Những Kẻ Đáng Chết - Chương 18

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Những Kẻ Đáng Chết - Chương 18

Chương 18

“Hút đi.”

Kang Il Hyun chìa điếu thuốc mình đang hút dở về phía Ja Kyung. Anh mím chặt môi. Hắn nhận ra rồi sao? Nếu vậy thì... biết đến đâu rồi? Hình xăm đó... hắn thấy lúc nào? Dù ánh mắt vẫn dán chặt vào điếu thuốc, đầu óc anh đã quay cuồng với hàng vạn suy đoán. Chưa thể khẳng định bất cứ điều gì. Trước mắt, phải mỉm cười và từ chối.

“Phổi tôi không được tốt lắm…”

“Nói dối.”

Anh vẫy tay gạt làn khói bay tới, cố tình ho sặc sụa vài tiếng. Thấy vậy, Kang Il Hyun cười cười, thu điếu thuốc về rồi dụi nó vào gạt tàn. Hắn ngả người ra ghế sofa, khoanh tay lại, ánh mắt nhìn anh chằm chằm. Ja Kyung đưa mu bàn tay lên che miệng, ho thêm vài tiếng nữa, khẽ liếc mắt dò xét sắc mặt Kang Il Hyun.

“Ngài có định nói với ông nội tôi không ạ?”

Il Hyun không đáp. Ja Kyung tỏ ra vô cùng khó xử.

“Xin ngài đừng nói... Ông mà biết tôi có hình xăm, chắc chắn sẽ mắng tôi chết mất...”

Giọng anh lí nhí như một đứa trẻ phạm lỗi sợ bị người lớn quở phạt. Anh bỏ đá vào chiếc ly bên cạnh rồi rót rượu. Chất lỏng màu nâu hổ phách lấp đầy một nửa chiếc ly trong suốt. Ja Kyung căng thẳng quan sát hắn, chờ đợi xem lời nào sẽ thốt ra. Kang Il Hyun chỉ im lặng nốc một ngụm rượu.

“Có gì to tát đâu.”

“Nhưng ngài biết đấy... ông là người thế nào.”

“Cũng phải. Lão già đó là người của thế hệ trước, cổ hủ lắm.”

Tiếng những viên đá va vào thành ly vang lên lạch cạch, nghe to đến lạ thường trong không gian tĩnh lặng. Ja Kyung gật đầu, vẻ mặt u sầu.

“Đúng vậy ạ... Ông bao bọc tôi quá mức... nên đôi khi... tôi cũng thấy ngột ngạt...”

Kang Il Hyun im lặng, tay xoay tròn ly rượu.

“Đến đây được giao lưu với bạn bè cùng trang lứa, tôi rất vui... Giống như một cuộc nổi loạn nhỏ vậy. Thật ra ở Hong Kong... những chuyện như thế này tôi không bao giờ dám mơ tới...”

Ja Kyung cụp đuôi mày xuống, làm ra vẻ mặt buồn bã tột cùng. Anh mấp máy môi vài lần, khẽ thở dài, dốc toàn bộ kỹ năng để diễn tròn vai Jang Ian. Con người ta khi bị dồn vào đường cùng, tự khắc cái kỹ năng diễn xuất dở tệ cũng trở nên thành thần. Thế mới nói, bản năng sinh tồn đáng sợ thật. Wang Han đã cố nhồi nhét, chỉ bảo mãi mà nào có được thế này.

“Cũng vì bố tôi đã ra đi như vậy... nên ông nội mới càng lo lắng cho tôi hơn, tôi biết chứ. Nhưng giờ tôi đã là người lớn rồi. Vừa nãy lúc ngài giám đốc nói đã cho người âm thầm theo dõi... tôi mới phản ứng gay gắt như vậy... Vì tôi thấy nó chẳng khác gì cuộc sống ở Hong Kong... cảm giác như không thở nổi...”

Mắt anh đỏ hoe, ngập ngừng không nói tiếp được. Il Hyun nốc cạn chỗ rượu còn lại. Ja Kyung chờ một lát rồi mới nói nốt.

“Chắc hẳn ngài giám đốc cũng chỉ muốn tốt cho tôi... Tôi đã nổi nóng... là do tôi quá nông nổi... Tôi xin lỗi.”

Anh cắn chặt môi dưới, ánh mắt hối lỗi cụp xuống. Xung quanh tĩnh lặng như tờ. Khi anh ngẩng đầu lên, hắn đã đang cầm điện thoại xem gì đó. Mất công làm người ta căng thẳng rồi bây giờ lại dửng dưng như không. Il Hyun vừa mân mê điện thoại vừa liếc nhìn Ja Kyung.

“Xin lỗi. Có việc quan trọng.”

“Vâng…”

“Cậu lên phòng đi. Ngủ ngon.”

Hắn đứng dậy, gọi điện cho ai đó. Miệng lẩm bẩm mấy câu “giao dịch” gì đó rồi đi thẳng vào phòng ngủ, biến mất tăm. Một mình ở lại, Ja Kyung ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng kín. Gì vậy trời? Mới lúc nãy còn tạo ra bầu không khí căng như dây đàn. Mình đã phải diễn sâu đến độ nặn ra cả nước mắt không có mà.

Anh lườm về phía hắn vừa khuất bóng rồi đứng dậy. Chắc do bất giác căng thẳng quá, chân anh hơi bủn rủn. Vừa bước ra ngoài, bà quản gia đã tiến lại hỏi anh có muốn ăn nhẹ không.

“Dạ không, cháu không sao ạ.”

“Sao vậy. Cháu vẫn đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà.”

Cái tuổi đó đã qua lâu lắm rồi. Dù không cố ý lừa dối, nhưng anh vẫn thấy áy náy, chỉ đành cười gượng gạo từ chối lòng tốt của bà. Nhìn bà, anh lại nhớ đến bà của Wang Han. Khi xưa, anh đã sống cùng gia đình hắn ở Trung Quốc, đó cũng là lần đầu tiên anh gặp bà.

Hình ảnh bà ngồi đan len trong khoảng sân nhỏ, dù đã qua rất nhiều năm kể từ ngày bà mất, vẫn còn hiện lên rõ mồn một. Bà rất yêu thương anh, đã dạy anh rất nhiều điều hay. Bà cũng từng khuyên anh phải sống và làm những điều tốt đẹp. Có lẽ bà cũng chẳng thể ngờ, cái “điều tốt đẹp” đó lại là đi giết người.

Lên tầng hai, Ja Kyung vào phòng tắm, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đây là không gian duy nhất trong căn nhà này mà anh có thể thả lỏng. Anh đứng đó, tua lại tình huống vừa rồi. Lời nói, hành động, biểu cảm của Kang Il Hyun.

Hắn đã thấy hình xăm lúc nào? Chiếc áo mình mặc dưới hầm đã xộc xệch lắm, là lúc đó sao? Hay là hắn đã nhận ra điều gì khác? Có lúc ánh mắt hắn đầy nghi ngờ, lúc lại nhìn anh như một người em thân thiết thật sự, khiến anh không tài nào đoán được.

Anh tháo kính, mở vòi nước rồi liên tục vốc nước rửa mặt. Anh chống hai tay lên bồn rửa, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Gương mặt ướt đẫm nước vẫn còn vương lại sự căng thẳng. Anh thò tay vào túi quần, lôi điện thoại ra rồi ngồi xuống thành bồn tắm.

Chuông reo một lúc lâu, giọng Wang Han mới vang lên.

[Giờ này có chuyện gì vậy?]

“Tôi có chuyện muốn hỏi.”

[Giọng cậu sao thế? Có chuyện gì à?]

“Anh điều tra giúp tôi xem ai là người đã đặt hàng phi vụ lần này.”

Wang Han sửng sốt, im lặng mất một lúc. Với những yêu cầu không được nhận trực tiếp mà thông qua trung gian như Dmitri, tuyệt đối không được hỏi, cũng không được tò mò về danh tính của khách hàng. Dù không ghi trong hợp đồng, đây vẫn là một quy tắc ngầm trong ngành. Và từ trước đến nay, Ja Kyung chưa bao giờ phá vỡ nó.

Chắc đã nghĩ có chuyện không hay, giọng Wang Han trở nên căng thẳng.

[Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?]

“Chưa, vẫn chưa.”

[“Vẫn chưa” là sao? Vả lại, Dmitri không đời nào nói cho em biết đâu.]

“Cứ bảo với hắn, nếu không chịu nói, em sẽ trả lại tiền cọc và rút lui.”

[Ja Kyung à.]

“Em nói thật đấy.”

Wang Han không hỏi thêm. Ngay từ đầu hắn cũng đã thấy có gì đó không ổn, nên hắn tin rằng Ja Kyung làm vậy chắc chắn có lý do. Nhưng một khi đã bắt đầu mà bỏ ngang sẽ kéo theo vô số rủi ro. Tin đồn lan ra, họ sẽ phải trả giá vì vi phạm điều khoản bảo mật khách hàng. Trả giá bằng tiền, hoặc bằng chính mạng sống của mình.

[Được rồi. Chỉ cần tìm ra được điều đó thôi đúng không.]

“Nhờ cả vào anh. Em cúp máy đây.”

Ja Kyung nhét điện thoại vào túi, trừng mắt nhìn hình ảnh mình trong gương.

“Dáng vẻ thì ngoan ngoãn đấy, mà sao ánh mắt sau cặp kính lại trông lưu manh thế nhỉ.”

Hàm anh nghiến chặt lại. Dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một mối nghi ngờ loé lên trong đầu anh: liệu có phải Kang Il Hyun chính là người đã đặt hàng không. Người khác nghe thấy chắc sẽ thấy nực cười lắm nhỉ. Có bao nhiêu kẻ trên đời này lại đi thuê người giết chính mình cơ chứ.

Nhưng không phải là không có.

Hồi anh mới vào nghề không lâu, một vũ công nổi tiếng người Nga đã thuê anh. Anh ta ngoại tình với vợ của một chính trị gia. Vì không thể độc chiếm người phụ nữ đó, gã đàn ông đã rơi vào trầm cảm, và cuối cùng, cầu xin Ja Kyung giết mình.

Giết tôi một cách thảm khốc ngay trước mắt mọi người, vào cái ngày cô ta cùng chồng đến xem buổi biểu diễn. Để cô ta phải sống cả đời trong tội lỗi. Hoặc không, thì cũng phải để cô ta không bao giờ có thể quên đi hình ảnh đó trong ký ức của mình. Cuối cùng, gã vũ công đã chết, và vụ việc đã gây chấn động truyền thông một thời gian dài.

Sau đó, người phụ nữ kia cũng thỉnh thoảng xuất hiện trước công chúng. Trái với mong muốn của gã đàn ông, cô ta luôn cười, trông rất hạnh phúc. Cô ta thậm chí từng nói rằng đây là giai đoạn viên mãn nhất trong cuộc đời mình và mong mọi người cũng sẽ được như vậy.

Nhưng Kang Il Hyun tuyệt đối không phải loại người sẽ hy sinh mạng sống chỉ để được ai đó ghi nhớ hay để trả thù. Nếu là để đe dọa hay cướp đoạt mạng sống kẻ khác thì có. Anh dùng tay vò mạnh gương mặt còn ướt nước. Nếu có thể, anh thật sự muốn mổ phanh bụng Kang Il Hyun ra để xem hắn đang nghĩ cái quái gì.

 


 

Tắm xong, Il Hyun bước ra khỏi phòng tắm, vuốt vuốt mái tóc ướt cho khô rồi chỉ mặc độc một chiếc quần dài. Hắn ra phòng khách, cho con cá mập cưng trong bể ăn, rồi đứng quan sát chúng. Nhìn bộ răng sắc nhọn của chúng xé nát miếng mồi, hắn tự mãn mỉm cười, rồi đi đến tủ lạnh lấy hai lon bia và quay về phòng ngủ.

Hắn ngồi phịch xuống ghế sofa, bật bia, nốc một ngụm rồi cầm điều khiển bật TV. Nút vừa bấm, màn hình từ quảng cáo chuyển sang hình ảnh camera giám sát. Hình ảnh bên trong và ngoài căn nhà được chia thành hàng chục khung hình nhỏ. Hắn bấm nút lần nữa, hình ảnh từ phòng ngủ của Jang Ian hiện lên.

Jang Ian đang nằm trên giường. Chắc không ngủ được nên cứ liên tục trở mình, đổi tư thế. Il Hyun vừa uống bia, vừa dán mắt vào màn hình. Hắn thậm chí còn thỉnh thoảng phì cười như đang xem một chương trình giải trí.

Trằn trọc một hồi, Jang Ian ngồi bật dậy. Tưởng cậu ta đi vệ sinh, ai ngờ cậu ta đột nhiên cởi phăng chiếc áo sơ mi. Dù đã chạm qua nên biết, nhưng thân hình cậu ta quả thực rắn chắc hơn hắn nghĩ, không một chút mỡ thừa. Phát hiện hình xăm trên vai phải, Il Hyun dùng lưỡi liếm môi dưới.

“Hóa ra là một con rắn.”

Hắn chỉ thấy lờ mờ dưới tầng hầm, nhưng giờ mới có thể nhìn rõ hình dạng của nó. Cậu ta cởi áo xong, tuột luôn cả quần, chỉ mặc độc chiếc quần lót rồi nằm xuống. Hơi tiếc là chế độ nhìn ban đêm không thể hiện rõ màu da, khiến hình ảnh không được chân thực cho lắm.

Dù đã cởi hết, Ian vẫn không ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Lúc thì kéo chăn lên người, lúc lại đá phăng nó ra. Mới hôm qua cậu ta còn có ý thức về camera mà dè chừng, bây giờ chắc nghĩ đã bị lộ nên không còn kiêng dè gì nữa.

Rồi đến một lúc nào đó, cậu ta bớt cựa quậy, cuộn tròn người lại như một bào thai rồi chìm vào giấc ngủ. Il Hyun bóp nát lon bia đã cạn trong tay, cầm điều khiển lên và tắt màn hình. “Tạch”, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn, mọi ánh sáng khác đều vụt tắt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo