Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Chương 16
Ngày hôm sau, Ja Kyung theo chân Kang Seok Ju đến một tòa nhà lắp ghép giữa lòng Seoul. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà ba tầng này trông như một studio bình thường, nhưng vừa bước vào, anh nhận ra nó chẳng khác mấy so với nơi bọn họ vẫn gọi là "sào huyệt". Điểm khác biệt duy nhất là những vách ngăn bằng kính được dựng lên khắp nơi, và bên trong mỗi ô kính đó là những người đàn ông và phụ nữ chỉ mặc độc đồ lót.
Hóa ra là một buổi trình diễn khỏa thân thật. Anh bất giác nhớ lại chiếc lư hương và vương miện mình thấy dưới tầng hầm nhà Kang Il Hyun hôm trước. Hắn bảo đó là vật quý giá nên phải đặt trong lồng kính. Cách các vách kính một khoảng, người ta bày ra sâm panh và đồ nhắm, trên đó còn vương vãi cả thuốc và kim tiêm.
Hầu hết mọi người ở đây đều đang phê pha trong men rượu và thuốc, trông hoàn toàn mất trí. Kang Seok Ju tay cầm ly rượu, cười hềnh hệch lướt qua các vách ngăn rồi dừng lại trước mặt một gã đàn ông. Trông thấy dương vật của gã đang cộm lên rõ mồn một dưới lớp quần lót, Kang Seok Ju quay sang chìa cả cẳng tay ra cho Ja Kyung xem.
“Ian, lại đây xem này. Cặc thằng này to vãi lồn. Địt mẹ, có phải người Hàn không vậy?”
Chắc gã lại pha thuốc vào rượu rồi nốc vào mồm nên lưỡi cũng líu lại rồi. Lướt qua gã đàn ông, Kang Seok Ju lần này lại dừng lại trước một cô gái. Cô ta như thể cố tình cọ ngực mình vào tấm kính rồi bắt đầu dùng lưỡi liếm lên nó. Seok Ju rút điếu thuốc đang ngậm ra, đứng từ bên ngoài và cũng liếm lên ngực cô ta qua lớp kính.
Hai chiếc lưỡi thè dài như rắn cọ vào nhau, chỉ cách một tấm kính mỏng. Sau vài lần liếm láp, tấm kính đã nhầy nhụa nước bọt. Lần này, cô gái cho ngón tay vào miệng, thấm đẫm nước bọt rồi luồn vào trong chiếc quần lót ren, bắt đầu mân mê vùng kín của mình.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Kang Seok Ju dường như đã chạm tới giới hạn kiên nhẫn. Gã quay lại nhìn Ja Kyung với gương mặt đỏ bừng.
“Uầy, địt mẹ. Tôi nứng vãi lồn rồi.”
“…”
“Thế nào? Nếu cậu thích thì tôi nhường. Hoặc không thì mình chơi ba cũng được.”
“Xin miễn.”
“Vậy tôi đi một lát nhé, cậu đợi ở đây được không?”
Thấy Ja Kyung gật đầu, Kang Seok Ju liền quay lại gọi với. Một gã đàn ông đứng cách đó không xa tiến lại gần. Hắn cạo trọc hai bên, phần tóc trên đỉnh thì buộc thành một chỏm dài, toàn thân trừ khuôn mặt ra đều phủ kín bằng hình xăm, tai và mũi thì xỏ chi chít khuyên.
Seok Ju thì thầm vào tai hắn. Ngay lập tức, một cánh cửa kính mở ra, cô gái mặc đồ lót, đi giày cao gót bước ra khoác tay Seok Ju. Nhìn hai người họ biến mất lên tầng trên, gã đàn ông vừa rồi quay sang bắt chuyện với Ja Kyung.
“Nghe nói cậu là bạn của Seok Ju. Có cô em nào lọt vào mắt xanh chưa? Tiền nong cứ để Seok Ju lo, đừng ngại.”
“Không... Tôi không cần đâu.”
“Hay là cậu có gu khác?”
Gã đàn ông chỉ tay vào một gã trai trong vách kính bên cạnh. Gã trai cơ bắp đang dùng ngón cái xoa nắn đầu ngực mình, khẽ liếm môi dưới. Chưa đủ, hắn còn nháy mắt với Ja Kyung một cái. Ja Kyung chỉ nhếch lên một nụ cười khổ.
“Cũng không phải.”
“Vậy… hay là trẻ con?”
Thấy anh không đáp, gã đàn ông ghé sát vào tai Ja Kyung, thì thầm đầy ám muội.
“Cậu cứ nói một lời. Bọn tôi còn có cả những đứa chỉ vừa qua 10 tuổi.”
Ja Kyung chỉ trừng trừng nhìn gã. Gã đàn ông có vẻ đang mong chờ một câu trả lời ưng thuận. Khi thấy Ja Kyung lắc đầu, mặt gã lộ rõ vẻ thất vọng, chỉ nói một câu “cứ suy nghĩ kỹ đi” rồi lượn đi chỗ khác. Khắp nơi, những kẻ say khướt đang chọn cho mình đối tượng ưng ý rồi dìu nhau lên tầng trên.
Anh lách qua bọn họ, bước ra ngoài và đảo mắt nhìn quanh. Cổng chính đã khóa chặt, nhưng bên ngoài chắc chắn có vệ sĩ do Kang Il Hyun cử đến. Chắc sau vụ việc hôm trước, hắn vẫn chưa thể yên tâm nên đã cho người bám theo.
Suốt chặng đường, anh đã để ý có một chiếc xe bám đuôi, nhưng Kang Seok Ju có vẻ chẳng hề hay biết. Là do gã quá ngu đần, hay đơn giản là không thèm để tâm? Sau một thoáng phân vân, Ja Kyung quay lại vào trong, tiện tay vơ lấy chiếc áo khoác và mũ lưỡi trai của ai đó vứt trên ghế sofa rồi đi ra.
Anh vòng ra phía sau tòa nhà, tìm đến bức tường rào. Chỉ một cú nhún, anh đã dễ dàng trèo lên bức tường cao ngang ngực và quan sát xung quanh. Đó là một con hẻm nhỏ, vắng tanh, không một bóng người qua lại hay canh gác. Anh nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Cúi thấp người, anh luồn qua con hẻm thì phát hiện một chiếc xe giám sát đỗ cách đó không xa. Để tránh bị phát hiện, anh lách mình qua lại giữa những chiếc xe khác để thoát ra ngoài. Đi dọc con hẻm, Ja Kyung mua một chiếc khẩu trang, đeo lên rồi vẫy taxi.
Anh đưa cho tài xế mẩu giấy ghi địa chỉ. Tài xế liếc qua, rồi quay lại nhìn Ja Kyung, vội xua tay.
“Ối, xa quá. Không được, không được. Tôi không đi đâu.”
Ja Kyung rút ra vài tờ 50.000 won từ trong ví. Ngay khi nhét tiền vào tay ông ta, chiếc taxi đang khăng khăng từ chối liền lập tức lăn bánh. Gã tài xế cứ liên tục liếc trộm Ja Kyung qua gương chiếu hậu. Chắc ông ta thấy kỳ lạ vì anh che kín mặt mũi, lại im thin thít.
Dù đã về đêm, đường phố Seoul vẫn ken đặc xe cộ. Chạy khoảng một tiếng đồng hồ, chiếc xe rẽ vào một khu chợ chật hẹp, cứ lượn lờ trong đó. Đây là khu phố của người Trung Quốc, đêm xuống lại càng âm u, đâu đó còn có vài kẻ say xỉn đang gây gổ.
“Chắc gần đây thôi.”
Lời tài xế vừa dứt, giọng nói từ hệ thống định vị đã vang lên, thông báo đã đến gần điểm đến. Xe vừa dừng, Ja Kyung đã bước xuống. Gã tài xế chẳng chần chừ một giây, nhấn ga chạy thục mạng khỏi khu chợ chật chội.
Ja Kyung lôi điện thoại ra xác nhận vị trí. Đây chính là địa điểm đầu tiên mà chiếc xe gắn GPS của Choi Ki Tae đã tới. Ghi chép cho thấy nó đã dừng ở đây khoảng 10 phút rồi rời đi. Do các con hẻm quá phức tạp nên không thể xác định vị trí chính xác, nhưng chắc chắn là ở quanh khu này.
Anh châm một điếu thuốc, bắt đầu rảo bước. Vài quán ăn xập xệ lọt vào tầm mắt. Sau một hồi lượn trong hẻm, một chiếc xe đã thu hút sự chú ý của Ja Kyung. Xe đỗ trước một siêu thị. Một gã mặc áo ba lỗ từ siêu thị bước ra, đi về phía chiếc xe.
Khuôn mặt gã này... quen quá. Chẳng cần phải nhìn kỹ hơn. Chính là cái thằng đã dí dao vào sườn anh trong con hẻm lần trước. Gã vừa ngồi vào ghế phụ, chiếc xe đã lăn bánh và rẽ phải cách đó khoảng 10 mét. Ja Kyung kéo sụp mũ lưỡi trai xuống, bắt đầu bám theo sau.
Chiếc xe chạy chầm chậm rồi dừng lại trước một căn nhà hai tầng. Ja Kyung nấp mình sau một góc hẻm cách đó không xa. Trong hai kẻ bước ra, gã đầu trọc đi vào nhà, còn gã áo ba lỗ đứng lại một mình, cắm mặt vào điện thoại.
Một lát sau, cánh cửa tầng hai của căn nhà tập thể mở ra, tiếng người lao xao vọng đến. Cùng với những câu chửi thề tục tĩu là một đám trẻ đang đi xuống cầu thang. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy. Tổng cộng bảy đứa cả nam lẫn nữ, đứa nhỏ nhất trạc mười tuổi, đứa lớn nhất cũng ngót nghét hai mươi.
Tiếng quát tháo “Nhanh lên!” vang đến tận chỗ anh. Trước cổng, một đứa bé nhỏ con vấp ngã, gã áo ba lỗ đang đứng chờ liền thẳng chân đá nó. Thân hình nhỏ bé văng đi, một cô bé phía sau vội chạy đến đỡ đứa trẻ dậy. Nhìn quần áo thì đúng là cô bé đã chạm mặt Ja Kyung trong con hẻm đêm đó.
Bọn trẻ lần lượt chui vào xe. Một lát sau, tiếng “rẹt, cạch”, cửa xe đóng lại. Chiếc xe rời khỏi ngôi nhà, từ từ di chuyển. Ja Kyung tựa đầu vào bức tường, trầm ngâm, rồi thở hắt ra một tiếng. Anh định rút một điếu thuốc nhưng lại thôi, vội vàng chạy ngược lại con đường vừa đi.
Vốn đã ghi nhớ sơ qua đường đi, anh có thể đoán được hướng đi của chiếc xe. Anh dồn hết sức lực chạy ra một con đường lớn hơn, và quả nhiên, ở phía xa, chiếc xe van màu đen đang lao xuống dốc. Ja Kyung loạng choạng bước ra chặn đường. Chiếc xe thắng két lại.
Gã đầu trọc hạ cửa kính ghế lái xuống, chìa bộ mặt hung tợn ra.
“Gì vậy thằng chó! Cút!”
Ja Kyung lảo đảo đi về phía cửa sau, giật mạnh tay nắm. Cửa xe bật mở, để lộ những gương mặt kinh ngạc của bọn trẻ.
“Chú ơi! Cho tới Daerim Dong!”
Anh líu lưỡi nói rồi trèo lên hàng ghế sau. Gã áo ba lỗ ở ghế phụ thô bạo mở cửa lao xuống. Hắn vừa đưa tay ra định tóm chân Ja Kyung thì đã bị anh dùng chân còn lại đá thẳng vào mặt. “RẮC!” Tiếng xương mũi gãy nát vang lên cùng tiếng thét của gã khi hắn ngã ngửa ra sau.
Cảm thấy không ổn, gã đầu trọc cũng lao ra từ ghế lái. Ja Kyung nhanh như cắt trèo qua ghế lái, vào số rồi nhấn ga. Gã đầu trọc đang cố bám vào cửa sau nhưng tay trượt đi, cuối cùng ngã lăn ra đất.
Ja Kyung cho xe chạy về phía trước khoảng 50 mét rồi dừng lại. Hai gã đàn ông loạng choạng đứng dậy, trông như tức điên lên, gào thét và lao về phía chiếc xe. Anh quay lại nhìn lũ trẻ.
“Đóng cửa vào.”
Bọn trẻ còn đang do dự vì không hiểu chuyện gì thì cô bé hôm trước đã dứt khoát đóng sập cửa lại. Ja Kyung vào số lùi. “Nắm chặt vào.” Khoảng cách với hai gã đàn ông ngày càng thu hẹp. Khi chúng chỉ còn cách khoảng 10 mét, Ja Kyung đột nhiên nhấn lút ga. Chiếc xe điên cuồng lùi lại, không cho hai gã đang lao tới một kẽ hở nào để né tránh, tông thẳng vào chúng trong một tiếng ‘RẦM’, hất văng cả hai.
Thân xe chấn động mạnh, lũ trẻ trong xe hét lên thất thanh. Ja Kyung nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai gã đàn ông đã bay ra xa, rồi quay lại xin lỗi bọn trẻ với vẻ mặt thản nhiên như không.
“Xin lỗi nhé. Tay lái anh có hơi vụng về.”
Anh lại cho xe lùi tiếp thì một tiếng “RĂNG RẮC” vang lên, theo sau là tiếng hét xé lòng. Nhìn qua gương chiếu hậu, cả hai thằng đều đang ôm chân quằn quại.
“Đầu vẫn còn dính trên cổ kìa.”
Anh đã định cán qua thêm lần nữa cho nát sọ chúng nó, nhưng xung quanh người ta đã bắt đầu bật đèn, ló đầu ra xem. Xa xa, người từ mấy quán ăn cũng đổ ra, xúm lại xì xào. Suy nghĩ một lúc, Ja Kyung tặc lưỡi với vẻ mặt tiếc nuối. Hôm nay đến đây thôi. Mới mở màn đã bung hết sức thì còn gì là vui nữa.
Sau khi thầm hẹn gặp lại bọn chúng đang nằm sõng soài trên đất, anh lái xe với tốc độ cao, nhanh chóng biến mất khỏi con hẻm.