Những Kẻ Đáng Chết - Chương 11

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 11

Chương 11

Nơi Kang Seok Ju dẫn anh đến là một khu vực dày đặc những tòa nhà cũ nát. Tách biệt hoàn toàn khỏi khu phố sầm uất, nơi đây la liệt những cửa tiệm bỏ trống dán đầy giấy “cho thuê”. Những con hẻm phức tạp đan vào nhau chằng chịt như mạng nhện. Lách sâu vào giữa, một tòa nhà trông tương đối sạch sẽ hiện ra.

Trước tòa nhà không có camera, cũng chẳng có một bóng người qua lại, chỉ độc hai gã vệ sĩ đứng canh.

Bọn công tử nhà giàu sao lại tụ tập ở một nơi thế này? Câu hỏi đó tan biến ngay khi anh bước vào bên trong. Trái ngược hẳn với vẻ ngoài tồi tàn, tầng hầm của tòa nhà thực sự là một thế giới hoàn toàn khác. Nội thất và ánh đèn lộng lẫy thì khỏi phải bàn, còn tiếng nhạc chát chúa như muốn xé toạc màng nhĩ khiến nhịp tim anh cũng đập thình thịch theo.

Khói thuốc lá và cần sa quyện vào nhau mù mịt. Lũ thanh niên chìm đắm trong rượu và thuốc, trần trụi quấn lấy nhau chẳng biết xấu hổ là gì. Rẽ tấm rèm chuỗi hạt màu vàng kim bước vào trong, anh còn thấy cả một hồ bơi nhỏ. Dưới nước, trai gái đang quấn quýt, cười nói điên cuồng.

“Hang ổ mới của bọn tôi đấy. Đảm bảo đến Giám đốc Kang cũng không mò ra đâu.”

Kang Seok Ju ghé sát tai Ja Kyung, cười khúc khích. Chắc gã cho rằng họ đã thân thiết hơn nên cách xưng hô đã đổi từ "anh Hai" thành "Giám đốc Kang". Đi qua hồ bơi, bước lên vài bậc thang cạn là một bộ sofa hình tròn. Đồng bọn của Kang Seok Ju đã có mặt từ trước, vẫy tay chào đón nồng nhiệt. Vài kẻ đầu mũi đã dính bột trắng, đồng tử giãn ra, đang phiêu diêu giữa thiên đường và địa ngục.

Ngay khi anh vừa ngồi xuống, mọi ánh mắt không hướng về Kang Seok Ju mà lại đổ dồn cả vào anh.

“Ai đây? Khách à?”

“Cậu bạn từ Hồng Kông đến đấy à?”

“Nhìn cái kính kìa. Thời buổi này còn có đứa đeo loại này sao?”

Một cô gái mặc quần short cũn cỡn, bên trên chỉ độc chiếc áo bikini, nhìn chằm chằm vào Ja Kyung.

“Đẹp trai thế này sao lại đeo cái của nợ này? Tháo ra đi. Để tôi tháo giúp cậu nhé?”

Cô ta áp sát bộ ngực đồ sộ của mình, định giật lấy kính của anh. Ja Kyung ngả người về sau, gạt phắt tay cô ta ra.

“Không, tôi ổn.”

“Xem cái điệu bộ ngượng ngùng kìa. Dễ thương vãi.”

Thấy cô ta trắng trợn bày tỏ sự hứng thú với Ja Kyung, Seok Ju cười phá lên.

“Này. Đừng có táy máy. Ông nội của nó là người đáng sợ lắm đấy.”

“Hơn cả anh của mày à?”

Cái tên "anh trai" bất ngờ được nhắc đến khiến cả đám đông đang tụ tập bật cười hô hố. Ngược lại, mặt Kang Seok Ju sa sầm như vừa nhai phải phân.

“Chết tiệt. Con điên này. Sao lại nhắc đến thằng chó đó.”

Thằng chó đó là ai thì chẳng cần hỏi cũng biết là Kang Il Hyun. Một gã đàn ông vạm vỡ tiến đến chỗ Kang Seok Ju đang tức sôi máu. Gã đội một chiếc mũ len đen, trên cánh tay trái là hình xăm một con quỷ Dokkaebi. Hình xăm trông có vẻ quen mắt, Ja Kyung nheo mắt nhìn nó một lúc.

Gã đàn ông tự giới thiệu là Choi Ki Tae, thì thầm vài câu với Kang Seok Ju rồi kéo nhau đến một góc khuất. Hắn lôi từ trong người ra một túi nilon nhỏ. Lấy vài viên thuốc ra, hắn đặt lên đĩa, thành thạo nghiền thành bột, trộn với loại bột có sẵn theo một tỉ lệ hoàn hảo rồi đưa cho Kang Seok Ju.

Kang Seok Ju không một chút do dự, cúi xuống hít một hơi thật sâu. Ngay sau đó, miệng gã há hốc, đồng tử trợn ngược lên trời. Thân thể gã co giật như đang lên đỉnh rồi đổ vật xuống sofa. Những người xung quanh thấy vậy cũng lần lượt hưởng ứng.

Một ly sâm panh thon dài đột nhiên chìa ra trước mặt Ja Kyung, người đang bình thản quan sát tất cả. Những bọt khí li ti sủi lên từ thứ chất lỏng màu vàng nhạt. Người đưa ly sâm panh chính là cô gái lúc nãy.

“Uống đi. Sẽ vui hơn đấy.”

Ja Kyung mỉm cười, lịch sự từ chối. Ở một nơi thế này mà tùy tiện nhận đồ của người khác thì rất dễ rước họa vào thân. Cô gái đặt ly sâm panh lên bàn, rồi xích lại gần hơn nữa. Cô ta khẽ luồn tay mình vào tay Ja Kyung, rồi ngả cả người vào anh. Mùi nước hoa nồng gắt và bộ ngực căng tròn cọ vào người một cách trắng trợn khiến Ja Kyung chỉ biết cười gượng.

“Trông vậy mà người săn chắc ghê.”

Bàn tay cô ta đang sờ nắn cánh tay anh từ từ trượt xuống ngực, rồi đến bụng, và thấp hơn nữa. Qua lớp quần, bàn tay cô ta vuốt ve hạ bộ anh. Cô ta lim dim nhìn anh, định hôn thì Ja Kyung gỡ tay cô ta ra, đứng bật dậy. Đôi mắt cô gái hằn lên vẻ bực tức.

“Xin lỗi. Phổi tôi không tốt... Tôi ra ngoài hóng gió một lát.”

Cô ta vội níu lấy tay anh.

“Đi cùng nhau nhé?”

Lần này Ja Kyung cũng dứt khoát gạt tay cô ta ra. Dù chỗ đó bị đụng chạm bất ngờ khiến dục vọng có chút trỗi dậy, nhưng lúc này, chuyện đó không quan trọng. Anh nở một nụ cười áy náy với cô gái rồi vòng qua bàn, đi thẳng ra ngoài.

Kang Seok Ju đã phê thuốc đến lú lẫn, chẳng hề nhận ra Ja Kyung rời đi. Trên đường ra, anh tiện tay chôm một bao thuốc và chiếc bật lửa trên bàn khác, nhét vào túi. Bước lên cầu thang, quay trở lại mặt đất, tiếng nhạc chói tai dần xa. Anh gật đầu ra hiệu với gã vệ sĩ rồi thong thả bước theo con đường cũ.

Đi một đoạn, thay vì cửa hàng, trước mắt anh là những ngôi nhà hoang. Không phải tất cả đều bỏ trống, vài nơi vẫn hắt ra ánh sáng leo lét hoặc vọng ra tiếng TV khe khẽ. Anh đi xa hơn một chút, tựa lưng vào tường, lôi bao thuốc trong túi ra. Ngậm một điếu, định châm lửa thì chiếc bật lửa lại không chịu bén.

Hết ga rồi sao? Lắc thế nào cũng vô dụng. Chết tiệt. Bực mình, anh ném thẳng chiếc bật lửa xuống đất. Chôm ngay phải cái đồ bỏ đi. Tiếc nuối cắn nhẹ đầu điếu thuốc, anh bỗng nghe thấy tiếng người trong hẻm.

Ai đó vừa ra khỏi nhà chăng? Dù là ai, anh thành tâm cầu nguyện đó cũng là một kẻ nghiện thuốc. Kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, anh bước về phía có tiếng động thì một dáng người nhỏ bé đột ngột lao ra. Trong chớp mắt, đầu người đó đã đâm sầm vào ngực Ja Kyung. Có lẽ giật mình, người đó lập tức ngẩng lên.

Khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ hoảng sợ. Còn chưa kịp định hình chuyện gì, người đó đã kéo sụp chiếc mũ xuống thấp hơn rồi vội vàng bỏ chạy. Từ hướng người đó vừa đến, có kẻ mở một cánh cửa sắt, lục lọi trong đống rác, nhặt lên một cái túi rồi lại đi vào trong.

Ja Kyung quay người. Bóng dáng cô bé vừa va phải anh đã khuất dạng ở một con hẻm khác. Anh bẻ gãy điếu thuốc, ném xuống đất rồi chậm rãi bước theo. Dưới ánh đèn đường leo lét, chiếc cặp cô bé đeo trên lưng trông to lớn một cách kỳ dị.

Tay chân khẳng khiu. Quần áo trái mùa. Đôi giày mòn vẹt. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn.

Ja Kyung đã từng thấy hình ảnh này trước đây. Mỗi buổi sáng, trong tấm gương mà anh đối mặt. Bọn họ là những kẻ mà người ta gọi là “jigekkun” (chân chạy hàng). Họ giao thuốc cho những kẻ không tiện lộ mặt, theo phương thức vứt hàng ở một nơi bí mật và nhặt về số tiền được để lại. Lũ buôn ma túy dùng bọn họ vì một lý do đơn giản: dễ dàng sai bảo và vứt bỏ như rác rưởi.

Bước theo một lúc, hình ảnh cô bé dần hòa vào hình bóng của chính anh ngày xưa.

[Trường học? Trường học cái quái gì? Đừng có nói năng điên khùng nữa, làm nốt việc đi. Đồ vô dụng.]

Gã đàn ông gọi là cha cứ hở ra là đánh đập. Lão ta luôn ra rả bên tai rằng nếu không muốn làm việc thì thà chết đói đi còn hơn. Lớn lên như vậy, rồi một ngày, anh sững sờ khi nhìn thấy những đứa trẻ cùng tuổi. Quần áo sạch sẽ. Giày dép tinh tươm. Bàn tay cha mẹ trìu mến xoa đầu. Anh trở về, trằn trọc mấy ngày đêm rồi nói rằng mình muốn đến trường. Nhưng thứ anh nhận lại chỉ là những trận đòn roi và lời sỉ vả.

[Lẽ ra tao không nên đẻ mày ra. Giết quách mày đi từ trong bụng cho cái số tao nó nhẹ nhàng còn hơn.]

Có lần, anh bị đánh đến nứt xương chân. Nẹp chân tạm bợ, ngày hôm sau anh vẫn phải đi giao hàng. Hôm đó, anh suýt nữa đã bị một lão già điên loạn làm nhục. Đương nhiên, anh không lấy được tiền thuốc về. Người đàn bà gọi là mẹ đã nổi điên, tát anh một cái như trời giáng, gào lên rằng bán cái thân đi mà trả nợ.

Năm đó, Ja Kyung mới mười tuổi.

“Đứng lại.”

Mải chìm trong quá khứ, anh nhận ra đã có một con dao kề sát bên hông mình tự lúc nào. Dừng bước, Ja Kyung giơ hai tay ngang vai. Đối phương im lặng. Khi anh từ từ quay người lại, một gã đàn ông cao tương đương anh, đội mũ sụp xuống, đang lườm anh tóe lửa.

“Cớm à?”

Nhìn chỗ nào mà ra cớm? Mà cớm thật mà bị chĩa dao thế này thì toi đời rồi còn gì? Ja Kyung lắc đầu.

“Vậy sao lại đi theo nó?”

Gã đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen, trên cổ là một vết sẹo bỏng rõ rệt. Vừa trừng mắt nhìn Ja Kyung, gã vừa liên tục liếc về phía cô bé đã biến mất. Gã dí sát mũi dao vào sườn anh như thể sắp đâm tới nơi.

“Nói. Tại sao lại theo nó?”

Ja Kyung, tay vẫn giơ lên, đáp.

“Xin lỗi... tôi thấy con bé đi một mình, nên hơi lo thôi.”

Gã đàn ông nhìn anh chòng chọc. Người thường mà đối mặt với con dao và bộ mặt hung tợn này chắc đã sợ đến tè ra quần, nhưng ánh mắt anh lại không một chút dao động. Miệng thì nói xin lỗi, nhưng mặt thì tỉnh bơ. Chắc chắn có vấn đề. Gã chìa tay ra.

“Ví.”

Ja Kyung không nhúc nhích. Khử nó? Hay để nó sống? Anh đứng giữa hai lựa chọn, còn gã đàn ông, không hề hay biết, lại thúc giục.

“Ví tiền!”

Thôi, khử quách nó đi. Ngay khi anh quyết định, có tiếng quát từ sau lưng. Gã trước mặt vội giấu dao ra sau, cúi đầu chào. Quay lại, Ja Kyung nhận ra đó chính là gã có hình xăm quỷ trong hang ổ. Choi Ki Tae. Gã ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất, vênh váo bước tới.

“Gì đấy. Sao thế?”

“Không có gì ạ. Em đang làm việc thì thấy thằng này có vẻ khả nghi. Định dạy dỗ nó một bài học thôi ạ,”

Chát! Bàn tay to như cái nắp nồi của Choi Ki Tae vung lên, giáng một cú tát như trời giáng vào má gã đàn ông. Gã loạng choạng suýt ngã, rồi lại đứng vững. Một cú tát nữa bay tới.

“Thằng chó này. Mày dạy dỗ ai? Dạy dỗ ai hả!”

Bị tát liên tiếp, mặt gã đàn ông sưng vù, đỏ ửng. Mỗi lần Choi Ki Tae vung tay, khuôn mặt con quỷ trên bắp tay gã lại càng trở nên hung tợn. Hình ảnh đó cứ liên tục níu lấy ánh mắt anh. Hình xăm quỷ thì phổ biến, nhưng hình dạng này thì anh mới thấy lần đầu.

Nhưng tại sao lại quen mắt thế nhỉ... Ja Kyung đang đứng xem, mắt dần mở to. Muộn màng, anh nhớ ra. Anh đã từng thấy hình xăm y hệt thế này trước đây.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo