Những Kẻ Đáng Chết - Chương 127

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Ngoại truyện 19

Ja Kyung cau mày nhìn mình trong gương. Chắc vì trận khóc tối qua mà mắt anh sưng húp. Anh vốc nước lạnh rửa mặt liên tục cho tỉnh táo rồi mới quay lại phòng ngủ, nhưng Kang Il Hyun, kẻ đã ở bên anh suốt đêm, đã đi làm từ lúc nào.

Đang phân vân không biết nên ngủ tiếp hay xuống nhà ăn sáng, anh chợt nhận ra chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật hắn. Vừa nghĩ đến quà cáp, cơn buồn ngủ của anh đã bay biến. Mua gì cho hắn bây giờ nhỉ? Mải mê suy nghĩ trong lúc thay đồ, anh bỗng phát hiện một chiếc hộp trên tủ đầu giường.

Thứ này hôm qua vẫn chưa có ở đây. Chiếc hộp chỉ to bằng lòng bàn tay, được thắt một chiếc nơ lớn. Kèm theo đó là một tấm thiệp. Anh mở ra, những dòng chữ viết tay ngay ngắn hiện lên.

[Quà sinh nhật của anh. Mặc nó trong buổi hẹn hò của chúng ta nhé.]

Mặt anh nhăn lại. Mang tâm trạng không thể tin nổi, anh hé nắp hộp rồi đóng sập lại ngay, mắt nhắm nghiền. A, khốn kiếp thật. Sau khi bình tĩnh lại, anh mới mở hộp lần nữa, lấy thứ bên trong ra xem cho kỹ. Đó là một chiếc quần lót ren trắng được làm thủ công tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, và kinh hoàng hơn cả, phần mông còn được thêu hình một con mèo.

Ja Kyung hoảng hốt nhét vội nó vào lại trong hộp rồi đậy nắp. Cái tên này đúng là hết thuốc chữa. Đêm qua lúc an ủi mình trông còn tử tế lắm cơ mà. Sợ có ai nhìn thấy, anh giấu chiếc hộp vào ngăn kéo rồi mới ra phòng khách.

Anh ngậm một điếu thuốc, ngồi xuống ghế sô pha rồi mở cuốn album nhận được từ Jang Tae Ho. Anh lật từng trang, cố gắng mường tượng lại gương mặt người mẹ đã chẳng còn trong ký ức, thì một tin nhắn báo đến. Là Kang Il Hyun.

[Anh mong chờ quà của em lắm đấy.]

Hừ, anh nhăn mặt, ném điện thoại sang một bên.

***

Rõ ràng đã xem tin nhắn nhưng lại không trả lời. Il Hyun chậc lưỡi. Hắn đã dặn hai ngày nữa hãy mặc nó đi ăn tối, nhưng anh có nghe lời không thì vẫn là một ẩn số. Chỉ tưởng tượng đến dáng vẻ đó thôi mà hắn đã thấy sắp cương lên được.

“Ngài đi một mình thật sự ổn chứ ạ?”

Park Tae Soo ngồi ở ghế lái, nhìn qua gương chiếu hậu hỏi với vẻ lo lắng. Il Hyun cười khẩy. Hắn biết anh ta đang lo chuyện gì. Qua cửa sổ xe, dòng chữ Viện Kiểm sát Trung ương Seoul hiện ra sừng sững. Lần trước đến đây, phóng viên còn bu đông như kiến.

Khi hắn xuống xe, Tae Soo mở cốp lấy ra một giỏ hoa quả. Hắn nhận lấy, chỉnh lại cà vạt rồi sải bước vào trong. Hắn cảm nhận được những ánh mắt xôn xao đổ dồn về phía vị khách không mời mà đến. Lên tầng ba, Kang Il Hyun dừng lại trước căn phòng có biển tên Công tố viên Jang Tae Ho.

Cốc cốc, gõ cửa rồi bước vào, người đầu tiên hắn chạm mặt là nữ thư ký của anh ta. Cô nhận ra Il Hyun, mắt tròn xoe rồi bật dậy khỏi ghế. Một nhân viên khác bên cạnh cũng ngạc nhiên đến há hốc miệng.

Il Hyun gật đầu chào rồi đặt giỏ hoa quả lên chiếc bàn trước ghế sô pha. Jang Tae Ho đang đứng quay lưng nói chuyện điện thoại, quay lại chậm một nhịp, và ngay khi phát hiện ra Il Hyun, anh ta liền ngừng nói, mày cau lại.

Anh ta cúp máy rồi yêu cầu các nhân viên tạm thời ra ngoài. Sau khi họ rời đi, không gian chỉ còn lại hai người khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.

“Cậu đến đây làm gì?”

“Cứ ngồi xuống đã nào. Tôi mỏi chân quá.”

Chẳng cần được cho phép, Il Hyun đã tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha. Hắn vắt chéo đôi chân dài, đặt tay lên thành ghế rồi gõ gõ những ngón tay. Jang Tae Ho nhìn giỏ hoa quả hắn mang đến với vẻ chán ghét rồi ngồi xuống đối diện.

Kang Il Hyun đảo mắt quan sát khắp phòng làm việc. Hắn đã có cảm giác này từ lần trước rồi,

“Nhỏ thật đấy. Tôi cứ nghĩ phòng của Trưởng công tố phải rộng lắm chứ.”

“Đừng nói mấy chuyện vô bổ nữa. Cậu vào thẳng vấn đề rồi đi đi.”

Trước ánh mắt đầy địch ý, Il Hyun chỉ ung dung mỉm cười. Sau đó, hắn lấy một thứ từ trong túi áo ra. Đó là một chiếc USB chỉ bằng đốt ngón tay. Jang Tae Ho nhìn nó một lúc rồi ngẩng lên lườm Kang Il Hyun.

“Đây là cái gì?”

“Thứ có lẽ sẽ hữu dụng với anh.”

“Nói thẳng ra, đừng vòng vo.”

“Ví dụ như... tài liệu tham nhũng của ai đó, bằng chứng cho nghi án hối lộ tình dục, hay là chứng cứ tham ô chẳng hạn?”

Jang Tae Ho hết nhìn chằm chằm vào chiếc USB lại liếc sang Kang Il Hyun, vẻ mặt đầy dò xét xem hắn đang giở trò gì.

“Công tố viên Jang thì thừa chính nghĩa, còn tôi lại thừa quyền lực. Chúng ta mà bắt tay nhau, chẳng phải sẽ tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời hay sao?”

Jang Tae Ho cười khẩy.

“Đừng giở trò nữa. Cậu tưởng tôi không biết Giám đốc Kang là loại người gì à? Tất cả lũ sâu mọt trong này cộng lại cũng không bẩn bằng một mình cậu đâu.”

“Anh nói thế làm tôi tổn thương đấy.”

“Nói thật đi. Lý do thật sự khiến cậu làm vậy với tôi là gì.”

Kang Il Hyun bật cười như thể vừa nghe một câu hỏi ngớ ngẩn.

“Anh không biết thật hay giả vờ đấy? Chẳng phải là vì em trai của anh sao.”

“Đừng lôi Kyung Joon vào đây. Thằng bé khác cậu. Nếu nó được lớn lên đàng hoàng thì đã không bao giờ dính dáng đến loại người như cậu.”

Il Hyun bật cười thành tiếng. Xem ra trong mắt Jang Tae Ho, Lee Ja Kyung chỉ là một cậu em trai dễ thương, ngoan ngoãn bị thất lạc từ nhỏ.

“Thế nên tôi mới đến để giảng hòa đây. Hai chúng ta cứ đấu đá nhau mãi, con mèo nhỏ của tôi sẽ buồn lắm đấy. Anh không nghĩ vậy sao? Tôi thì không nỡ nhìn em ấy buồn đâu.”

“Nếu phải chọn, Kyung Joon chắc chắn sẽ đứng về phía tôi.”

Trước giọng điệu quả quyết, Il Hyun bật cười như không thể tin nổi.

“Cứ chờ xem rồi sẽ biết. Sau này, mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Đây không phải là lời đe dọa, mà là một lời đề nghị chân thành.”

Khi Kang Il Hyun giải quyết xong việc và đứng dậy, Jang Tae Ho thở dài, chỉ vào giỏ hoa quả ý bảo hắn mang về. Ngay lúc đó, Kang Il Hyun chộp lấy con dao rọc giấy gần đấy, đẩy lưỡi dao lên. Xoẹt, lưỡi dao sắc lẻm vừa lộ ra, trong lúc Jang Tae Ho còn đang giật mình, hắn đã rạch toạc lớp giấy gói, lôi ra một quả táo.

Hắn cắn một miếng táo rõ to rồi huơ huơ trước mặt Jang Tae Ho như để trêu ngươi.

“Thế nào? Giờ thì anh ăn được rồi đấy.”

Khi Kang Il Hyun rời khỏi phòng làm việc, Jang Tae Ho lườm theo bóng lưng hắn rồi đứng dậy. Ánh mắt anh ta ngay lập tức dừng lại trên chiếc USB trên bàn. Nắm đấm siết chặt. Tên khốn… Hắn coi người khác là cái gì chứ.

Ra đến ngoài, Il Hyun ném quả táo đang ăn dở vào thùng rác. Thằng chó chết. Nếu không phải anh trai của Lee Ja Kyung, hắn đã giết phắt anh ta cho rồi. Hắn vừa nghiến răng đi về phía xe thì nhận được tin nhắn từ Lee Ja Kyung. Hôm nay em sẽ qua nhà anh trai. Anh ấy bảo muốn gặp em.

Hắn khựng lại, không thể bước tiếp mà quay đầu nhìn lại. Cái thằng này. Hắn không thể gạt bỏ suy nghĩ rằng Jang Tae Ho đã cố tình gọi Lee Ja Kyung đến để khiêu khích mình. Hắn ngửa cổ ra sau, nghiến chặt răng rồi gửi tin nhắn trả lời. Ừ, em đi cẩn thận nhé. Hắn còn cố tình gửi thêm một icon mặt cười, và ngay sau đó tin nhắn cảm ơn được gửi đến.

***

Những viên đá trong ly va vào nhau kêu lanh canh. Il Hyun rót rượu vào, nốc cạn một nửa rồi nằm dài trên ghế tắm nắng, rút một điếu thuốc ra ngậm. Buổi tối vừa có một trận mưa rào nên bầu trời trong vắt. Hắn đang ngắm sao thì nghe thấy tiếng bước chân. Quay lại, hắn thấy Lee Ja Kyung đang đứng đó. Trông anh thật nhã nhặn trong chiếc áo sơ mi và quần tây.

Il Hyun ngồi bật dậy.

“Em về sớm thế.”

“Sao anh lại ra ngoài này?”

Il Hyun giơ ly rượu lên. Anh ra uống một ly rồi vào ngủ. Sau khi uống cạn phần rượu còn lại, hắn đặt chiếc ly rỗng lên bàn. Ja Kyung kéo một chiếc ghế đến ngồi đối diện Il Hyun, rồi cầm lấy một miếng hoa quả dùng làm đồ nhắm.

“Em đã làm những gì ở đó?”

“Bọn em ăn tối, nghe anh ấy kể chuyện về bố mẹ, rồi cứ thế trò chuyện linh tinh thôi ạ.”

“Chắc là vui lắm.”

Ja Kyung gật đầu.

“Em vẫn luôn thắc mắc sao mình lại thích dưa hấu đến thế, thì ra ngày nhỏ bố mẹ em có một tiệm trái cây. Nghe nói hồi đó trong các loại quả, em cũng là đứa ăn dưa hấu cừ nhất. Lạ thật, đúng không anh?”

Thấy anh hào hứng kể chuyện ngày nhỏ, Il Hyun lại rót nốt phần rượu còn lại.

“Jang Tae Ho không nói gì khác nữa à?”

“Chuyện gì cơ ạ?”

“Chuyện giữa em và anh.”

Ja Kyung ngập ngừng. Thật ra hôm nay khi gặp mặt, Jang Tae Ho đã hỏi anh có nhất thiết phải ở nhà Kang Il Hyun không, có thể về nhà với anh ấy được không. Sợ rằng nếu cho anh ấy dù chỉ một chút hy vọng cũng sẽ khiến anh ấy mong chờ một cách vô ích, nên anh đã dứt khoát nói rằng mình không có ý định đó. Jang Tae Ho trông có vẻ hơi ngạc nhiên, và cũng có chút thất vọng.

“Anh ấy không nói gì đặc biệt đâu ạ.”

Ja Kyung nhổ hạt dưa hấu, thò tay vào túi quần sau, lấy một thứ gì đó ra rồi chìa về phía hắn. Il Hyun thấy nó liền nhướng mày. Một chiếc USB. Ban đầu hắn còn tưởng đó là cái đã đưa cho Jang Tae Ho ban ngày, nhưng nhìn kỹ lại thì khác. Thấy hắn nhìn mình với vẻ khó hiểu, Ja Kyung liền nhét chiếc USB vào túi áo sơ mi của Il Hyun.

“Quà sinh nhật cho anh đây.”

Il Hyun lấy nó ra xem. Ba chữ cái tên Kang Il Hyun được khắc trên đó.

“Nó ở trong máy tính của anh trai em. Chắc anh đã làm nhiều chuyện xấu xa lắm, nên nó mới được ghim ngay trên đầu đấy.”

Mắt Il Hyun mở to. Trùng hợp là một trưởng phòng kế toán đã đột ngột cắt đứt liên lạc và trốn ra nước ngoài, hắn vẫn đang cho người truy lùng. Theo lời Park Tae Soo, có bằng chứng cho thấy gã đó đã gặp Jang Tae Ho trước khi xuất cảnh.

Thấy hắn nhìn mình với vẻ không thể tin nổi, Ja Kyung nói không cần phải cảm ơn.

“Em đã xem bên trong có gì chưa?”

Ja Kyung cắn một miếng dưa hấu, đôi môi mấp máy nhai.

“Hình như là file về quỹ đen thì phải. Còn con số thì... chậc chậc.”

Thấy Ja Kyung lắc đầu, đuôi mắt Il Hyun nheo lại.

“Sao em tìm được nó?”

“Lần trước lẻn vào em có gắn camera với máy nghe lén. Em định gỡ chúng xuống, xóa file ghi âm đi thì tình cờ phát hiện ra thôi.”

Gây ra một chuyện tày trời mà vẫn thản nhiên như không. Một cảm giác sung sướng tột độ bắt đầu lan tỏa trên khuôn mặt Il Hyun. Thấy chưa, Jang Tae Ho. Anh đã nhầm to rồi. Con mèo nhỏ này không hề ngây thơ đến thế đâu. Hắn cười, định kéo anh vào lòng thì Ja Kyung dùng ngón tay đẩy ra, không cho lại gần.

“Em đã tặng quà rồi, nên chuyện quần lót coi như hủy nhé.”

“Lại đây ôm anh đã. Anh đang phấn khích đến mức sắp bắn ra đến nơi rồi đây này.”

Ăn nói thô tục. Anh khẽ đẩy ra thì hắn lại đeo bám dai dẳng. Lại đây. Cuối cùng hắn cũng ôm chặt được Ja Kyung. Thật ra, cái USB không quan trọng. Thứ này dù có rơi vào tay Jang Tae Ho, hắn cũng có thể vô hiệu hóa nó bất cứ lúc nào. Nhưng hắn đã luôn bất an. Liệu em ấy có dao động không, liệu em ấy có muốn quay về vị trí vốn có của mình không. Đến mức những lời hắn hùng hồn tuyên bố với Jang Tae Ho cũng trở nên sáo rỗng.

“Em làm thế này, lỡ anh trai em biết được thì anh ta sẽ ngã ngửa cho xem, em không sợ à?”

“Em không biết. Cứ coi như em trai lâu ngày gặp lại nên anh ấy bỏ qua cho. Cùng lắm thì ăn mấy đấm thôi.”

Il Hyun thì thầm bên tai Ja Kyung. Cảm ơn em.

“Nếu thấy cảm ơn thì coi như xóa kèo quần lót nhé.”

Nhưng với câu nói đó, cuối cùng anh vẫn không nhận được câu trả lời.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo