Những Kẻ Đáng Chết - Chương 152

Ngoại truyện 44

“Anh nhớ ra rồi à? Anh nhớ em là ai rồi ư?”

Il Hyun mỉm cười dịu dàng.

“Làm sao anh quên em được chứ. Rốt cuộc đã có chuyện gì mà mặt em lại thành ra thế này. Trông em vậy làm anh đau lòng lắm đấy.”

Hắn dịu dàng vuốt ve má Ja Kyung, anh thích thú rúc vào lòng hắn. Rồi đột nhiên, anh bật phắt dậy, vội vã chạy xuống tầng dưới báo tin vui cho mọi người. Thế nhưng, chỉ cần thấy nụ cười rạng rỡ của anh, bà quản gia Sang Ju dường như đã đoán ra mọi chuyện và hỏi trước.

“Giám đốc nhớ lại rồi ạ?”

“Vâng! Anh ấy nhớ ra tôi rồi ạ!”

“Chúc mừng cậu.”

Đúng lúc đó, Kang Yoo Jung cũng vừa về tới. Nghe tin, cô mừng rỡ ôm chầm lấy Ja Kyung, nói rằng anh đã vất vả nhiều rồi và mọi chuyện như vậy thật tốt quá. Cô thú nhận nếu không có Ja Kyung, cô đã lo không biết thằng bé đó có sống nổi cho ra hồn người không. Giữa lúc ấy, Ja Kyung bỗng thấy gáy mình lạnh toát, quay lại thì đã thấy Kang Il Hyun đứng ở chân cầu thang.

“Buông ra.”

Chỉ một lời đó, Kang Yoo Jung liền buông Lee Ja Kyung ra, quay sang ôm chầm lấy em trai. Cô đã từng lo sợ Kang Il Hyun sẽ quay lại cuộc sống trước kia, một cuộc đời không có hạnh phúc hay niềm vui, chỉ biết sống bằng cách chặt ngón tay người khác.

Bàn ăn được dọn ra trong nháy mắt. Vừa ngồi vào bàn, Ja Kyung vừa nhìn Kang Il Hyun cười tủm tỉm. Ban đầu, hắn không tin mình đã mất trí nhớ gần một tuần, nhưng sau khi nghe mọi người kể lại, sắc mặt hắn dần cứng lại.

“Xin lỗi em. Dù không cố ý, anh vẫn làm em tổn thương rồi.”

“Không sao đâu ạ. Nhờ chuyện này mà em cũng nhận ra một điều.”

“Là gì?”

Thấy cả bà quản gia Sang Ju và Kang Yoo Jung đều tò mò, Ja Kyung chỉ khẽ đáp.

“Là em rất thích anh.”

Thú nhận xong, anh ngượng ngùng cười. Kang Il Hyun phải nén cười, duỗi chân dưới gầm bàn khều nhẹ vào ống quyển Ja Kyung. Đúng lúc đó, Kang Yoo Jung đang ăn cơm liền lên tiếng.

“Đừng làm thế. Chân chị đấy.”

Il Hyun cau mày, tặc lưỡi, khiến cả bàn bật cười. Sau bữa ăn, Ja Kyung báo tin cho cả Wang Han và Wang Ryun. Cả hai đều mừng rỡ, không khí lập tức trở nên náo nhiệt khi họ bàn nhau mở tiệc tối nay.

***

[Vụ việc một nhân chứng tự sát do áp lực từ phía công tố viên mới đây đã gây chấn động dư luận, khi có thông tin tiết lộ rằng đây thực chất là một vụ giết người, không phải tự sát. Ông Lee, người phụ trách kế toán và pháp lý cho trùm băng đảng xã hội đen họ Lee, đã đứng ra phơi bày toàn bộ sự thật và cam kết sẽ thành thật hợp tác điều tra. Trong khi đó, nghi phạm chính của vụ án là ông trùm họ Lee đã bỏ trốn, cảnh sát hiện đã phát lệnh truy nã toàn quốc. Công tố viên Jang Tae Ho, người từng hứng chịu búa rìu dư luận, chia sẻ rằng việc bản thân chịu oan không quan trọng, điều may mắn nhất là sự thật cuối cùng đã được sáng tỏ. Trước phát ngôn này, công chúng đã bày tỏ sự ủng hộ mạnh mẽ, gọi công tố viên Jang là hình mẫu chân chính của người thực thi pháp luật.]

Wang Ryun đang xem tin tức trên điện thoại thì càu nhàu.

“Lòng người bạc bẽo thật. Mới hôm trước còn chửi rủa người ta không ra gì, giờ lại quay sang tung hô anh ta là công tố viên xuất sắc.”

“Thì anh ta đúng là một công tố viên xuất sắc mà. Vừa công chính, thông minh, lại còn ngầu nữa.”

“Biết đâu Wei nhà ta sau này cũng trở thành một người như vậy.”

“Anh nhìn cái cảnh kia mà còn nói thế được à?”

Nơi Ryun chỉ, Ja Kyung đang đeo găng tay đấm thùm thụp vào bao cát. Dạo này anh mê mẩn võ đối kháng, hễ rảnh là lại lao vào tập. Anh muốn tìm một người thầy giỏi để được dạy bài bản, nhưng Kang Il Hyun phản đối quyết liệt nên đành chịu.

Đấm bao cát một hồi, Ja Kyung lấy khăn lau mồ hôi rồi tiến lại gần. Trong lúc anh tu một hơi nước cho đỡ khát, hai người kia bật lại bản tin cho anh xem. Một nụ cười nở trên môi Ja Kyung.

Sau đó, cả ba ra ngoài ăn trưa và tình cờ đi ngang một công trường. Ban đầu chỉ là một bãi đất được đào xới, nhưng giờ đây công trình đã dần thành hình. Lạ hơn nữa là sau khi xây một ngôi nhà trên một mảnh đất tròn, người ta lại cho đào một con hào rộng bao quanh.

Nhìn từ xa, nơi đó trông như một hòn đảo nhỏ. Wang Ryun dường như cũng nghĩ vậy nên nói đùa, không biết có phải họ đang xây đảo nhân tạo ở đây không.

“Làm gì có chuyện đó. Giám đốc Kang có điên cũng không đời nào xây đảo ở một nơi thế này đâu. Thôi đi.”

“Nhìn xem. Hình dáng y hệt còn gì. Giờ chỉ cần đổ đầy nước vào cái hào đó là thành một hòn đảo bị cô lập hoàn toàn chứ đâu.”

Nghe đến hai từ “cô lập”, sống lưng Ja Kyung lạnh toát. Anh chợt nhớ có lần Kang Il Hyun nói đùa rằng mỗi khi đi công tác nước ngoài dài ngày, hắn chỉ muốn nhốt anh lại.

Chắc không phải đâu... Anh đã gạt phắt đi, cho đó chỉ là một câu nói đùa, nhưng giờ nhìn công trường trước mắt, một tia nghi ngờ lại nhen nhóm. Càng khó chịu hơn là mỗi khi hỏi thẳng, hắn đều không trả lời cho ra hồn. Nếu đó thực sự là một hòn đảo được xây để giam cầm anh, anh sẽ cho nó nổ tung tan tành.

Vừa hạ quyết tâm xong, anh xuống nhà ăn cơm thì nhận được tin nhắn của Kang Il Hyun. Hắn dặn ăn xong thì lấy tập tài liệu trong phòng ngủ mang đến công ty cho hắn. Bình thường chuyện này hắn sẽ nhờ nhân viên, nhưng lần này lại đích thân nhờ Ja Kyung, khiến tâm trạng anh bất giác vui hẳn lên.

Anh cầm tập tài liệu, vui vẻ lái xe đến công ty. Vừa đỗ xe bước vào sảnh, anh đã thấy Park Tae Soo xuống tận nơi đón mình. Anh chỉ định đưa tài liệu rồi về ngay, nhưng Park Tae Soo lại đưa anh lên thẳng tầng 28, nơi có văn phòng của Kang Il Hyun.

Lần đầu đến công ty nên anh có hơi rụt rè quan sát xung quanh. Tất cả những người đi ngang qua đều kính cẩn cúi đầu chào Park Tae Soo. Sau đó, Ja Kyung được dẫn vào văn phòng của Kang Il Hyun. Thấy anh, Kang Il Hyun đang xem tài liệu liền tươi cười bước tới.

“Xin lỗi em nhé. Anh định nhờ nhân viên, nhưng lại muốn gặp em quá nên mới gọi.”

“Không sao đâu ạ. Em cũng đang rảnh mà.”

Hai người đang định nói chuyện thêm thì thư ký mang trà vào, đặt trước mặt họ rồi lui ra. Kang Il Hyun dặn thư ký không cho ai vào, sau đó quay sang mời Ja Kyung dùng trà.

“Em uống đi. Trà thơm lắm.”

Thay vì uống trà, Ja Kyung đứng dậy đi một vòng quan sát văn phòng. Anh đã đến trước công ty nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên được vào tận bên trong nên cảm thấy rất mới lạ.

“Em xem một chút được không ạ?”

“Cứ tự nhiên.”

Văn phòng rộng ngang một căn nhà. Một bên tường là giá sách cao kịch trần với những cuốn sách không rõ tên, còn ở giữa phòng trưng bày vài tác phẩm nghệ thuật trông như bình gốm cổ. Tham quan một vòng, anh dừng lại bên bàn làm việc của Kang Il Hyun và nhìn ra ngoài cửa sổ. Toàn bộ khung cảnh thành phố như thu gọn trong tầm mắt.

Anh đang ngẩn người thì Kang Il Hyun đã đến đứng bên cạnh từ lúc nào.

“Em thích chứ?”

“Vâng, tuyệt thật đấy.”

“Hay là em đến đây làm việc nhé?”

“Thế thì còn gì bằng. Nếu trong công ty có ai anh không ưa, em có thể giết giúp anh.”

Anh chỉ nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của Kang Il Hyun thì có vẻ hắn hoàn toàn nghiêm túc.

“Thôi đi anh, vô lý lắm.”

“Vị trí thì tạo ra là được. Lại có thể gặp nhau thường xuyên, đôi bên cùng có lợi còn gì.”

“Em không muốn đâu. Em thì biết làm gì ở đây chứ.”

Kang Il Hyun tỏ vẻ hụt hẫng, nhưng Ja Kyung chưa từng làm việc ở công ty bao giờ nên chẳng có hứng thú. Anh chỉ biết bắn súng và đánh đấm, đến đây thì làm được gì chứ. Càng không muốn phải ngồi im như một con búp bê chỉ để ngắm Kang Il Hyun. Thấy thế, Kang Il Hyun ôm chầm lấy Ja Kyung, hờn dỗi nói mình thất vọng lắm, nhưng Ja Kyung chỉ cười rồi gỡ tay hắn ra.

“Thay vào đó, tối nay em đãi anh một bữa thật ngon. Chúng ta đi hẹn hò rồi hãy về nhé.”

“Chỉ thế thôi mà xoa dịu được nỗi thất vọng của anh sao?”

Ja Kyung khẽ cắn môi, rồi nắm tay Kang Il Hyun đặt vào trong quần mình. Cảm nhận được chất liệu đồ lót lạ lẫm, ánh mắt Kang Il Hyun lập tức thay đổi. Hắn khẽ kéo cạp quần anh xuống một chút để nhìn cho rõ chiếc quần lót ren, khoé miệng không giấu được ý cười. Hắn định cởi phăng nó ra ngay lập tức nhưng bị anh giữ vai đẩy lại, vẻ mặt trông như sắp phát điên đến nơi.

“Em sẽ đợi ở gần đây. Khi nào anh xong việc thì,”

Kang Il Hyun chẳng buồn nghe hết câu, tay đã nhấn nút điện thoại nội bộ. "Vâng, thưa Giám đốc?", lời thư ký vừa vang lên, hắn đã cất giọng.

“Tôi tan làm. Hủy hết lịch trình chiều nay. À không, hủy luôn cho đến sáng mai.”

Ja Kyung chỉ biết há hốc miệng, còn hắn đã vội vã vơ lấy áo khoác. Thấy vậy, Ja Kyung bắt đầu thấy hơi lo.

“Anh không định làm xong việc rồi mới đi à?”

“Em ăn mặc thế này đến đây thì bảo anh làm việc thế nào được.”

Hắn nắm tay Ja Kyung kéo ra ngoài. Các thư ký thấy hai người tay trong tay cũng chỉ mỉm cười chào như không có gì lạ. Đi đến đâu mọi người cũng chào hỏi mà không hề tỏ ra ngạc nhiên, khiến anh không khỏi thắc mắc.

“Ngại lắm, anh buông tay ra đi. Mọi người nhìn thấy lại nói xấu sau lưng bây giờ.”

“Lo gì, ai mà chẳng biết em là người yêu của anh.”

Thảo nào từ lúc bước vào anh đã thấy thái độ của mọi người trang trọng đến lạ. Trong lúc đó, hắn vừa đẩy anh vào xe đã điên cuồng hôn lấy. Cơ thể nóng bừng lên vì nụ hôn mãnh liệt, nhưng vì không muốn làm chuyện đó trong xe, anh phải đẩy hắn ra. Ngay lập tức, hắn nhấn ga cho xe lao đi. Hắn vội đến mức phóng xe bay qua cả gờ giảm tốc, khiến Ja Kyung chỉ biết bật cười lắc đầu ngao ngán.

Biết thế mình đã giành lái xe, anh vừa hối hận vừa nghĩ. Nhưng rồi thấy Kang Il Hyun vui đến thế, anh lại thấy thỉnh thoảng tạo bất ngờ thế này cũng không tệ. Dĩ nhiên, là rất, rất thỉnh thoảng mà thôi.

 
Bình luận
jungkookokokokokok
jungkookokokokokokChương 152
Ủa z cái đám người top yêu cầu bắt cóc mình có liên quan đến đám ng đột nhập vô nhà top k mn
Trả lời·28/07/2025
shikachan
shikachanChương 152
Truyện dễ thương ghê. Cảm ơn nhà dịch nhiều. Bạn dịch siêu tốt luôn. Mong các truyện sau.
Trả lời·27/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo