Những Kẻ Đáng Chết - Chương 15

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 15

Chương 15

Ja Kyung đờ đẫn nhìn làn khói bị hút vào lỗ thông hơi. Cả đêm trằn trọc không ngủ, anh thức trắng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Cứ nghĩ tắm nước lạnh sẽ đỡ hơn, nhưng vô ích.

Vì căng thẳng quá độ, anh thèm nicotine đến cồn cào. Rút điếu thuốc lá điện tử ra, anh rít liên tục, và cảm giác như được hồi sinh. Tâm trạng cũng dần ổn định. Anh ngả người trong bồn tắm, vươn dài tay chân, rồi nhớ lại chuyện đêm qua.

Dù lúc đó đang mơ màng, cái cảm giác thứ gì đó chen vào giữa hai mông anh vẫn còn sống động. Thằng chó đẻ. Dù đã thẳng chân đạp cho một phát, nhưng trong lòng anh chỉ muốn giết quách nó đi cho rồi. Sau khi trở về phòng, thuốc vẫn còn tác dụng, dục vọng không ngừng trỗi dậy. Cuối cùng không chịu nổi, anh phải vào phòng tắm tự xử một lần rồi mới ngủ được.

Chuyện đó, theo một cách nào đó, cũng thật nhục nhã.

“Thằng chó đẻ.”

Anh trừng mắt nhìn lên trần nhà, buông lời chửi rủa. Đang nghiến răng ken két thì điện thoại reo. Là cuộc gọi từ Wang Han. Ngay khi bắt máy, giọng nói thân thuộc của hắn vang lên. Nhưng hắn cũng nhận ra giọng Ja Kyung có phần chùng xuống và hỏi anh có chuyện gì không.

“Không có gì.”

[Nhưng sao giọng lại không có sức sống thế? Không phải bị bệnh đấy chứ?]

Ja Kyung quay đầu nhìn xuống giữa hai chân. Phần dưới eo có hơi đau nhức, nhưng vì quá mất mặt nên anh tuyệt đối không muốn nói ra.

“Sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”

[Em đang ở đâu? Tối qua GPS có hoạt động.]

“Em dùng vào việc khác một lát. Gửi toàn bộ vị trí từ đầu đến cuối vào điện thoại cho em đi.”

Tối qua, anh đã gắn GPS dưới ghế phụ trên xe của gã có hình xăm quỷ. Chính anh cũng không hiểu tại sao. Có phải vì đứa trẻ gợi anh nhớ về tuổi thơ của mình, hay vì tò mò về chân tướng của đám người đã định giết anh năm xưa? Cứ đến đó xem sao, rồi sẽ biết được điều gì đó thôi.

“Mà này. Tài liệu về Kang Il Hyun mà anh đưa, chỉ có từng đó thôi à?”

[Ý em là sao?]

Câu hỏi hắn có phải là gay không cứ nghẹn lại ở cổ họng. Anh lảng sang chuyện khác rằng không có gì, rồi cúp máy. Ném chiếc điện thoại vào bồn tắm, Ja Kyung đờ đẫn nhìn lên trần nhà rồi đứng dậy.

Anh bước lên thành bồn, đưa tay đến chỗ quạt thông hơi. Luồn ngón tay vào khe hở nơi khói bị hút ra, anh dùng sức kéo xuống nhưng nó không nhúc nhích. Thử đẩy theo hướng ngược lại thì nó lại hơi di chuyển.

Ồ. Tìm được tư thế vững chắc, anh dùng sức đẩy lên, tấm che quạt thông hơi bung ra, tách khỏi trần nhà. Bật đèn flash điện thoại soi vào trong, bụi bay mù mịt. Chẳng biết nó dẫn đến đâu, nhưng nó nhỏ hơn anh tưởng. Có chui lọt được không đây.

Chết tiệt. Với vẻ mặt thất vọng, anh lắp lại tấm che về vị trí cũ rồi ngồi phịch xuống thành bồn.

[Sao không nói sớm hơn. Cũng chẳng có lý do gì để không cho cậu xem cả.]

Việc Kang Il Hyun dễ dàng cho xem tầng hầm thật bất ngờ. Nếu bây giờ hỏi hắn két sắt ở đâu, liệu hắn có chỉ cho không? Suy đoán từ chuyện hôm qua, dù không phải là cảm tình, nhưng hắn đang có một sự hứng thú nào đó với anh. Không biết là vì thấy trêu chọc anh vui, hay là vì có ý đồ khác.

Hay là cứ giả điên, cho hắn chơi một lần rồi lựa lời ngon ngọt hỏi chỗ để két sắt? Biết đâu đấy? Có khi hắn còn đưa cả chìa khóa.

Tưởng tượng ra cảnh mình rên rỉ dưới thân Kang Il Hyun, Ja Kyung cau mày kịch liệt. A, chết tiệt. Điên rồi. Điên thật rồi. Mờ mắt vì tiền cũng phải có mức độ. Đúng là mất trí. Anh tự tát vào mặt mình rồi đứng dậy, bước ra khỏi phòng tắm.

Nằm trên giường, mắt anh cứ díu lại. Anh thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì đã quá giờ trưa. Bụng bắt đầu đói, anh đi xuống lầu ăn.

Việc ăn uống trong nhà chủ yếu do bà giúp việc, được gọi là bà Sang Ju, phụ trách. Tài nấu ăn của bà rất tuyệt vời. Không chỉ các món ngoại mà cả món Hàn bà cũng nấu vừa miệng Ja Kyung một cách hoàn hảo.

Đi được khoảng hai phần ba cầu thang, anh dừng bước vì nghe thấy tiếng nói ở tầng dưới. Không ngờ Kang Il Hyun lại đang ngồi trên sofa nói chuyện với Park Tae Soo. Sao tên đó còn chưa đi làm mà vẫn ở nhà? Anh vội quay người, ba chân bốn cẳng chạy ngược lên tầng hai thì Kang Il Hyun gọi giật lại từ sau lưng.

“Ian. Đi đâu đấy?”

Dừng bước, Ja Kyung nghiến chặt răng. Thằng chó đẻ. Nhưng anh nhanh chóng thả lỏng vẻ mặt, quay lại với một nụ cười chỉn chu.

“Chào buổi sáng, thưa Giám đốc.”

“Giờ là trưa rồi.”

“À, vâng. Đúng vậy. Do tôi ngủ quên mất…”

“Chắc là mệt lắm nhỉ. Đêm qua không ngủ được à?”

Anh giấu hai nắm tay đang tự động siết chặt ra sau lưng. Trơ trẽn cũng có mức độ thôi. Cố tình chọc tức mình, hay là còn trẻ mà đã mắc bệnh đãng trí rồi? Nếu mục đích là để chọc tức thì mày thành công rồi đấy, thằng chó.

“Tôi bị mất ngủ…”

“Vậy sao. Xem ra nhà của tôi không được thoải mái nhỉ.”

“Làm gì có ạ. Ngài đã quan tâm rất nhiều nên tôi ở rất thoải mái.”

Đang trao đổi những câu nói vô nghĩa thì Kang Il Hyun từ từ giơ tay lên, ngoắc ngoắc, như đang gọi chó. Ja Kyung vẫn giữ nụ cười, giả vờ không thấy. Anh chào hắn đi làm vui vẻ rồi quay người đi ngược lên lầu. Cứ nghĩ hắn sẽ đuổi theo, và đúng như dự đoán, hắn đã đi theo.

Cuối cùng, anh phải quay lại trước cửa phòng, và hắn đã đứng ngay trước mặt.

“Ngài còn chuyện gì muốn nói sao…?”

“Ngày mai tôi sẽ cho người tháo CCTV. Nếu có đồ quý giá trong phòng thì để trước vào két sắt đi.”

Nghe đến hai từ “két sắt”, tai anh vểnh lên.

“Két sắt ạ?”

“Cậu chưa thấy sao? Khung giường đã được cải tạo thành két sắt. Tôi đã cài đặt lại, cậu có thể tự thiết lập mật khẩu.”

Một thông tin bất ngờ khiến Ja Kyung le lói chút hy vọng.

“Thú vị thật… Chắc phòng nào cũng có két sắt như vậy nhỉ?”

Il Hyun gật đầu.

“Thường là vậy.”

A. Vậy phòng của anh cũng có? Anh hỏi bằng ánh mắt, nhưng đến đó thì hắn không trả lời. Hơn nữa, việc hắn nói ra quá dễ dàng khiến anh nghi ngờ. Hôm qua đã bị hắn chơi một vố vì lơ là. Để thăm dò, anh nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi đồng tử đen sẫm nhìn xuống anh rồi bật cười.

“Và chuyện hôm qua, cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Để cả hai khỏi khó xử.”

Ja Kyung cười một cách thản nhiên.

“Hôm qua… có chuyện gì sao ạ?”

Lời vừa dứt, Il Hyun đã vươn tay định chạm vào vai anh. Ja Kyung giật mình, lùi lại một bước. Một bên khóe môi của Il Hyun cong lên thành một đường cong hoàn hảo.

“Thấy chưa. Rõ ràng là nhớ mà.”

Ja Kyung vẫn cười, nhưng trong lòng thì sôi lên sùng sục. Anh chỉ muốn tự mắng mình một trận vì đã lùi lại một cách hèn nhát. Kang Il Hyun chào anh, hẹn gặp sau khi tan làm rồi quay người đi. Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Ja Kyung nghiến chặt răng. Ừ, cứ cười đi khi còn có thể.

 


 

“Chuyện hôm qua, xin lỗi nhé. Cậu không nói gì khác với anh tôi đấy chứ?”

Sau bữa trưa, Kang Seok Ju đến tìm Ja Kyung. Tối qua ở hang ổ thì ra vẻ ông hoàng, về đến nhà Kang Il Hyun lại trở thành một con cún con.

“Không nói gì cả.”

“Quả nhiên.”

Kang Seok Ju khoác tay lên vai Ja Kyung như một người bạn cũ. Rồi gã nói cô gái ngồi cạnh Ja Kyung tối qua rất thích anh, còn tiết lộ thêm cô ta là con gái duy nhất của một gia đình có tiếng trong giới luật.

“Nó mê cậu như điếu đổ. Sáng nay đã gọi điện làm loạn lên đòi số của cậu. Thế nào? Xinh đẹp, dáng ngon như thế, thử gặp một lần xem sao?”

Ja Kyung cười gượng, đẩy gọng kính lên.

“Để xem đã…”

“Không lẽ, cậu chưa từng làm chuyện đó à?”

“Làm gì cơ?”

Kang Seok Ju dùng ngón tay làm một động tác ám chỉ hành vi tình dục. Ja Kyung thầm bật cười. Anh đã mất trinh từ năm 15 tuổi với người chị gái Trung Quốc nhà bên. Sau đó cũng qua lại với không ít phụ nữ, nhưng từ khi bắt đầu công việc này thì ít hẳn. Thấy anh không trả lời, Kang Seok Ju liền nghĩ anh chưa làm thật, mắt còn sáng lên.

“Tốt quá. Ngày mai có một buổi triển lãm đặc biệt, đi cùng đi.”

Chẳng biết là gì, nhưng chắc chắn không phải là một buổi triển lãm thực sự. Nhìn vẻ mặt của gã trông rất phấn khích.

“Bạn của cậu cũng đến à?”

“Bạn? Ai cơ?”

“Người đã đưa tôi về hôm qua. Lúc đó vội quá nên tôi còn chưa kịp cảm ơn…”

“À, đừng bận tâm. Tôi nhờ nên nó giúp thôi.”

“Hai người thân nhau lắm à?”

Kang Seok Ju nheo mắt, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận.

“Nói là bạn thì không hẳn, gọi là đối tác kinh doanh thì đúng hơn. Tôi có đầu tư vào công việc của nó.”

Nói xong có lẽ cũng thấy mình hớ lời, Kang Seok Ju liền chữa lại.

“Dĩ nhiên, đây là bí mật. Đừng có đi rêu rao với anh tôi đấy.”

“Tôi không thích đi nói chuyện của người khác…”

Kang Seok Ju hài lòng, vỗ vai Ja Kyung. Không cần anh hỏi, gã đã kể sơ qua về Choi Ki Tae. Khi anh hỏi về hình xăm trên tay gã, Seok Ju nói đó không phải là biểu tượng của tổ chức nào, mà là do gã ngưỡng mộ cha mình nên xăm theo. Ja Kyung nhớ lại người đàn ông mình đã gặp trong quá khứ và phỏng đoán rằng đó có thể chính là cha của Choi Ki Tae.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo