắn đối diện. Nhưng kẻ trốn tránh, kẻ bỏ chạy lại chính là Lee Tae Kang. Và đó chính là sự hèn nhát.
Yeo Won tuôn ra một tràng chỉ trích. Như trút bỏ hết những cảm xúc rác rưởi, cậu mượn men say để đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Tae Kang. Hắn chỉ im lặng lái xe, chăm chú nhìn phía trước mà lắng nghe. Sự điềm tĩnh ấy càng làm Yeo Won điên tiết hơn. Cuộc sống của cậu vốn yên bình và ổn định theo cách của nó. Vậy mà Lee Tae Kang đã phá nát tất cả. Lúc thì ngủ với đàn ông, lúc thì bám lấy cậu như một con thú động dục, giờ lại bảo thích cậu. Nghe đến đó, cậu chỉ thấy buồn cười. Cảm giác thích một ai đó, và cả cái ý nghĩ rằng mình có thể đã thích hắn, tất cả đều trở nên ngu ngốc trong mắt cậu.
"Mày thật sự sai lầm rồi."
Hình ảnh Baek Seung Ha xin lỗi cậu như một mũi dao găm vào tâm trí, biến thành nỗi day dứt không nguôi. Yeo Won từng lớn tiếng gọi anh là đàn anh đáng quý, nhưng rốt cuộc cậu chẳng làm được gì cho anh. Vì cậu mà anh không thể hoàn thành việc học, phải đến một nơi xa lạ nào đó, dẫn theo các em mình mà sống. Vậy mà anh vẫn nói lời xin lỗi. Dư ảnh của khoảnh khắc ấy không ngừng hành hạ Yeo Won.
"Mày đúng là… một thằng khốn nạn."
Yeo Won trút nỗi đau ấy lên Lee Tae Kang. Giọng nói líu lo trong cơn say, cậu ngả người xuống ghế, cơ thể rã rời, mắt nhòe đi vì men rượu. Cơn kích động dần bị cơn buồn ngủ nhấn chìm, tầm nhìn của cậu mờ dần.
Dù bị mắng chửi thậm tệ, Lee Tae Kang vẫn lặng lẽ lái xe. Hình ảnh nghiêng nghiêng của hắn trở nên mơ hồ trong mắt Yeo Won. Ngay cả khi ý thức chập chờn, cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm chửi hắn là đồ khốn. Vậy mà hắn vẫn bình thản đắp áo khoác lên người cậu, chỉnh ghế ngả ra sau để cậu ngủ thoải mái hơn. Thật là một gã nực cười.
***
Khi tỉnh giấc trong trạng thái mơ hồ, cậu nhận ra xe đã dừng lại từ lúc nào chẳng hay. Ý thức mơ màng trở lại, Yeo Won thấy Lee Tae Kang vẫn ngồi im ở ghế lái, bất động như một bức tượng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Không biết Tae Kang đã ngồi như vậy bao lâu, chỉ biết hắn chẳng hề thay đổi tư thế.
Theo ánh mắt của Tae Kang, Yeo Won nhìn ra ngoài. Bóng đêm đen kịt đang dần tan đi, nhường chỗ cho ánh xanh nhạt báo hiệu bình minh sắp đến.
Chắc hẳn đã vài tiếng trôi qua. Trong suốt thời gian đó, Lee Tae Kang vẫn ở đó maf chẳng rời đi. Hành động khó hiểu ấy khiến Yeo Won nhíu mày, đưa tay tháo dây an toàn. Rồi cậu càu nhàu với giọng nói vẫn còn ngái ngủ và chút men say chưa tan.
"Đến nơi rồi thì đánh thức tao chứ."
Yeo Won định hỏi hắn ngồi đó làm gì, nhưng rồi lại thôi. Cậu chẳng muốn dây dưa thêm với hắn. Đang định mở cửa xe thì một câu nói trầm thấp vang lên, chẳng đầu chẳng cuối.
"Thế mày ghét lắm à?"
"Đột nhiên nói cái gì vậy?"
Không hiểu hắn muốn gì, Yeo Won ôm đầu đau nhức vì cơn say khủng khiếp.
"Việc tao thích mày."
Lee Tae Kang quay sang hỏi lại với gương mặt vô cảm và giọng nói đều đều.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.