Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
“Là anh xúi giục đấy à?”
Ja Kyung nhìn Wang Ryun, kẻ đang vênh mặt tự đắc, với ánh mắt không thể tin nổi. Anh vẫn còn đang thắc mắc tại sao Il Hyun bỗng dưng lại đi wax lông, thì ra là do Wang Ryun giật dây. Nào là tình yêu đòi hỏi sự hy sinh và phải trả giá. Đúng là hết nói nổi. Wang Ryun đi xúi bậy đã lạ, đằng này một kẻ như Il Hyun lại ngoan ngoãn nghe theo răm rắp thì càng khó tin hơn.
“Khi yêu vào thì con người ta dễ mất hết lý trí mà. Có khi bây giờ tôi anh cậu ta cạo trọc đầu, Giám đốc Kang cũng làm theo ngay tắp lự ấy chứ.”
Nghe đến đây, Wang Han liền cau mày. Đụng vào đâu thì đụng, đừng có đụng vào tóc tai. Dạo này mớ tóc cấy đang rụng dần khiến anh ta phiền muộn không thôi. Vừa nói, anh ta vừa đưa ly rượu cho Ja Kyung.
“Dù sao đi nữa, mừng em đã về. Dẫu cho cuộc đào tẩu chỉ kéo dài có hai ngày.”
Ja Kyung cụng ly nước ép của mình vào ly rượu của anh ta rồi cười trừ. Về đến nhà, được tắm rửa sạch sẽ và ăn một bữa thịnh soạn do bà Sang Ju nấu, anh mới thấm thía việc bỏ trốn ra đảo đúng là một ý tưởng ngu ngốc. Anh còn tự nhủ, nếu có lần sau, nhất định phải trốn đến một khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất.
“Giám đốc Kang đến công ty rồi sao?”
Wang Ryun hỏi, Ja Kyung gật đầu. Hắn đưa Ja Kyung về xong là quay lại công ty ngay. Hắn bảo còn nhiều việc tồn đọng nên có thể sẽ về muộn, chỉ dặn là về nhà gặp sau.
Sai thì vẫn là sai, nhưng nghe chuyện hắn ngồi trước cổng cả đêm, anh cũng thấy hơi áy náy, rồi lại bật cười khi thấy vết muỗi đốt trên má hắn. Hóa ra hắn cũng chỉ là người thường thôi. Cứ nhìn vết muỗi đốt là biết.
“À phải rồi, Wei. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Wang Han, người đang rót đầy ly rượu cạn, đột nhiên lên tiếng. Ja Kyung đang ăn dưa hấu, nghe vậy liền ngước nhìn anh ta. Anh ta có vẻ hơi ngập ngừng, sau khi trao đổi ánh mắt với Wang Ryun một lúc mới vào thẳng chuyện.
“Ryun và anh định rời khỏi đây.”
“Anh nói vậy là có ý gì?”
“Bọn anh không thể ở đây mãi được. Em biết mà, ở một chỗ quá lâu không hợp với cái tạng của bọn anh.”
Ja Kyung hỏi với vẻ mặt bối rối. Vậy còn em thì sao? Han chỉ mỉm cười ấm áp.
“Đồ ngốc. Em nghĩ Giám đốc Kang sẽ để em đi sao?”
Han không nói gì thêm. Ja Kyung quay sang nhìn Ryun. Thấy vẻ mặt cậu ta như có nhiều điều muốn nói, anh liền ra hiệu bằng mắt, và Ryun lập tức tuôn một tràng.
“Anh ấy nghĩ chúng tôi sẽ trở thành gánh nặng của cậu. Giờ cậu đã có một người anh trai danh chính ngôn thuận, có những kẻ như chúng tôi ở bên cạnh sẽ khiến cậu khó xử. Vì vậy…”
“Ryun.”
Han liếc mắt cảnh cáo, Ryun liền ngậm miệng. Ja Kyung hỏi lại với vẻ không thể tin nổi.
“Sao các anh lại có thể nghĩ như vậy?”
“Ryun nói quá lên thôi. Bọn anh đã có kế hoạch đi từ trước rồi.”
Ryun bĩu môi. Xạo quá. Dù Han đã cảnh cáo nhưng Ryun nào phải kiểu người biết nghe lời. Ja Kyung hết nhìn Han rồi lại nhìn Ryun. Anh có thể hiểu được suy nghĩ của họ, nhưng vẫn không khỏi thấy hụt hẫng.
“Đừng làm thế. Chúng ta là gia đình mà. Cho dù ai nói gì đi nữa, các anh vẫn là gia đình của em.”
“Anh biết. Anh cũng chưa bao giờ coi em là người ngoài. Nhưng mà…”
“Chính các anh đã nuôi nấng em. Các anh vừa là cha mẹ, vừa là anh em của em.”
“Wei….”
Ja Kyung quả quyết nói với cả hai.
“Nếu có ai đó để em phải chết vì, thì đó chính là các anh. Cho nên, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa.”
Cả hai đều lặng đi. Rồi Ryun đột nhiên ngước nhìn lên trần nhà. Wang Han cũng quay mặt đi, lấy mu bàn tay quệt vội khóe mắt. Ja Kyung nhíu mày. Không lẽ lại khóc đấy chứ? Han quay lại, vành mắt đã đỏ hoe. “Không phải. Do... do rượu mạnh quá thôi.”
***
Anh không tài nào ngủ được. Trằn trọc mãi, anh nhìn đồng hồ đã là 2 giờ sáng. Ngày mai anh có hẹn với Jang Tae Ho để xét nghiệm lại. Il Hyun nói kết quả sẽ không thay đổi. Cảm giác này thật lạ lẫm. Khi gặp Jang Tae Ho, anh nên có biểu cảm gì đây? Người ta nói là máu mủ ruột rà, vậy mà anh lại chẳng có cảm xúc gì, thật kỳ lạ.
Cứ thế một lúc lâu, anh thiếp đi lúc nào không hay. Tiếng cửa phòng khẽ mở, rồi tiếng bước chân mơ hồ vọng lại. Anh còn chưa kịp tỉnh hẳn để quay đầu lại thì nệm giường đã lún xuống, một hơi ấm áp vào sau lưng. Mùi hương thanh mát này là của Il Hyun.
“Anh về muộn thế.”
Anh lầm bầm trong cơn mơ màng, và một nụ hôn dịu dàng đáp xuống gáy anh.
“Xin lỗi. Lẽ ra anh nên để em ngủ, nhưng vì nhớ em quá nên không kìm lòng được.”
Khi anh định quay người lại, hắn đã dùng cánh tay rắn chắc ôm ngang eo, kéo Ja Kyung sát vào người.
“Ngủ ngon.”
Tự dưng lại yên tĩnh. Anh cứ tưởng hắn sẽ giở trò gì đó, ai ngờ hắn lại ngoan ngoãn nằm im, càng đáng ngờ hơn. Tuy nhiên, trái với lời chúc ngủ ngon, dương vật của hắn lại chẳng chịu ngủ yên mà cứ thúc vào mông anh. Biết ngay mà. Thấy phiền, anh vừa nhích eo ra một chút đã bị hắn kéo lại.
“Anh muốn em ngủ hay không đây hả?”
“Cứ mặc kệ nó đi. Dương vật của anh có ý thức riêng đấy.”
“Đừng có vờ vịt nữa, muốn thì làm luôn đi.”
Dứt lời, như chỉ chờ có thế, hắn lật người Ja Kyung lại rồi trèo lên. Cạch, hắn bật đèn đầu giường, khuôn mặt hiện ra rõ mồn một. Anh nhíu mày vì chói mắt, rồi phì cười khi thấy vết muỗi đốt trên má hắn.
Anh vừa dùng đầu ngón tay ấn nhẹ lên vết muỗi đốt, liền bị hắn bắt lấy, đưa lên môi liếm. Lưỡi hắn trượt dọc cổ tay, lướt lên cằm rồi đến má, như thể đang dùng bút lông vẽ tranh. Cảm giác nhồn nhột khiến anh rụt cổ lại, hắn liền thừa cơ tấn công vào hõm cổ một cách dai dẳng, rồi hôn ngấu nghiến lên môi anh.
Khi đôi môi tách ra, tay hắn luồn vào áo, chạm đến ngực anh. Hắn ấn mạnh rồi xoa nắn đầu ngực, Ja Kyung phải cắn chặt môi dưới để nuốt tiếng rên vào trong. Lần này, hắn dùng ngón tay kẹp lấy, vừa véo vừa xoắn. Cùng lúc đó, ánh mắt hắn thu trọn mọi biểu cảm đang biến đổi trên gương mặt Ja Kyung.
“Cười lên xem nào.”
Thay vì cười, Ja Kyung lại nhăn mặt. Hắn liền dụi mặt vào hõm cổ anh, cọ cọ như làm nũng. “Cười đi mà.” Hơi thở của hắn phả vào khiến anh nhột, không nhịn được mà bật cười. Giờ thì hắn lại di chuyển xuống dưới, rúc đầu vào trong áo, mút lấy ngực Ja Kyung. Lát sau, hắn cắn nhẹ lên đầu ngực làm anh phải nắm vai đẩy ra. Đầu hắn tuột ra khỏi áo, mái tóc rối bù. Đôi mắt hắn sẫm lại, ngập tràn dục vọng.
Ja Kyung ngồi thẳng dậy.
“Để em mút cho anh.”
Il Hyun nhướng một bên mày.
“Em yêu, kỹ thuật của em dở tệ lắm,”
Ja Kyung cảnh cáo.
“Anh mà nói thêm một lời nào nữa, em sẽ đuổi anh ra ngoài đấy.”
Il Hyun lập tức thay đổi vẻ mặt rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Ja Kyung ngồi lên hông hắn, cởi phăng chiếc áo sơ mi qua đầu. Tay hắn lướt dọc theo những đường cơ đang chuyển động trên cơ thể Ja Kyung.
Những thớ cơ nhỏ hiện lên thật đẹp mắt. Vùng ngực vừa bị mút và cắn lúc nãy đã ửng đỏ. Hắn quan sát từng ngóc ngách trên cơ thể anh, xuôi xuống đầu ngực màu hồng nhạt. Lee Ja Kyung, không một chỗ nào là không đẹp. Khi bàn tay hắn lướt từ ngực xuống vuốt ve bụng và sườn, Ja Kyung đã di chuyển xuống dưới, cởi quần của hắn. Thứ đang căng cứng đến phát trướng bật ra, dựng thẳng về phía bụng.
Ja Kyung bất giác nuốt khan. Không còn lông mu, dương vật trông lại càng to hơn. Những đường gân xanh nổi cộm hôm nay dường như cũng rõ nét hơn thường lệ. Anh vừa dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, nó liền giật nảy. Hắn chồng hai chiếc gối bên cạnh lên nhau, vừa gối đầu vừa thong thả ngắm nhìn Ja Kyung.
Ja Kyung le lưỡi, bắt đầu từ gốc, chậm rãi liếm dọc lên trên. Anh bắt chước cách Il Hyun từng làm với mình, dùng lưỡi ấn vào đỉnh quy đầu, và nghe thấy hơi thở của Il Hyun phía trên trở nên dồn dập.
“Cũng ra gì đấy chứ.”
Giọng nói khàn đặc vì khoái cảm khiến Ja Kyung cười khẩy. Anh liếm thêm vài lần rồi mở miệng ngậm lấy. Anh di chuyển đầu lên xuống để quen dần, nhưng việc nuốt nó qua khỏi cổ họng quả thực vẫn quá khó. Anh thử vài lần theo cách hắn đã chỉ, cuối cùng đành bỏ cuộc, chuyển sang dùng tay nắm lấy thân dương vật mà tuốt lên xuống.
“Một lựa chọn khôn ngoan.”
Cảm thấy như bị trêu chọc, anh siết tay mạnh hơn, hắn liền nhăn mặt gạt tay anh ra. Ngay lập tức, hắn lật người Ja Kyung lại, đè lên trên. Vị trí của cả hai đột ngột đảo ngược. Hắn cởi phăng quần và đồ lót của Ja Kyung ném sang một bên, rồi vùi mặt vào giữa hai chân anh.
Trong chốc lát, dương vật của anh đã biến mất vào trong miệng Il Hyun.
“A.”
Anh có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn giữa hai chân mình. Mỗi lần đầu hắn di chuyển, khoái cảm lại dội thẳng lên não. Cảm giác niêm mạc ẩm ướt, răng và lưỡi của hắn chạm vào da thịt nhạy cảm thật rõ rệt. Nhả dương vật ra khỏi miệng, Il Hyun mỉm cười một nụ cười ngọt ngào.
“Khó đến thế cơ à?”
Tức mình, anh định đá thì đã bị hắn giữ chân lại. Hắn tách hai chân anh ra, anh cứ ngỡ hắn định cho vào trong. Anh vươn tay định tìm gel bôi trơn, nhưng trái với dự đoán, hắn lại áp sát người vào ngay. Cứ giữ nguyên tư thế đó, hắn di chuyển hông, khiến hai dương vật bị ép chặt vào nhau và cọ xát.
Một cảm giác hoàn toàn khác trước đây. Lời hắn nói sẽ tuyệt đến chết đi được quả không phải nói khoác. Hắn di chuyển hông nhịp nhàng, chẳng khác gì lúc đang làm tình. Khi cơ thể anh bị đẩy lùi đến mức đầu sắp chạm thành giường, hắn liền vòng tay đỡ lấy, dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh. Bàn tay vuốt ve má anh dịu dàng khôn tả.
Ja Kyung không thể rời mắt khỏi đôi mắt ngập tràn dục vọng của hắn. Đôi môi hắn hạ xuống. Lưỡi tiến vào, kéo theo một nụ hôn sâu nồng nàn đến nghẹt thở. Dù chưa vào trong, anh lại có ảo giác như thể cả hai đang giao hợp. Anh vòng tay ôm lấy cổ hắn, hai chân quấn chặt quanh eo. Đôi môi đang quấn quýt rời ra, đáp xuống vai anh.
“Ha, ha.”
Tốc độ di chuyển ngày càng nhanh. Cánh tay hắn đang ôm đầu và thân thể anh siết chặt lại. Hắn cắn nhẹ lên vai, rồi ghé vào tai Ja Kyung thì thầm. “Anh yêu em.” Hắn là kẻ có thể nói ra đủ lời đường mật sến súa mà không chút do dự, nhưng lại đặc biệt kiệm lời với câu nói ấy. Chính vì vậy, chỉ riêng lời đó là luôn chạm đến trái tim anh một cách chân thành nhất.