Những Kẻ Đáng Chết - Chương 10

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 10

Chương 10

Đang trằn trọc trên giường, Ja Kyung bừng tỉnh vì tiếng nhạc inh tai nhức óc vọng vào. Anh liếc nhìn đồng hồ, đã 10 giờ sáng. Uể oải ngồi dậy, anh đưa tay vò mặt. Trên trần phòng, chiếc camera giám sát vẫn nhấp nháy đèn đỏ, ghi lại không sót một khoảnh khắc nào. Chẳng khác gì nhà tù.

Anh rời giường, bước ra phòng khách. Trong lúc còn đang tự hỏi đứa dở hơi nào lại bật nhạc từ sáng sớm, anh bất chợt thấy một cái đầu đang nhấp nhổm trên sofa. Kang Il Hyun sao? Nhưng gu nhạc EDM xập xình thế này chắc chắn không phải của hắn.

“Ai vậy?”

Gã trai đang ngồi liền quay ngoắt lại. Gã tắt nhạc rồi đứng dậy. Cao hơn anh nghĩ, lại còn đeo một cặp kính râm tối màu. Cái khí chất toát ra từ gã y hệt Kang Il Hyun. Chẳng cần hỏi cũng biết, đây chính là người em trai mà hắn đã nhắc tới hôm qua.

“Dậy rồi à? Thấy cậu ngủ say quá nên tôi còn đang phân vân không biết có nên đánh thức không đấy.”

Phân vân mà lại vặn nhạc đến mức muốn thủng màng nhĩ thế kia? Sao không vào hẳn đây mà túm lấy đầu mình lắc cho tỉnh luôn đi? Lời mỉa mai đã chực chờ nơi cổ họng. Đã thế, đối phương còn chẳng thèm giới thiệu một lời, cứ thế xổ ra một tràng nói trống không.

“Tắm rửa rồi ra đây. Có chỗ phải đi cùng nhau.”

“Đi đâu… ạ?”

“Anh Hai bảo tôi dẫn cậu đến buổi triển lãm.”

Khóe môi gã trề xuống một cách khó chịu, xem ra là bị Kang Il Hyun cưỡng ép. Những gì Ja Kyung nghe được về gã này trước khi đến Hàn Quốc đại khái là: hai mươi mốt tuổi, con trai bà vợ ba, một con nghiện chính hiệu và là một tay chơi tiệc tùng thác loạn.

Quả không sai, cái dáng vẻ cứ liên tục sụt sịt mũi kia trông quen thuộc một cách đáng ghét.

“À, nói chuyện bình thường đi. Tôi với cậu bằng tuổi.”

Chẳng buồn đợi câu trả lời, Kang Seok Ju đã ngồi phịch xuống sofa, bật lại thứ nhạc ồn ào. Thấy có vẻ nếu bắt chuyện thêm, gã sẽ nổi điên mất, Ja Kyung bèn quay về phòng. Anh uống viên thuốc ức chế nicotine rồi xả nước tắm, gột sạch cơn buồn ngủ còn sót lại.

Lau người, sấy tóc xong, anh mặc bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn. Vì cái camera khốn kiếp mà đến thay đồ cũng phải chui vào phòng tắm. Chỉnh trang xong xuôi, anh nhìn vào gương và đeo lên cặp kính gọng sừng. Kính thì thôi kệ, nhưng chiếc áo sơ mi sọc caro màu xanh navy chỉn chu này, nhìn kiểu gì cũng không phải gu của anh.

Anh lắc đầu quầy quậy, quay về phòng ngủ rồi đeo đồng hồ. Để nhập vai một cậu ấm, anh đã sắm vài món đồ đắt tiền, và chiếc đồng hồ này là một trong số chúng. Xong việc phải tống khứ hết đi mới được. Chẳng có món nào vừa mắt anh cả.

Khi anh bước ra ngoài, Kang Seok Ju đang gác chân lên bàn thấy anh liền đứng dậy. Cả hai cùng đi xuống lầu nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Kang Il Hyun. Theo lời quản gia Sang Ju, hắn bận việc nên đã đi làm từ tờ mờ sáng. Nghe Ja Kyung nói không thích ăn cơm, bà đã chuẩn bị sẵn bánh mì nướng và salad.

Trong lúc Ja Kyung ăn sáng, Kang Seok Ju ngồi đối diện, cắm đầu vào game trên điện thoại. Đôi mày của gã dưới cặp kính râm cứ cau lại liên tục. Dường như không theo ý muốn, thỉnh thoảng vài câu chửi thề lại buột ra khỏi miệng. Vừa uống ly nước ép bà Sang Ju đích thân xay, Ja Kyung vừa quan sát gã. Đôi môi không ngừng cắn mút bồn chồn, trông lo lắng ra mặt.

“Nhìn cái gì?”

Tưởng gã đang mải chơi, hóa ra không phải. Ja Kyung, miệng vẫn đang ngậm miếng bánh mì nướng, nhếch mép cười một cách khó tả. Gần ăn xong thì có tiếng động từ phòng khách. Giờ này là ai chứ? Anh ngả người ra sau ghế, ngước nhìn thì sững sờ thấy Kang Il Hyun đang bước vào. Hả? Không phải hắn đi làm rồi sao?

“Giám đốc về rồi ạ.”

Lời quản gia vừa dứt, Kang Seok Ju đã vội nhét điện thoại vào túi và đứng bật dậy. Ngồi đối diện, Ja Kyung cảm nhận rõ mồn một dây thần kinh của gã đang căng như dây đàn. Kang Seok Ju tháo kính râm, cúi gằm mặt chào Kang Il Hyun.

“Anh Hai… anh về rồi ạ.”

Kang Il Hyun không đáp, chỉ kéo chiếc ghế bên cạnh Ja Kyung và ngồi xuống. Chào xong, Kang Seok Ju cũng ngồi xuống, mắt liếc ngang dọc đầy sợ sệt. Cái thái độ ngông cuồng lúc nãy đã bốc hơi không còn một dấu vết. Ja Kyung đặt miếng bánh mì xuống, cầm ly nước lên. Sự xuất hiện bất thình lình của hắn khiến anh có cảm giác như bị nghẹn lại. Bầu không khí gượng gạo được phá vỡ đôi chút khi bà Sang Ju lên tiếng.

“Thưa Giám đốc, ngài tan làm chỉ sau hai tiếng sao ạ?”

“Tôi quên đồ trong thư phòng. Cho tôi một ly cà phê nhé.”

Cánh tay phải của Kang Il Hyun tự nhiên gác lên thành ghế của Ja Kyung. Cảm nhận được cánh tay hắn đang chạm vào sau lưng, Ja Kyung cố tình thẳng người, kéo giãn khoảng cách. Thấy thế, Kang Il Hyun nhìn thẳng vào mắt anh, cất lời.

“Cậu ngủ ngon không?”

Khó chịu chết đi được. Anh nuốt vội miếng bánh trong miệng rồi gật đầu.

“Vâng… nhờ ơn anh…”

Ánh mắt Kang Il Hyun giờ chuyển sang Seok Ju.

“Hai đứa chào hỏi nhau rồi chứ?”

Kang Seok Ju bồn chồn không yên như một con cún con mắc tè.

“Vâng…”

Khi bỏ kính râm, gương mặt gã quả có nét giống Kang Il Hyun, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn khác biệt. Rụt rè, co rúm, hệt một cậu học sinh đang bị thầy giáo khiển trách. Thêm vào đó, trên thái dương của gã có một vết sẹo rõ rệt, không biết đã có từ bao giờ.

Đúng lúc ấy, quản gia Sang Ju mang cà phê đến. Il Hyun cầm lấy rồi đứng dậy. Bàn tay đang gác trên ghế của hắn di chuyển xuống, đặt lên vai Ja Kyung. Cái chạm đột ngột khiến Ja Kyung cứng đờ cả người.

“Kang Seok Ju.”

Seok Ju ngẩng phắt đầu lên như bị lửa dí. “Vâng ạ.”

“Mày chăm sóc cậu Ian cho tốt vào.”

“Vâng… em biết rồi, anh Hai.”

Một thằng nhóc hai mươi mốt tuổi mà cứ răm rắp một tiếng “anh Hai”, hai tiếng “anh Hai”, nghe thật nực cười. Quan hệ của họ phức tạp đến mức đó sao? Hay chỉ đơn giản là sợ hãi? Bàn tay trên vai anh tự nhiên rời đi. Hắn chúc một câu vui vẻ rồi cầm tách cà phê, biến mất vào sâu bên trong.

Ja Kyung bất giác khẽ động vai, như thể muốn rũ sạch hơi ấm của hắn còn vương lại. Anh khẽ thở ra, rồi bắt gặp ánh mắt của Kang Seok Ju đối diện. Chỉ trong một khắc cực ngắn, anh cảm nhận được sự đồng cảm trên gương mặt gã. Ánh mắt ấy như đang nói thay cho lòng anh.

Mày cũng… ghét cay ghét đắng thằng khốn Kang Il Hyun đúng không?

 


 

Vẽ bằng chân chắc còn hơn thế này. Ja Kyung thầm nghĩ, chán nản nhìn bức tranh trừu tượng trước mặt. Một bức chân dung người, nhưng sau gáy lại có thêm một con mắt. Tác giả định truyền tải thông điệp gì đây? Cẩn thận đừng để bị đâm lén sau lưng? Nếu ý là vậy, anh cũng muốn mua một bức về treo trong nhà. Trong cái giới này, việc không được tin bất cứ ai là quy tắc mà một đứa trẻ cũng phải nằm lòng.

Cả ngày hôm nay anh bị Kang Seok Ju kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác. Đến Insadong xem triển lãm, mua vài món lưu niệm, rồi khi mặt trời khuất bóng thì lết đến bảo tàng mỹ thuật do Tập đoàn Haeun quản lý. Dù cả ngày chỉ toàn xem tranh, nhưng vì là một kẻ ngoại đạo, anh chẳng thể tìm thấy một tia hứng thú nào.

Đến mức anh thấy tội nghiệp cho cô phó giám đốc trẻ tuổi đang hăng say thuyết minh ở phía trước. Đã trót khoe mình học chuyên ngành mỹ thuật, anh đành phải tỏ ra có phản ứng... Kết quả là anh chỉ biết gật gù, rồi tuôn ra những lời sáo rỗng vô hồn như: “Tuyệt vời thật,” “Ấn tượng quá,” “Đáng kinh ngạc.”

“Tôi vẽ bằng chân chắc còn đẹp hơn.”

Một giọng nói bất thình lình vang lên làm Ja Kyung quay lại. Kang Seok Ju vừa đi vệ sinh về đã nhập bọn, tuôn một tràng nhận xét không thèm lọc lựa về bức tranh. Nào là treo bức vẽ hồi bảy tuổi của gã lên chắc còn hơn, nào là mua cái thứ vô dụng này về thì làm được gì. Giọng điệu châm chích của gã khiến nụ cười trên gương mặt vị phó giám đốc dần đông cứng.

“Bao nhiêu?”

Kang Seok Ju hỏi. Vị phó giám đốc cố nặn ra một nụ cười.

“Ngài đang hỏi về bức tranh ạ?”

“Không, hỏi ngủ với cô thì giá bao nhiêu.”

“Dạ?”

“Sao phải giả vờ không hiểu? Đáng khinh.”

Cổ và tai cô gái đỏ bừng lên thấy rõ. Đúng lúc đó, một nhân viên đến gọi cô, báo có điện thoại gấp. Cô cố gắng che giấu vẻ bối rối, lịch sự cúi chào rồi bước đi. Nhìn bóng lưng cô, Kang Seok Ju trắng trợn liếm mép.

“Trông ngon nhỉ?”

Không thấy anh đáp lại, Kang Seok Ju giơ ngón út lên, lắc lắc.

“Con đó, là tình nhân của Kang Tae Han đấy. Biết Kang Tae Han không? Anh cả của bọn tôi. Cái ghế phó giám đốc này, ở tuổi đó mà ngồi vào được thì đều có lý do cả thôi.”

“…”

“Hay là tôi cũng thử xin một phát nhỉ?”

“…”

“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Nghe mấy chuyện này cậu thấy ngượng à?”

Chính mày mới đang làm trò đáng xấu hổ, sao lại đi hỏi tao có ngượng không? Nếu đây là bạn thân, anh đã tặng cho gã một phát vào gáy đến tóe sao rồi. Vừa hay, điện thoại của Kang Seok Ju reo. Gã nghe máy ngay bên cạnh, giọng người ở đầu dây bên kia to đến mức vang cả một góc phòng. Kang Seok Ju cũng chẳng thèm giảm âm lượng.

“Thằng chó, nói bao nhiêu lần rồi. Đã bảo không đi được.”

[Sao thế?]

“Nhà tao có khách, anh Hai bắt tao phải chăm.”

[Khách gì? Gái à?]

“Câm mồm, thằng ngu. Là trai.”

[Thế thì ngon. Rủ nó đi chung đi. Thằng Choi Ki Tae bảo hôm nay nó có hàng xịn lắm đấy.]

Đôi mắt Kang Seok Ju đang bực dọc bỗng lóe lên. Ánh mắt gã giờ đây dán chặt vào Ja Kyung, người đã di chuyển ra xa, đang vờ xem một bức tranh khác. Suy tính một hồi, gã cúp máy rồi gọi.

“Này… tên cậu là gì ấy nhỉ?”

Đi cùng nhau cả ngày trời mà đến ba chữ cái tên cũng không nhớ nổi, thật hết thuốc chữa. Chơi thuốc nhiều quá nên não úng rồi, hay vốn sinh ra đã là một thằng đần?

“Jang Ian.”

“Ờ, Jang Ian. Cậu còn muốn xem tranh nữa không?”

“Sao thế?”

“Tôi phải đi gặp bạn một lát, cậu đi cùng chứ?”

“Bây giờ sao?”

“Ừ. Chỉ cần đến đó ngồi một tí là được.”

“…”

“Nhưng đổi lại, đừng nói chuyện này với anh Hai.”

“…”

Thấy anh không đáp, vẻ mặt Kang Seok Ju trở nên sốt ruột. Thấy Ja Kyung vẫn cứ im lặng, gã dường như hết kiên nhẫn, liền tháo chiếc đồng hồ trên tay ra chìa về phía anh. Đó là một chiếc đồng hồ cao cấp, trị giá phải hơn một trăm triệu won. Cái điệu bộ ném món đồ đắt tiền như ném đồ ăn cho chó của gã trông thật lố bịch.

“Coi như phí bịt miệng.”

Ja Kyung nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, rồi gật đầu. Gã tự nguyện dâng đến tận nơi, anh chẳng có lý do gì để từ chối. Vốn dĩ, Ja Kyung cũng đã phát ngấy với việc phải giả vờ thưởng thức mấy bức tranh vô vị này rồi. Ngay khi anh nhận lấy đồng hồ và bỏ vào túi, Kang Seok Ju cười mãn nguyện, vỗ vai anh một cái.

“Đi thôi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo